Thiệu Liên nhìn chằm chằm tin nhắn ngắn ngủn kia.
Cậu trầm tư một chốc rồi gửi tin nhắn wechat cho lão Trịnh.
SBB: Anh Trịnh, lấy số điện thoại công việc của em add Wechat này, 18******, Bùi Thâm.
Cậu có số điện thoại dành riêng cho công việc, lúc nào xin nghỉ cũng sẽ giao nó cho quản lý.
Trong danh bạ toàn là nghệ sĩ đã từng hợp tác hoặc nhân viên gì đó, cậu chẳng có bạn bè tốt gì trong cái giới này.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy không đúng.
Bình thường ai hỏi cậu số điện thoại cậu đều đưa số công việc, ai đưa số cá nhân của cậu cho Bùi Thâm vậy?
Lão Trịnh nhanh chóng gửi tin nhắn âm thanh đến.
Điện thoại cứ "ting" "ting" tận bảy tám lần, tất cả đều là tin nhắn thoại dài 10 giây.
....hơi không muốn nghe.
Thiệu Liên cau mày, rất không tình nguyện chọt màn hình.
Chỉ một tíc tắc, chất giọng oang oang của lão Trịnh ùa ra khỏi loa điện thoại như đập thủy điện xả nước, nhấn chìm cả căn phòng của cậu.
"Thật sự là Bùi Thâm hả? Hồi nãy đạo diễn Chu hỏi anh số điện thoại của em, nói Bùi Thâm muốn trao đổi về kịch bản với em, hai người diễn chung nhiều lắm!"
"Bùi Thâm, là Bùi Thâm đó.
Bao nhiêu người muốn add cũng không được đâu! Anh cảm thấy nhất định em phải học hỏi kinh nghiệm diễn xuất của người ta cho nên anh cho đạo diễn Chu số riêng của em."Thiệu à, em chắc chắn mình không add hả? Hay anh add xong chạy sang đưa điện thoại công việc cho em nhé?"
...
Đã tìm được đầu sỏ.
Thiệu Liên chỉ cảm thấy may mắn vì đã nghe lời anh ngỗng lập Wechat, tắt chức năng tìm kiếm tài khoản gần bạn đi.
Nếu không chuông cửa nhà cậu lại kêu rồi.
Wechat của cậu còn giữ lịch sử lời mời kết bạn của hàng xóm tên Bùi Thâm đấy.
Tất, cả, đều, bị, cậu, từ, chối, ráo!
Chuyên quan trọng nhất bây giờ là không để lộ thân phận.
Lão Trịnh đội một lúc lâu mới thấy Thiệu Liên trả lời.
SBB: Anh thêm đi, mốt đưa điện thoại cho em.
Lão Trịnh thở dài, nhắn lại một chữ "Ừ".
Thậm chí cũng không thấy bất ngờ.
Ngày xưa hắn không hiểu tại sao một người đẹp trai tài giỏi thế này lại bị rối loạn lo âu xã hội.
Đúng vậy, chính là rối loạn lo âu xã hội.
Người ngoài lẫn vài fans của cậu nghĩ cậu lạnh lùng, chỉ có những người đồng hành với Thiệu Liên trong khoảng thời gian dài như bọn hắn nhìn ra từ sớm, đó không phải lạnh lùng mà là trạng thái ngăn cách bản thân với xã hội, là giai đoạn cuối của chứng rối loạn lo âu xã hội.
Cậu chưa bao giờ đi chơi với người khác, giờ ăn cũng rúc vào một xó yên lặng ăn cơm.
Đây cũng chính là lý do công ty không nhất quyết phản đối chuyện cậu tiếp tục đóng phim.
Chỉ khi đóng phim, cậu mới tình nguyện tiếp xúc với người khác nhiều hơn một chút.
Bây giờ hắn đã biết tất cả, nói chung cũng chỉ vì quá khứ bi thảm của cậu.
Có lẽ Thiệu Liên nhà hắn chấp nhất với [Vua vịt sau màn] như vậy cũng chỉ vì muốn cạy miếng thịt đã thối nát trên người mình xuống, dũng cảm đối mặt với quá khứ, chữa lành vết thương.
Đứa nhỏ là khiến người khác xót xa quá! Mấy chuyện xã giao này cứ để hắn!
Lão Trịnh run tay add wechat của ảnh đế.
Không ngờ vừa gửi lời mời chưa bao lâu đã được chấp nhận, cứ như đối phương nhìn chằm chằm điện thoại chờ hắn từ nãy đến giờ.
Hả? Chắc chắn hắn nghĩ nhiều quá rồi, chăc ảnh đế cũng đang xài điện thoại.
Ôm trái tim hưng phấn, lão Trịnh gõ rồi lại xóa, cuối cùng gõ được một đoạn văn dài ngoằng.
Hắn nhìn mà đắc ý vô cùng.
Xin chào, tôi là quản lý của Thiệu Liên.
Do cậu ấy đang nghỉ phép nên Wechat được tôi tạm thời quản lý, ngày muốn tôi sẽ trả điện thoại lại cho Thiệu Liên.
Tôi xin lỗi nếu thầy cảm thấy không tiện.
Không biết thầy cảm thấy vấn đề ở phần nào của kịch bản? Hay thầy cần Thiệu Liên làm quen với tình huống của kịch bản trước? Thiệu Liên của bọn tôi vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm trong mảng diễn xuất, còn phải phiền thầy giúp đỡ nhiều hơn.
Nếu có gì cần bọn tôi phối hợp, bọn tôi sẽ dốc sức hoàn thành.
Đọc đi đọc lại nhiều lần, cuối cùng cũng thấy ổn.
Lão Trịnh run tay nhấn gửi.
Thật ra lão Trịnh có một bí mật rất nhỏ.
Hắn là fan của ảnh đế Bùi Thâm.
Trước khi làm quản lý cho Thiệu Liên, hắn còn từng nộp đơn vào giải trí Côn Du.
Tiếc là không được tuyển.
Hắn không còn cách nào khác, đành phải hạ thấp yêu cầu xuống, nộp đơn vào giải trí Hồng Nhạn không có ai nổi tiếng, cũng chính là công ty của Thiệu Liên bây giờ.
Lúc ấy làm gì có ai nghĩ, một mình Thiệu Liên có thể cứu sống cả công ty nhỏ bé.
Cậu ấy như ngôi sao may mắn.
Danh tiếng, lợi nhuận lên như diều gặp gió.
Người tài trợ lẫn nhà đầu tư cũng ùn ùn kéo đến.
Bây giờ giải trí Hồng Nhạn nói mình đứng thứ hai thì chỉ có giải trí Công Du dám đứng nhất.
Mục tiêu của tổng giám đốc của bọn họ vẫn luôn là vượt qua Công Du.
"ting"
Suy nghĩ đang bay cao bay xa của lão TRịnh bị âm thanh thông báo kéo lại.
Hắn vội vàng nhìn điện thoại di động, nhưng không phải tin nhắn do Bùi Thâm gửi đến.
Hắn cũng không đợi được tin nhắn trả lời của Bùi Thâm.
Cứ như hắn đã add lộn người.
Hắn không biết, tin nhắn hắn vừa gửi được một giây, điện thoại của Thiệu Liên đã vang lên.
Sau khi Thiệu Liên vứt chuyện wechat cho quản lý thì vô lực ngã vào ổ chăn để ngủ bù, đến khi chuông điện thoại vang lên.
Nửa gương mặt cậu chôn trong gối, híp mắt, vươn tay trái nhấn nhận.
Thiệu Liên: "A lô."
"Quý công ty quản lý nghệ sĩ của mình có chút quá rồi đấy.
Những bộ phim rách nát trước đó cũng do mấy người ép cậu ấy quay đúng không?
- -
Ngọc Thụy: Thật sự, bộ này là bộ giới giải trí đầu tiên cho mình cảm xúc hạnh phúc ấy.
Anh Thiệu Liên như bé cưng được cả công ty cưng chiều vậy.
Mặc dù ảnh rất nổi tiếng nhưng ít có công ty nào đồng ý để nghệ sĩ dưới trướng mình phá hình tượng thế này lắm.
Anh Thiệu Liên may mắn thật, gặp được một quản lý và công ty thương mình hết mực.
Edit bộ này mà quay sang edit bộ ABCDE chỉ biết lắc đầu ngao ngán mặc dù ABCDE mới phản ánh đúng thực trạng giới giải trí..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...