Diệp Cố ngày trước khi nhận quay những phim hành động võ thuật đã từng học qua một vài chiêu thức từ thầy chỉ đạo võ thuật, cộng thêm thường ngày chăm chỉ rèn luyện, tố chất thân thể và thể lực tốt đến độ có thể dùng một bàn tay ôm Kiều Mặc lên.
Lúc này bị Kiều Mặc ấn gáy điên cuồng cắn hôn, vốn Diệp Cố chỉ cần nhấc tay là có thể đẩy hắn ra, hoặc là đảo khách thành chủ ôm Kiều Mặc vào lòng mình chủ động hôn tới, thế nhưng cậu lại không mang bất cứ ý nghĩ phản kháng nào, cứ vậy bị động tiếp nhận sự đòi hỏi và trút bực của Kiều Mặc, đến tận khi hai người đều vì thiếu hô hấp mà đỏ bừng cả mặt, Kiều Mặc mới hạ đầu xuống, tách ra khoảng cách giữa hai người.
"Tôi đã cho em cơ hội thoát ra." Kiều Mặc thở hổn hển nói, "Là tự em từ bỏ."
Diệp Cố cười cười, "Vâng."
Kiều Mặc dùng con ngươi sâu thẳm nhìn cậu, trong mắt chất đầy cảm xúc xa lạ khiến người nhìn không thấu, "Từ giờ trở đi, cho dù là kéo em cùng chết, tôi cũng sẽ không buông tay cho phép em rời đi."
"Em đây mơ còn không được." Diệp Cố không bị những uy hiếp phô trương thanh thế của hắn dọa, tâm tình vui vẻ với lấy tấm chăn bị Kiều Mặc ném sang một bên qua, cùng phủ lên hai người, "Có thấy lạnh không, lạnh thì ôm chặt em vào này."
Kiều Mặc không cử động, Diệp Cố đành phải tự lực cánh sinh vươn tay kéo Kiều Mặc vào trong lòng mình ôm lấy, truyền nhiệt độ cơ thể mình qua.
Cơ thể Diệp Cố cũng giống như con người cậu, đều là thể nhiệt, quanh năm suốt tháng luôn nóng hầm hập; Kiều Mặc lại là thể hàn, chân tay cứ đến tối lại lạnh buốt.
Trước kia Diệp Cố thường hay viện cớ muốn sưởi ấm cơ thể hắn mà ôm lấy hắn rồi động tay động chân, chọc ghẹo vài cái đã thổi cả người Kiều Mặc bừng lên khí nóng, tiếp đó lại thuận lý thành chương làm một vài chuyện không thích hợp với trẻ em.
Hôm nay Diệp Cố lại vô cùng quy củ mà ôm hắn, nhiệt độ cơ thể hai người theo thời gian lên men mà dần đan xen với nhau, giống như hòa vào làm một, lẫn lộn chặt chẽ đến mức tưởng chừng sẽ không thể tách ra.
Giữa bọn họ hình như rất ít khi có khoảnh khắc ấm áp như vậy, đại đa số thời điểm cả hai đều bận tối mặt tối mày, tranh thủ lúc rảnh rỗi gặp nhau được một lần cũng không tránh khỏi đều phát triển theo hướng lăn đến giường, những khi trầm lắng không mang sắc tình chỉ đơn thuần ôm nhau như thế quả thật hiếm có.
Ôm một hồi, Diệp Cố thấp giọng hỏi bên tai Kiều Mặc: "Có phải anh tối nay vẫn chưa ăn gì hay không?"
"Không có hứng."
Diệp Cố nhăn mi lại, hơi không hài lòng việc Kiều Mặc không trân trọng sức khỏe bản thân như vậy.
Kiều Mặc không phải kiểu người cuồng công việc mà khi chỉ cần có công chuyện thì sẽ không thèm để ý bất cứ thứ gì, lại vì lí do dạ dày không khỏe nên bình thường một ngày ba bữa đều rất chú ý, ít khi nào lại không buồn ăn cơm như hôm nay.
Trừ phi là trong lòng đè nặng chuyện gì đó, mới không có hứng thú ăn uống.
Nhớ lại lúc mới vào nhà trông thấy Kiều Mặc sắc mặt tái nhợt ngủ trên sofa, trán phủ kín mồ hôi lạnh, Diệp Cố dùng chăn bọc Kiều Mặc thành một cục, tự mình đứng dậy đi tới hướng của nhà bếp: "Thế nào cũng phải ăn một chút chứ, em đi nấu cho anh bát cháo."
