Tâm nguyện bị giam mười năm tám năm của Diệp Cố cuối cùng cũng không thực hiện được.
Sau một thời gian quá dài không liên hệ được với Diệp Cố, chị Bạch không thể nhịn nữa tìm tới cửa.
Chị Bạch vẫn biết Diệp Cố không đáng tin.
Ví dụ như cậu từng cực kì thẳng thắn đương nhiên mà trực tiếp dùng acc chính chủ mắng fan hâm mộ trên Weibo, chỉ vì khi cậu xuống sân bay, một số lượng lớn fan đến tiếp ứng gây nên tắc nghẽn giao thông, hại cậu đến gặp Kiều Mặc muộn mấy tiếng so với ước định.
Tuy là đoàn đội truyền thông rất nhanh đã gỡ bài đăng kia xuống, nhưng vẫn tạo nên một trận sóng to gió lớn trên mạng xã hội, cuối cùng nhân viên công tác phải đăng bài thanh minh, giải thích Diệp Cố là vì lo cho an toàn của fan hâm mộ cùng người thân, cộng với sợ gây bất tiện cho giao thông đi lại; cùng với truyền thông dùng thủy quân điều hướng dư luận, mới miễn cưỡng khiến chuyện này nhạt đi.
Hậu quả chính là từ đó về sau ngay cả mật khẩu Weibo của chính mình, Diệp Cố cũng bị người khác giữ kín như bưng.
Ví du như cậu từng dính tin đồn tình cảm cùng với một nữ minh tinh khi quay phim truyền hình sắm vai nam nữ chính, sợ Kiều Mặc nhìn thấy sẽ không vui, lúc Diệp Cố phỏng vấn cực kì trịnh trọng rành mạch giải thích, làm cho phóng viên đang muốn săn tin hot cũng phải nghẹn lời.
Ở trong giới giải trí, tuyên truyền xào cp vốn là thủ đoạn thường dùng, huống hồ khi đó địa vị phía bên nữ tương đối cao, dù cho fan hâm mộ có tin lời đồn thì người được lợi lúc đó cũng là Diệp Cố.
Vậy mà Diệp Cố lại dứt khoát làm sáng tỏ, điều này nhất thời khiến cho nữ minh tinh kia cảm thấy bị xúc phạm, nữ minh tinh kia trong lúc tức giận liền trực tiếp bày tỏ sau này sẽ không hợp tác cùng Diệp Cố nữa.
Nếu không phải về sau Diệp Cố có được cơ hội chuyển hình hướng tới màn ảnh lớn, chỉ sợ sự nghiệp diễn viên lại càng khúc chiết thêm mấy phần.
Hậu quả chính là từ đó về sau không ai dám tự tiện tung tin đồn với Diệp Cố nữa.
Lại ví dụ như cậu từng ra tay đánh người trong một buổi tiệc trong giới, chỉ vì người kia ở sau lưng phỉ báng Kiều Mặc lại tình cờ bị Diệp Cố nghe thấy, lời người đó nói rất khó nghe, Diệp Cố khi ấy liền không nhịn nổi, trực tiếp nện một quyền về phía mặt gã ta.
Chuyện này rốt cuộc cũng khiến Kiều Mặc phải ra mặt giải quyết, đưa ra một cái giá cao ngất trời mới không khiến tin tức "Ảnh đế mới nhận chức Diệp Cố đánh người" ngày hôm sau lên trang nhất đầu đề.
Mà người nghị luận sau lưng kia từ đó cũng không dám bén mảng ló mặt trong giới giải trí nữa.
Hậu quả chính là thanh danh khó tính khó chiều, ưa bỡn cợt đồng nghiệp của Diệp Cố bị truyền lưu rộng rãi trong giới giải trí, không ai không biết.
Nhưng cho dù là thế đi nữa, chị Bạch cũng chưa từng nghĩ tới Diệp Cố lại có thể không đến tin tới mức này, thế mà dám cắt đứt liên hệ với chị trong thời gian dài như vậy.
Mặt khác, vừa nghĩ tới những chuyện không đáng tin Diệp Cố từng làm kia đều tám chín phần mười không thoát được can hệ đến Kiều Mặc, cõi lòng chị Bạch lại nảy sinh một cảm giác tang thương như ý trời đã định.
Chị và Kiều Mặc hiện tại vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới, thế nhưng vừa nghĩ tới bản thân cũng sắp từ chức đi ăn máng khác, chị Bạch ở trước mặt Kiều Mặc cũng không còn cẩn thận e dè như đi trên băng mỏng như trước nữa.
Kiều Mặc ngồi đối diện chị, trên mặt mang theo biểu cảm trầm ổn bất động như núi, cùng với vẻ rét lạnh vạn năm không đổi.
