Ảnh Đế Lạnh Lùng Sinh Chồn Cho Tôi


“Tôi là Địch Ảnh, người vừa giã từ núi sâu hẻo lánh đã lạc lối giữa thành thị xa hoa.”
“Đầu tiên tôi bị một nhóm người dí đầu bắt làm bố, sau lại được tình thân tưới ấm cả người.”
“May mắn thay tôi đã có vòi sen, phát minh vĩ đại nhất của xã hội hiện đại, giúp tôi gột rửa sạch sẽ tình thân.”
“Bây giờ trước mắt tôi là hai lựa chọn nan giải hơn bao giờ hết: Tôi nên ở lại phòng tắm non mười mét vuông này sống cô độc đến cuối đời, hay bước ra ngoài để hưởng thụ hạnh phúc gia đình đầm ấm đây?
Địch Ảnh tắm rửa thay áo choàng mới rồi đi ra, bên ngoài mọi người đã tổ chức xong hội nghị gia đình trong lúc ông chủ biệt thự vắng mặt.
Mạnh Lộ tổng kết hội nghị: “Sau khi họp bàn thảo luận, chúng tôi nhất trí rằng không thể để Lăng Tễ đưa Bé Ao về kí túc xá công ty ở tiếp được.”
“Ủa, khoan,” Địch Ảnh ngỡ mình nghe lầm, “Địch Thị ki bo như thế từ bao giờ? Sao lại để nghệ sĩ tầm cỡ Lăng Tễ ở kí túc xá công ty? Chỗ đó chỉ dùng cho người mới thôi mà.”
Lăng Tễ điềm nhiên đáp: “Tự tôi yêu cầu đấy.”
Dụ Tinh Kỷ tiếp lời: “Chuyện này không giải thích bằng vài ba câu được.

Chú yên tâm, công ty không cắt xén tiền nong của Lăng Tễ.

Nhưng xét tình hình này thì chắc chắn cậu ấy không thể ở kí túc nữa rồi.

Trong lúc chú tắm, chị Lộ đã quyết định cho cậu ấy chuyển đi ngay hôm nay.”
“Chuyển? Chuyển đi đâu, đến nhà em ấy hả?”
Mạnh Lộ nháy mắt với hắn: “Chị tin con trai chị giống bố nó, là một người đàn ông biết đảm đương trách nhiệm.”
Địch Ảnh vờ như không hiểu mà lí sự: “Với điều kiện tiên quyết là chị đẻ ra con người thưa chị.

Chị cứ thử bảo bố em rằng con giai anh là chồn xem anh nhà có bình tĩnh nổi không.”
“Dù thế nào đi chăng nữa, chị đã sai người đi thu xếp đồ đạc cho Lăng Tễ, cậu không hài lòng thì dọn ra ngoài mà ở.”
“Đây là nhà em, chị bảo em dọn đi đâu?”
“Phòng trọ của Lăng Tễ trống đấy, em vào đấy mà ở.

Dù sao em ở trong núi lâu thế rồi, chắc không chê chỗ đó thiếu tiện nghi đâu nhỉ.”
Lời hợp tình hợp lí như thế Địch Ảnh làm sao phản bác nổi.
Hắn đành bỏ cuộc, hỏi Lăng Tễ: “Cậu cũng đồng ý à?”

Lăng Tễ cụp mắt: “Tôi cũng không muốn ngang nhiên dọn vào ở, nhưng chị Lộ nói đúng, kí túc xá công ty nhiều người tọc mạch, không phù hợp để Bé Ao ở lâu dài, để nó ở đây một mình tôi cũng không yên tâm.”
Mạnh Lộ: “Cứ chốt vậy nhé.”
Mạnh Lộ không chờ Địch Ảnh tỏ thái độ đã dẫn hết mọi người đi, tốc độ còn nhanh hơn cả lúc đến.
“Khoan đã, mấy người cũng đi hết à?”
Để lại mình hắn và Lăng Tễ ư?… Kèm theo thằng oắt chồn tè bậy này nữa?
Dì Ngô vặn vặn tay ra chiều ái ngại: “Thật ra dì cũng muốn ở lại giúp cậu chủ, nhưng bà chủ bảo phải để cho hai cậu có thế giới riêng để vun đắp tình cảm.”
“Tôi và Lăng Tễ đều không có kinh nghiệm nuôi trẻ, đành rằng không thuê người chăm động vật thì tối thiểu cũng phải thuê bảo mẫu chứ?”
Mạnh Lộ vô tình gạt phắt: “Não không mọc, tay cũng không mọc luôn đấy phỏng? Không có kinh nghiệm thì học đi.”
“Em biết học đâu bây giờ?”
Mạnh Lộ: “Người lớn hỏi Baidu đáp, bố bỉm hỏi babytree trả lời[1].”
“Ơ, em đâu có dốt, Baidu thì giải đáp được bao nhiêu câu hỏi của người lớn chứ?”
Dụ Tinh Kỷ đi sau cuối, đến cạnh Địch Ảnh chị ta thì thào chỉ đủ cho hai người nghe: “Sau khi chú vào đoàn làm phim chị đã rà soát toàn bộ danh sát khách mời, Lăng Tễ là phương án bất khả thi nhất nên chị loại đầu tiên.