Kiều Mặc cứ như bị bọc thành nhộng gian nan cựa mình trên sofa, không kịp cản Diệp Cố, đành phải dõi theo bóng người cậu tiến vào bếp ăn.
Diệp Cố trước nay luôn sở hữu dáng người hoàn mỹ vô khuyết với tỉ lệ hoàng kim trứ danh trong giới giải trí, ngoại trừ mặt tiền đẹp trai hết nấc luôn phải khiến người gặp kêu á á không thôi thì cơ thể với đường cong duyên dáng, cơ bụng săn chắc và chân dài dáng cao cũng giúp cậu trở thành "Con cưng mặt bìa" được yêu thích nhất của nhóm thợ nhiếp ảnh trong các tạp chí thời trang lớn.
Kiều Mặc nhìn một lúc, hầu kết lăn lăn, lại mặt không chút thay đổi dời mắt đi.
Cháo vừa đun có phần nóng, sau khi Diệp Cố đặt tô cháo lên bàn chờ nguội xong bèn quay ra nhướn mày nhìn Kiều Mặc còn ngồi trên sofa ngẩn người, nói, "Còn muốn em bế anh tới đây sao?"
Vành tai Kiều Mặc nhất thời hồng lên, không nói một lời bỏ chăn xuống, đi tới ngồi trước bàn.
Hắn quả thật không có cảm giác thèm ăn, ăn cái gì cũng muốn nôn ra ngay lập tức, nhưng Diệp Cố ở trong bếp vật lộn một hồi mới nấu ra được tô cháo, Kiều Mặc không muốn phụ lòng cậu, bèn cầm thìa múc đại hai muỗng.
Cháo vừa vào miệng, vừa không khiến hắn cảm thấy dầu mỡ, cũng không quá mức thanh đạm.
Kiều Mặc nuốt xuống hai muỗng này, ngoài ý muốn không có cảm giác buồn nôn, hương vị trong lành trái lại gợi lên cảm giác thèm ăn của hắn, cái bụng chịu đói một đêm tựa hồ giờ đây mới lấy lại tri giác bình thường, trực tiếp báo động tin đói đến đại não hắn.
Kiều Mặc vốn dĩ chỉ định qua loa ăn hai ba muỗng không kìm được lại múc thêm nhiều hơn, chờ đến khi hắn cảm thấy no thì một tô cháo lớn đã nhanh chóng chạm đáy.
Lúc Kiều Mặc ngẩng đầu liền phát hiện Diệp Cố ngồi chính diện nhìn hắn không dời mắt, sửng sốt rồi mới chậm chạp nhớ ra Diệp Cố đêm nay hẳn là cũng chưa có gì vào bụng, bèn hỏi: "Em có đói không?"
"Đói chứ." Diệp Cố liếc nhanh nhìn hắn một cái, chính trực nói, "Muốn ăn anh."
Não bộ Kiều Mặc trống rỗng một giây, khi phản ứng lại lỗ tai trong phút chốc đã đỏ hết lên.
Diệp Cố làm bộ chính nhân quân tử một đêm cuối cùng vẫn bại lộ bản tính lưu manh, ôm Kiều Mặc đã no bụng lên giường, bắt đầu lấy Kiều tổng ăn ngon mỹ vị làm bữa tối.
Dáng vẻ hiện giờ của Kiều Mặc rất dễ kích phát dục vọng chinh phục và ham muốn phá hỏng của đàn ông, làm Diệp Cố không nhịn được hơi chút nghĩ quá phận, muốn bắt nạt hắn đến khi khóc nức nở thành tiếng mới thôi.
Lúc lún sâu vào bể tình, Diệp Cố ma xui quỷ khiến gọi một tiếng "Mặc Mặc".
Kiều Mặc còn chưa có phản ứng gì, Diệp Cố đã giật mình tỉnh táo lại trước một bước, lập tức dừng lại động tác, nín thở ngẩng đầu quan sát biểu cảm của Kiều Mặc.
Kiều Mặc bị tình dục kích thích đến mức da đầu tê rần lúc này đã rơi vào trong ý loạn tình mê, có vẻ hoàn toàn không nghe thấy, vì Diệp Cố dừng lại không động quá lâu mà trên mặt lộ ra một sợi mờ mịt khó hiểu.
Diệp Cố nhìn đến trong lòng nóng lên, suýt nữa thì không trụ nổi đánh mất khống chế.
Nhưng cậu vẫn chọn áp chế đáy lòng cuồng bạo và nhịp tim xốn xang xao động, kề sát bên tai Kiều Mặc nhẹ giọng thì thầm gọi tên hắn: "Mặc Mặc à."