Không thể phủ nhận là Kiều Mặc quả thật rất ưa nhìn, mỗi lần chị Bạch nhìn hắn đều không tự chủ được nghĩ nếu một ngày Kiều Mặc có ý muốn vào giới, thì chỉ dựa vào khuôn mặt này thôi cũng có thể nổi danh.
Hắn tuy mặc quần ống dài, nhưng trên cổ cùng tay lộ ra bên ngoài đều là những dấu vết che dấu không nổi, nếu không phải ánh mắt hắn nhìn chị Bạch băng lãnh bén nhọn, mang theo sự không chào đón và không thoải mái rõ rệt, chỉ sợ chị Bạch còn cho rằng người bị giam cầm ở đây là Kiều Mặc.
Chị Bạch chuyển ánh mắt sang Diệp Cố, thấy được trên mặt cậu toàn là biểu cảm mãn nguyện hạnh phúc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hừ lạnh một tiếng: "Diệp đại ảnh đế, bản lĩnh cậu lớn thật đó, nhiều ngày như vậy không chút tin tức, suýt nữa tôi còn cho là cậu đã phi thăng thành tiên rồi cơ đấy."
Diệp Cố tự biết đuối lý, xoa xoa mũi, không dám vô lý cãi cùn với chị Bạch, đành ngồi tựa vào bên người Kiều Mặc xấu hổ cười: "Chị Bạch sao lại tới đây vậy?"
"Nếu hôm nay tôi còn không đến một chuyến, sợ là phải đợi đến khi mặt trời mọc ở đằng Tây mới có thể may mắn gặp cậu lần nữa mất thôi." Chị Bạch nổi giận nói.
Diệp Cố cười khan đáp: "Cũng đâu có khoa trương đến vậy."
Chị Bạch lừ mắt lườm cậu, nhìn thấy một gương mặt rạng ngời đẹp trai lóa mắt, nhất thời lại tức đến mức không biết nói sao.
Người khác bị giam cầm trong lầu son đều là kêu trời khóc đất tìm mọi cách trốn thoát ra ngoài, Diệp Cố trái lại quái thai một mình một kiểu, bị giam nhiều ngày như vậy khí sắc thế mà còn càng thêm hồng hào mềm mại, cả người cũng có thêm không ít thịt, cứ như chỉ sợ Kiều Mặc sẽ chán không chịu cầm tù cậu nữa vậy.
Xoa bóp trán, chị Bạch rốt cuộc nhớ tới mục đích của chuyến viếng thăm lần này, không kiếm chuyện móc mỉa với Diệp Cố nữa mà chuyển hướng sang Kiều Mặc, đi thẳng vào vấn đề nói: "Kiều tổng cũng biết, hợp đồng của Diệp Cố ký với Hoàn Cầu ảnh thị sắp đến kỳ rồi, mục đích hôm nay tôi tới đây chính là muốn bàn chuyện giải ước với Kiều tổng."
Diệp Cố nghe được phân nửa, trong lòng đã xoắn lại, liều mạng ra sức chớp mắt với chị Bạch, đều bị chị Bạch xem nhẹ lơ đi.
Quay đầu nhìn về phía Kiều Mặc, sắc mặt hắn ngoài dự đoán rất bình tĩnh, như là đã sớm dự liệu được ý đồ hôm nay chị Bạch đến đây vậy, không tìm ra một chút vẻ ngạc nhiên nào.
"Năm đó vào thời điểm Diệp Cố khó khăn nhất, Kiều tổng đã vươn tay viện trợ, phần ân tình này tôi vẫn luôn khắc ghi trong lòng." Chị Bạch thản nhiên nói, "Bảy năm qua, Diệp Cố cũng đã mang lại cho Hoàn Cầu ảnh thị lợi nhuận khổng lồ, hiện giờ hợp đồng đã đến hạn, Diệp Cố cũng không nhất định phải ở lại Hoàn Cầu nữa; chúng ta bình yên giải ước, về sau còn có thể trở thành một giai thoại trong giới."
Kiều Mặc theo bản năng siết tay lại: "Nếu tôi không chấp nhận?"
Chị Bạch trấn tĩnh nói: "Quan hệ nhiều năm như vậy, Kiều tổng hẳn cũng không muốn khiến mọi người đều không thoải mái đâu nhỉ, đã vậy thì giải ước trong hòa bình đối với ai cũng đều là chuyện tốt."
Kiều Mặc nhìn chị, chậm rãi nói từng chữ: "Tôi, không, đồng, ý."
Thở dài một hơi, chị Bạch thu lại nét cười giả dối trên mặt: "Một khi cá chết lưới rách, mặt mũi ai cũng đều khó coi, mấy năm nay tôi ở trong giới cũng tích góp được không ít đường đi và nhân mạch.