Chú cũng biết làm vẻ vang dòng họ gớm.”
Địch Ảnh tủi thân lắm: “… Em nào biết say rượu còn quờ được giải độc đắc đâu.”
Dụ Tinh Kỷ đứng lùi ra, nhìn hai người bọn họ một lát rồi bảo: “Tóm lại hai chú cứ cẩn thận cho chị, chớ có để bọn săn ảnh chụp được đấy.”
Hiếm lắm mới có lúc Lăng Tễ tỏ ra nghe lời, “Em sẽ chú ý.”
Địch Ảnh thờ ơ bảo: “Kể cả bị chụp thì người ta cũng nghĩ đấy là thú cưng mới của em thôi.

Tầm này thần tượng đã bị cấm yêu đương rồi, chả nhẽ nuôi chồn cũng cấm nốt hay sao?”
Dụ Tinh Kỷ lườm hắn, nhìn sao cũng thấy độ tin cậy bằng không, tương lai lành ít dữ nhiều.
Chị ta dặn dò riêng Lăng Tễ: “Chú đừng thấy thằng này tiếc chữ như vàng trước ống kính mà lầm tưởng, lúc riêng tư mồm nó như cái máy khâu ý, sợ là chú làm quen cũng vất vả.”
Địch Ảnh không phục: “Tiếc chữ như vàng là yêu cầu của công ty cơ mà? Chính các chị bảo sao nam kiệm lời mới là đẳng cấp còn gì.”
Dụ Tinh Kỷ lại nói với Lăng Tễ: “Giờ chú đã hiểu vì sao công ty bắt nó nói ít chưa?”
Lăng Tễ lạnh lùng cảnh cáo: “Cấm anh nói tục đấy.”
“Hả?”
“Bé Ao sẽ hư theo.”

“… Nó mà học được tôi gọi nó bằng bố!”
Bé Ao đột nhiên nhảy ra khỏi vòng tay Lăng Tễ.
Lăng Tễ: “Bé Ao?”
Bé Ao nhảy xuống đất rồi nhanh nhẹn bám lên cẳng chân dài ngoằng của Địch Ảnh, thuần thục leo vào lòng hắn.
Địch Ảnh ôm lấy nó theo bản năng: “Sao mày cứ thích chui vào lòng tao thế, tao cảnh cáo mày, cấm tè ra người tao nữa nghe chưa.”
Bé Ao: “Chít?”
Hắn dữ dằn vuốt mạnh lên người nó hai lần, sướng tay không chịu được.
“Cậu nuôi nhóc này thì cho nó ăn gì?”
Lăng Tễ chưa cho ăn lần nào nên cũng không chắc: “Bé thế này chắc là ăn sữa nhỉ?”
“Món này nghe chừng cả cậu lẫn tôi đều không có.”
Địch Ảnh ôm Bé Ao ngồi phịch xuống sofa, lựa một tư thế thoải mái để ngả lưng, rồi lơ đãng vuốt lông Bé Ao.
Có khi chăm cho lớn lên rồi làm khăn giữ ấm cổ cũng không tệ.
Đang vuốt lông thì hắn ngó thấy tâm séc vứt trên bàn, chợt nghĩ mình phải giải cứu ngay hình tượng trong mắt Lăng Tễ mới được.
“Cậu hãy tin tôi, tôi đưa cậu tiền không phải để đuổi cậu đâu, thực bụng tôi muốn giúp đỡ cậu.”
Lăng Tễ từ chối: “Thôi khỏi.”
“Còn sau hôm đó cũng không phải tôi cố ý không tìm cậu, mà đúng là tôi không nhớ nổi.