Mặc Mặc.
Mặc Mặc.
Mặc Mặc.
Kiều Mặc ngơ ngác một lúc lâu, rốt cuộc nghe rõ hai chữ Diệp Cố gọi ra kia, sắc mặt hắn đột ngột trắng nhợt, cả người dường như bắt đầu giãy giụa phản kháng, dùng sức đẩy Diệp Cố ra, lảo đảo nghiêng người ngã xuống giường.
Sắc mặt vốn đã nhợt nhạt của hắn nay càng thêm trắng bệch, đến nỗi tựa như quỷ hút máu, nghiêng ngả lảo đảo chật vật lao đến phòng vệ sinh, lúc bước qua cửa còn bị vấp một cái.
Diệp Cố lo lắng không thôi, nhanh chóng chạy đến, liền trông thấy Kiều Mặc bám lấy bồn rửa tay không nhịn được nôn khan, lại không nôn ra được thứ gì.
Tim cậu run lên hai cái thật mạnh.
Ngày đó thứ cậu nhìn thấy không phải ảo giác.
Bất kể là sắc mặt đột nhiên chuyển trắng hay là dáng vẻ mất tự nhiên ngày ấy, cùng với cảm xúc phản kháng kịch liệt của Kiều Mặc hiện tại đều cho thấy rằng, hắn có xúc cảm bài xích mạnh mẽ đối với cách xưng hô "Mặc Mặc" này.
Diệp Cố đau lòng tiến lên ôm lấy thân thể không ngừng run của Kiều Mặc, khẽ khàng hạ xuống một nụ hôn an ủi lên trán hắn, thấp giọng nói: "Không có việc gì đâu, đều đã qua rồi."
Cậu từng câu từng câu an ủi vỗ về, Diệp Cố trời sinh khuyết thiếu tính nhẫn nại lúc này lại biểu lộ nghị lực và lòng kiên nhẫn khó gặp, đến tận khi Kiều Mặc ngừng run, quay đầu nhìn cậu, mới yên lặng trở lại.
Ánh mắt Kiều Mặc tựa như tro tàn sau lửa cháy bừng bừng, tĩnh mịch đến mức khiến Diệp Cố trong phút chốc tim đập nhanh hơn, hận không thể quay lại mười mấy phút trước tự đánh bản thân một trận thật ác.
Cậu nghĩ: Mình vì sao phải ép anh ấy như vậy chứ?
Mình sao lại cứ phải trong hôm nay không biết kiềm chế, cứ nhất định phải tìm ra chân tướng.
Rõ ràng là biết hôm nay tâm trạng anh ấy không tốt, biết là anh ấy có thể sẽ phải chịu kích thích thế nào, rõ là biết...
Khớp hàm Diệp Cố cắn chặt, môi gần như bị cắn đến bật máu.
So với cảm xúc lên xuống kịch liệt của cậu, Kiều Mặc sau khi muốn nôn xong một lúc trái lại tỉnh táo nhanh hơn, hắn giang tay ôm lấy Diệp Cố, tựa như muốn hấp thu năng lượng và hơi ấm từ trên người Diệp Cố vậy.
Diệp Cố nhanh chóng ôm lại hắn, cảm nhận được thân thể hắn vẫn không chịu theo sai khiến mà hơi run lên, bèn trực tiếp bế ngang hắn lên, ôm tới bên giường.
"Trước kia, bà ấy cũng gọi tôi như vậy." Cơ thể Kiều Mặc rơi vào chăn đệm mềm mại, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Diệp Cố, bỗng dưng mở miệng.
Diệp Cố trong lòng căng thẳng: "...!Ai ạ?"
Kiều Mặc: "Mẹ tôi."
"Giang Sênh?"
"Đúng." Kiều Mặc hơi không dự đoán được Diệp Cố thế mà lại biết tên của bà, nhưng cũng không thể hiện rối rắm đó trên mặt.
Hắn giống như bỗng nhiên chấp nhận mở lòng với Diệp Cố, từng chút đào phần kí ức nghĩ lại mà kinh vẫn luôn vùi sâu trong bóng tối thăm thẳm kia, trắng trợn bại lộ trước mặt Diệp Cố.
Diệp Cố bất chợt cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.
"Nếu như anh không muốn nói, cũng không cần ép bản thân phải nói cho em." Cậu đè thấp âm thanh, "Em cũng không phải là...!đang ép anh mà."