Kiều tổng, anh thử nghĩ xem, nếu tôi cung cấp ảnh chụp của anh cùng Diệp Cố cho giới truyền thông, bọn họ sẽ là cam chịu bị anh bức bách, giữ lại không dám lan truyền; hay là lập tức muốn treo bài đăng 'Ảnh đế nổi danh thế mà lại là nhờ quy tắc ngầm thượng vị' lên đầu đề hơn, vừa nghe đã thấy có không ít người động tâm rồi."
Kiều Mặc không nói gì.
"Phải rồi, trên tay tôi cũng có không ít tin xấu của các nghệ sĩ ở Hoàn Cầu ảnh thị, anh cũng biết mà, có vài trang tin tức vì muốn kiếm nhiệt độ, chuyện đổi trắng thay đen gì cũng dám viết, huống hồ tin tức trên tay tôi còn là thật." Chị Bạch giọng lạnh lùng nói, "Tôi dám nói thì cũng dám làm, có điều dù sao cũng đã qua lại nhiều năm như vậy, cần gì phải triệt để xé rách da mặt nhau đâu."
"Cô đây là giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, một khi làm vậy, về sau còn ai dám mời cô đến làm người đại diện." Kiều Mặc hời hợt nói, "Cô sẽ tự đập vỡ bát cơm của chính mình, cũng sẽ hủy hoại Diệp Cố."
Chị Bạch đứng bật dậy, nhìn thẳng vào Kiều Mặc: "Không...!Là anh hại Diệp Cố."
Chị nhìn bộ dạng thờ ơ của Kiều Mặc, hốc mắt dần đỏ lên: "Tiếp tục ở lại Hoàn Cầu, cùng với hủy hoại cậu ấy có gì khác biệt.
Hoàn Cầu không thể cho cậu ấy tài nguyên tốt hơn, ngược lại giống như ký sinh trùng không ngừng bào mòn chất dinh dưỡng trên người cậu ấy.
Năm đó thời điểm tôi phụ trách Diệp Cố, cậu ấy vẫn còn là một nghệ sĩ tương lai chưa biết, tôi hao phí mười năm tâm huyết trên người cậu ấy, đến giờ còn tiếp tục đứng nhìn cậu ấy bị Hoàn Cầu hút máu đến chết, tôi thà rằng cậu ấy bị hủy trong tay tôi."
"Chuyện riêng của anh với Diệp Cố tôi cũng không muốn nhúng tay, nhưng nhắc đến sự nghiệp của Diệp Cố, làm người đại diện của cậu ấy, tôi có quyền, cũng có năng lực giúp cậu ấy lựa ra con đường tốt nhất."
Bàn tay vô thức buông ra của Kiều Mặc lại lần nữa nắm chặt, sau một hồi lâu, hắn mới mở miệng: "Cô đối với Diệp Cố, cũng xem như tình sâu nghĩa nặng nhỉ."
Chị Bạch vô tình cười cười: "Dù là nuôi một con vật nhỏ, nuôi nhiều năm như vậy cũng còn nuôi ra tình cảm nữa là."
Lời chị nói như có giấu đao, lọt vào trong tai Kiều Mặc lại châm chọc đến lạ thường.
Rõ là thảo luận chuyện của Diệp Cố, cậu làm đương sự từ đầu chí cuối lại không có quyền lên tiếng, giống như một người ngoài cuộc nhìn Kiều Mặc và chị Bạch đối chọi gay gắt.
Bầu không khí xung quanh nặng nề như đặt một tảng đá lên ngực Diệp Cố, cậu có ý xoa dịu tình hình, bèn đùa chị Bạch: "Chị...!sẽ không phải là thích thầm tôi đó chứ."
Chị Bạch nghe xong lại bị cậu chọc tức đến mức phì cười, nói: "Mắt của tôi cũng chưa đui tới vậy đâu."
"Tôi lại thiếu sức hút đến vậy cơ à." Diệp Cố qua loa cười, lại nói, "Hai người ồn ào nửa ngày, dù sao cũng nên nghe ý kiến của đương sự tôi đây một chút chứ."
Đáp lại cậu là ánh mắt lạnh vù vù của chị Bạch: "Diệp đại ảnh đế, cậu vẫn nên câm miệng đi thôi, Kiều tổng nói một câu không chấp nhận, cậu dám phản bác ngay trước mặt anh ta chắc?"
Diệp Cố trầm mặc.
Chính vì biết Diệp Cố sẽ không làm trái với quyết định của Kiều Mặc, chị Bạch mới không thể không tự mình tìm tới cửa để giải quyết việc này.
Nhưng tình huống hiện tại xưa đâu bằng nay, bị chuyện Phương Tử Cẩm hạ thuốc vừa rồi kích thích, hiện tại dục vọng khống chế của Kiều Mặc hoàn toàn bạo phát, Diệp Cố vốn luôn đối với hắn gọi dạ bảo vâng nói gì nghe nấy, không tự gói mình đem tặng luôn đã là tốt lắm rồi.