Nếu hôm đó cậu để lại danh thiếp…”
Lăng Tễ lạnh lùng lườm hắn.
“Được rồi coi như không có danh thiếp, ít nhất trước khi đi cậu cũng phải viết cái tên vào lòng bàn tay tôi chứ? Đến Lọ Lem còn biết đường để cho hoàng tử chiếc giày thủy tinh, còn cậu thì để cho tôi một danh sách tám trăm khách mời.”
Lăng Tễ đi tới lấy chiếc bút máy Địch Ảnh dùng kí ngân phiếu, viết vào lòng bàn tay hắn hai chữ hoa rõ to – LJ.
Địch Ảnh rút tay về nhìn: “L… J? Lăng Tễ? Ờ thì đỡ hơn một tí, nhưng vẫn phải đoán, viết tắt thế này trùng tên nhiều người quá.”
Lăng Tễ dửng dưng: “Rác — rưởi.” (tiếng Trung đọc là làjī)
Địch Ảnh: “…”
Lăng Tễ quay người định bỏ đi thì Địch Ảnh níu cổ tay anh.
“Hết cặn bã lại đến lắm tật, hình ảnh tôi trong mắt cậu tồi tệ đến thế cơ à? Cũng phải có ưu điểm gì chứ?”

Lăng Tễ thờ ơ: “Không thấy.”
“Ít nhất tôi làm một lần trúng thưởng luôn, ấy ấy như thế lại chẳng dũng mãnh quá à?”
“Chẳng có cảm giác gì cả, mới một phút đã hạ màn rồi.”
Lăng Tễ rút tay lại nghênh ngang bỏ đi, hoàn toàn không thấy Địch Ảnh lên án sau lưng anh.
“Tôi nói cho mà biết, thế là xúc phạm danh dự nhau đấy nhé!”
Thấy Lăng Tễ đi thẳng vào phòng chẳng buồn ngoái lại, Địch Ảnh xốc nách con thú có vú trắng muốt nằm ngoan ngoãn trong lòng mình lên.
Nửa người dưới không có chỗ bám vào, Bé Ao hết sức khó chịu, ra sức ngọ nguậy thân mình hòng thoát khỏi bàn tay ma quỷ.
“Thành thật khai báo đi, mi được mua từ chợ thú cưng nào? Mấy tiền một cân? Trông chất lượng da lông hẳn là được giá phết nhỉ?”
Bé Ao càng quẫy mạnh, bốn chân và đuôi múa loạn cả lên.
“Yên nào, để tao xem thử.” Địch Ảnh vạch đuôi nó lên.
Bé Ao nằm im trong chốc lát, cứ như mải ngẫm nghĩ xem hành động này của Địch Ảnh có ý đồ gì.
“Quả nhiên là chồn đực… Loài chồn tụi bây con đực có giá hơn hay con cái đáng tiền hơn?”
Bé Ao lại bắt đầu giãy giụa, ngoáy mạnh cái đuôi.
Địch Ảnh chọt cái mũi hồng của nó: “Giữ mi lại không có nghĩa là tao thỏa hiệp đâu nhé.

Anh đây cả đời theo chủ nghĩa vô thần, còn khướt mới mắc lừa ba cái trò ‘chồn’[2] trò mèo của mi.”
Bé Ao nghiêng đầu, cặp mắt đen láy phản chiếu bóng Địch Ảnh.
“Chít?”
“Dẹo cái gì, đừng có tưởng bán moe mà ngon ăn nhé.

Chờ tao làm rõ ngọn ngành rồi cho mày thành khăn ấm cổ!”
Bỗng gần đó có tiếng động, Địch Ảnh lập tức ôm Bé Ao vào lòng.
Hắn giả vờ vuốt bộ lông mượt mà của nó một cách hiền từ, rồi thản nhiên hỏi người vừa đi ra khỏi phòng: “Thầy Lăng tham quan nhà thấy sao?”
Lăng Tễ đã loáng thoáng nghe thấy hắn lẩm bẩm một mình nhưng không nghe rõ cụ thể nội dung; anh lại có cái nhìn mới về thói lắm lời của Địch Ảnh.
“Ngài Địch này, bình thường ở nhà anh cũng hay lẩm bẩm một mình thế hay sao?”
“Tôi đâu có lẩm bẩm một mình?” Địch Ảnh phản bác, “Tôi đang dạy con tập nói ấy chứ!”
“…” Lăng Tễ không buồn tranh luận cùng hắn, “Nhà anh có phòng cho em bé không?”
“Phòng cho em bé ư? Câu trông mong gì ở nhà của một gã độc thân? Trông tôi giống loại sao nam nuôi con ngoài giá thú ở nhà lắm à? Tôi không phải người buông thả như thế.”
Thấy Lăng Tễ lại đi vào căn phòng thứ ba, Địch Ảnh thò đầu ra từ sofa, hắng giọng bảo: “Thật sự là tôi chưa từng ngủ với ai khác mà!”
Mãi không thấy động tĩnh gì, hắn lại nói đế vào: “Cậu là người đầu tiên đấy! Cậu không tin thì cứ xem đi, nhà tôi chẳng có con gì khác!”
Lăng Tễ ra khỏi phòng, bảo: “Phòng này đón nắng khá tốt, anh không ngại sửa thành phòng cho em bé chứ?”
“Không vấn đề gì, nhưng tôi đề xuất mình chọn cái phòng tối hơn ấy.”