Kiều Mặc ngắm vẻ mặt khó coi của cậu, bỗng nhiên nở nụ cười: "Nhưng em muốn biết còn gì."
Diệp Cố không cách nào nói ra lời phản bác, Kiều Mặc đã quá quen với cậu, cũng quá am hiểu cách quan sát thăm dò sắc mặt lời nói, chỉ cần nhìn một cái biểu cảm của cậu thôi cũng có thể đoán đúng tám chín phần mười ý nghĩ trong nội tâm cậu.
"Không vấn đề." Hắn nói: "Em đã muốn biết thì để tôi kể cho em nghe, tôi đã nói sẽ cho em cơ hội...!Với tôi mà nói, đó cũng không phải chuyện khó mở miệng gì.".
Dừng giây lát, hắn vươn tay từ trong chăn ra, kéo Diệp Cố lại, bảo: "Để trao đổi, em cũng phải nói cho tôi biết chuyện của em." Tiếp đến lại nghĩ tới việc hắn đã tìm người điều tra mọi chuyện của Diệp Cố từ lâu rồi, đối với những mối quan hệ sự tình cậu từng trải qua đều biết rõ mồn một, thế là lại bổ sung một câu, "Nói chút chuyện tôi không biết ấy."
"Đây là đang trao đổi tình báo đó hả?" Diệp Cố cười khẽ một tiếng, trái tim treo giữa không trung rốt cuộc rơi xuống, cậu thuận theo cũng trèo lên giường, chui vào ổ chăn của Kiều Mặc.
Kiều Mặc trầm ngâm một hồi, như đang hồi tưởng lại, hoặc cũng có thể là đang sắp xếp lại ngôn từ, thật lâu sau mới nói: "Ban đầu bà ấy, đối xử với tôi cũng không tệ.
Tôi là huyết mạch duy nhất của bà, vừa sinh ra đã được bà xem như trân bảo trên tay, chắc cũng giống bệnh nhân tâm thần dù sao cũng có khoảng thời gian bình thường chưa phát bệnh, mấy năm đầu tiên đó bà ấy cũng giống một người mẹ bình thường, dành yêu thương và kì vọng cho tôi."
Cho dù là lúc này, ánh mắt Kiều Mặc cũng vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như trước, hắn như cười như không nhếch nhếch khóe môi: "Đáng cười là, tôi đã không còn nhớ rõ chút gì rồi."
Người phụ nữ thuở đầu mang đến cho hắn tình yêu và hơi ấm, đã hoàn toàn cách biệt với ý thức từ khi được hình thành của hắn.
Vậy nên giờ đây ấn tượng buổi đầu của hắn đối với người phụ nữ đó chỉ còn là bàn tay sinh nhật năm ấy đã đưa cho hắn một con chim nhỏ mà thôi.
Có đôi khi hắn cũng sẽ tự giễu nghĩ, có lẽ mấy năm yêu thương ban đầu kia cũng chỉ là do hắn ảo tưởng đoán mò.
Là vì hắn không muốn thừa nhận người đàn bà kia chưa từng một lần thương hắn, mới trong tiềm thức bịa đặt ra một Giang Sênh ấm áp bình thường.
"Biến cố phát sinh vào khoảng năm tôi lên năm.
Cũng có thể là bốn tuổi, hoặc sáu tuổi, tôi không nhớ rõ lắm." Âm thanh Kiều Mặc lạnh đi, "Trong năm đó, bà ấy phát hiện trừ tôi ra, ba tôi còn có một đứa con trai chỉ lớn hơn tôi mấy tháng ở bên ngoài, thậm chí còn bao nuôi một ả tình nhân."
Diệp Cố kinh ngạc nhìn hắn: "Ý anh là...!Từ khi anh còn rất nhỏ, Giang Sênh đã biết ba anh vượt rào?"
Kiều Mặc gật đầu.
"Cái khả năng diễn xuất kia của ba tôi làm sao thật đến độ có khả năng giấu đến sau khi bà ấy chết được."
Mà ham muốn khống chế khi đó của Giang Sênh đã không thua gì so với Kiều Mặc hiện tại, bà ta căn bản không thể chấp nhận hôn nhân hạnh phúc viên mãn của mình chỉ là một màn kịch giả tưởng, không thể chấp nhận chồng mình không chỉ ngoại tình mà còn có một thằng con trai lớn hơn Kiều Mặc những mấy tháng.
"Cũng giống bệnh nhân tâm thần chung quy cũng có một ngày phát bệnh, từ sau khi phát hiện ba tôi phản bội----"
"---- Bà ta mất kiểm soát.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...