Kiều Mặc lại bảo: "Vui vẻ giải ước cũng không phải không được, nhưng tôi có vài yêu cầu."
Diệp Cố ngạc nhiên nhìn về phía hắn, không liệu được hắn vậy mà lại buông tay cậu nhanh tới vậy, giây trước cậu còn cho rằng hắn chuẩn bị dùng thái độ kiên quyết đuổi chị Bạch cút ra ngoài ấy chứ.
Cậu cũng không cảm thấy Kiều Mặc là người sẽ bị lời nói của chị Bạch uy hiếp.
Chị Bạch nhướn mày: "Anh nói xem."
"Thứ nhất, sau khi giải ước, phòng công tác của Diệp Cố nhất định phải đề dưới danh nghĩa của Hoàn Cầu."
"Chuyện này không thành vấn đề, cơ bản kế hoạch chính là như vậy."
"Thứ hai, lịch trình và thông cáo Diệp Cố được sắp xếp vẫn như thường lệ phải báo lại cho tôi."
Chị Bạch cũng đồng ý, lại không nhịn được giễu cợt một câu: "Kiều tổng, có phải khi anh nuôi bất cứ con vật nhỏ nào cũng muốn buộc dây xích cho nó ngay trong nhà mình không?"
Kiều Mặc không để ý đến lời châm chọc khiêu khích của chị, tiếp tục nói: "Thứ ba, tôi sẽ sắp xếp vài người vào phòng làm việc, cô không có quyền từ chối."
Chị Bạch nhíu mày.
"Yên tâm, trình độ chuyên nghiệp và tố chất hành nghề của người tôi sắp xếp đều sẽ không kém hơn cô." Kiều Mặc nói.
"Cũng được." Chị Bạch do dự một lát rồi cũng đáp ứng, vì cho dù chị không đồng ý đi nữa, lấy quyền lực của Kiều Mặc, lặng lẽ sắp xếp mấy người im hơi lặng tiếng tiến vào phòng công tác cũng không khó, đã vậy chi bằng cứ quang minh chính đại còn tốt hơn.
"Thứ tư, không cho phép tuyên truyền tin đồn về Diệp Cố, kịch bản tiếp nhận cũng không được phép có cảnh thân mật đi quá giới hạn."
"..." Chị Bạch nhất thời không nói lời nào.
Sau đó Kiều Mặc lại tiếp tục đề ra thêm vài yêu cầu nữa, thấy chị Bạch đều không có dị nghị gì mới nói: "Những hạng mục liên quan đến việc giải ước còn lại, khi nào hợp đồng đến hạn thì chuyển giao cho bộ phận pháp lý giải quyết, đến lúc đó sẽ có người liên lạc với cô."
"Được." Chị Bạch gật gật đầu.
"Đúng rồi." Cuối cùng Kiều Mặc nói, "Trước khi hợp đồng đến hạn, lịch trình và thông cáo của Diệp Cố vẫn dưới quyền sắp xếp của tôi."
Chị Bạch còn chưa đáp, Diệp Cố đã một câu đáp ứng luôn: "Không thành vấn đề."
Chị Bạch đang muốn cố gắng tranh thủ chút lợi ích giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ nói: "Cậu thật đúng là vui đến quên trời quên đất luôn rồi."
Có thể khiến Kiều Mặc buông tay đồng ý giải ước trong hòa bình, mục đích của chị Bạch đã đạt được.
Vậy nên chị cũng không bứt rứt chút chuyện nhỏ không đáng kể này nữa, dù sao nếu Diệp Cố không muốn cũng không ai ép cậu đi chạy show được.
Chị cũng không tiếp tục ở lại, sau khi đạt được kết quả mình muốn liền nhanh nhẹn dứt khoát rời khỏi Lục Thành.
Diệp Cố tiễn chị Bạch ra ngoài, khi quay lại vẫn thấy Kiều Mặc còn ngồi trên sô pha, cúi đầu không biết nghĩ ngợi điều gì.
Nhìn Kiều Mặc như vậy, đáy lòng Diệp Cố thoáng nhói đau, đang muốn giang tay ôm hắn một cái, ánh mắt lại lơ đãng nhìn qua hai bàn tay trước sau vẫn nắm chặt của hắn.
Diệp Cố sửng sốt, sắc mặt bỗng nhiên trở nên khó coi.
Cậu bước đến bên cạnh Kiều Mặc, dùng sức lực không cho phép từ chối bắt lấy tay Kiều Mặc, một ngón lại một ngón cạy mở tay hắn ra.
Khi lòng bàn tay hoàn toàn trần trụi lộ ra ngoài, hô hấp Diệp Cố nghẹn lại.
Những vệt máu đỏ tươi sắc nhọn như châm đâm vào mắt cậu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...