“Tại sao?”
“Cái này mà cũng thắc mắc nữa hả? Vì con cậu là chồn tuyết, cậu không nghĩ phòng ngủ hướng nam nhiều nắng quá hay sao? Chi bằng ta cải tạo luôn phòng hướng bắc thành kho cấp đông.

Cậu thấy kho cấp đông chưa? Cái kho người ta hay treo thịt lợn tươi ấy.”
“Địch Ảnh!” Lăng Tễ không nhịn nổi nữa mà réo tên hắn.
“Tôi đang nói chuyện rất nghiêm chỉnh với cậu nhé, có câu nào không đàng hoàng đâu!” Địch Ảnh giơ hai tay lên thề thốt.
Hắn vừa giơ tay, Bé Ao đã nghịch ngợm rúc vào ngực hắn.
“Làm gì đấy làm gì đấy?” Địch Ảnh căng thẳng, “Mày muốn đi tè à? Nhịn một tí tao dẫn vào toilet ngay đây.”
Cổ áo choàng tắm rộng rãi nên Bé Ao chui tọt vào luôn, hếch hếch cái mũi tìm kiếm xung quanh.
Hành động càng lúc càng lạ kì của nó khiến Địch Ảnh quýnh lên: “Ê! Oắt con, mày tìm gì đấy hả?”
Bé Ao cuối cũng cùng tìm thấy mục tiêu rất đáng “tin cậy”, há cái miệng bé xinh hồng áo ngậm trúng luôn.
Địch Ảnh:???!!!
Lăng Tễ tận mắt chứng kiến cả quá trình: …
Cửa biệt thự lại mở ra, trợ lý của Địch Ảnh đẩy hai cái hòm một lớn một nhỏ vào huyền quan.
“Chị Lộ bảo em mang hành lí của thầy Lăng sang đây.

Sếp ơi, em nghe đồn sếp có tin vui! Thật thế hả sếp?”
Trợ lí Giả vừa ngẩng đầu lên thì thấy sếp đang ngồi ngả lưng ra ghế sofa ngoài phòng khách, áo choàng trễ xuống lộ nửa bên vai.
Sếp cậu ôm một con thú trắng lông xù giống y chang hắn, còn nó thì đang sung sướng bú cái chỗ không thể nói ra.
Tình huống này nhìn dọc nhìn ngang, nhìn lên nhìn xuống đều giống như đang thực hiện một hành động nguyên thủy vĩ đại, có ý nghĩa mật thiết với việc duy trì sự sống, một hành động khiến ai ai trông thấy cũng phải ngợi ca tình mẹ.
Ở phía bên kia, chủ nhân của mớ hành lí cậu khuân vào đang đứng ở đầu cầu thang, sững sờ nhìn chằm chằm sếp cậu.
Trợ lí Giả nhìn trái một tí, nhìn phải một tí… rồi lại nhìn trái một tí, nhìn phải một tí…
Thời gian ở đây như ngưng đọng, chỉ có cậu nghiêm chỉnh đóng vai con lắc đồng hồ.
Cửa biệt thự đóng “ruỳnh” lại.
“Tôi xin lỗi! Lỡ quấy rầy rồi!”
Địch Ảnh: “…”
“Tôi là Địch Ảnh, không hiểu vì sao gần đây tôi thường gặp phải vấn đề nan giải về nhân sự.”
“Trợ lí riêng làm việc cho tôi ba năm nay là một cậu thanh niên tử tế, tuy hơi hấp tấp nhưng rất nhiệt tình.”
“Gần đây cậu ấy mắc lỗi nhỏ, biết chút bí mật không thể bật mí, nhiều khả năng tôi không thể giữ cậu ấy làm việc lâu hơn.”
“Làm thế nào để đuổi việc cậu ấy mà không vi phạm hợp đồng lao động, kính mong bà con hiến kế giúp.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui