Ảnh Đế Lạnh Lùng Sinh Chồn Cho Tôi

Địch Ảnh ngoái lại kiểm tra túi du lịch mới thấy khóa kéo hở toang, té ra ông con đã tranh thủ vượt ngục nhân lúc mình mất cảnh giác.

Nhóc chồn này không cho người ta yên tâm được giây phút nào.

Hắn tức giận bắt kẻ trốn tù về quy án: “Cái đồ nghịch như quỷ sứ, nhãng ra đã chạy lung tung, chẳng may bọn buôn người vợt đi mất thì sao?”

“À, tụi buôn người có bắt chồn đâu nhỉ. Ngộ nhỡ rơi vào tay bọn buôn chồn, chúng sẽ bán con đến xưởng thuộc lột da làm thành khăn quấn cổ!”

Bé Ao không hiểu hắn nói gì, ngoẹo đầu kêu: “Chít?”

Lăng Tễ mắng khẽ: “Anh ngại lộ mặt ở đây chưa đủ nguy hiểm hay sao? Mau dẫn nó về nhà đi.”

Địch Ảnh trắng trợn đổ vấy cho Bé Ao: “Em vắng nhà làm Bé Ao quấy mãi chẳng chịu ăn uống ngủ nghỉ, tôi hết cách mới phải dẫn nó ra ngoài.”

Nhân viên đoàn phim rất tò mò về danh tính người quen của Lăng Tễ, chỉ hận không thể bắc ống nhòm để quan sát.

“Mọi người trông người kia có giống Địch Ảnh không?”

“Hình như đúng đấy, Địch Ảnh đến thăm Lăng Tễ à?”

“Nghe đồn hai người ấy ở công ty là kình địch, làm gì có chuyện đến thăm tại đoàn?”

Mỗi người một miệng ồn ã đủ mọi suy đoán.

“Thay vì thảo luận tin vịt ở đây chi bằng ta tranh thủ mời Địch Ảnh đóng vai khách mời đi. Cơ hội ngàn năm có một thế này lại chẳng thành tin sốt hay sao?”

Cũng có người tỏ ra thận trọng: “Thể loại phim đoàn ta quay có mời nổi thầy Địch Ảnh không?”

“Muốn biết phải xem quan hệ của họ đến đâu. Nếu đã thân thì giúp nhau là chuyện cỏn con thôi.”

Địch Ảnh thấy đại diện đoàn phim cử ra đang ngó nghiêng về phía mình thì nhét Bé Ao vào túi, giả vờ như không có chuyện gì chờ họ tiến tới.

“Chào thầy Địch Ảnh, anh ghé thăm thầy Lăng Tễ đó à?”

Địch Ảnh đang định đáp thì Lăng Tễ đã cướp lời phủ nhận thay: “Không phải đâu, anh ấy đi dạo tình cờ bắt gặp nên tới chào thôi.”

“Ai bảo thế,” Câu này đã chọc trúng tâm lí nổi loạn ấu trĩ của Địch Ảnh, hắn cởi kính râm nói, “Tôi đặc biệt đến thăm đoàn đây.”

“Hóa ra hai thầy thân nhau như thế.”

Địch Ảnh: “Dĩ nhiên rồi, đừng tin báo chí bất lương đơm đặt.”

Lăng Tễ không hề có ý định phối hợp cùng hắn: “Thăm xong rồi thì anh về sớm đi, tôi còn phải quay phim nữa.”

Đại diện đoàn hỏi dò: “Nếu không bận, liệu thầy Địch Ảnh có tiện đóng một vai hữu nghị không?”


Lăng Tễ từ chối hộ hắn luôn: ” Thầy Địch Ảnh nhiều việc lắm, đừng làm phiền anh ấy.”

Địch Ảnh lại trái ý anh: “Thoải mái đi, lâu nay tôi vẫn muốn hợp tác cùng thầy Lăng Tễ, vả lại có dịp hâm nóng tên tuổi cũng tốt mà.”

Lăng Tễ không lấy làm vui vẻ gì: “Anh…”

Địch Ảnh nhướng mày: “Sao thế, phim này đầu tư lớn quá nên tôi không xứng à?”

Đại diện đoàn phim được ưu ái quá đâm hoảng: “Được chứ được chứ, để tôi báo mọi người chuẩn bị ngay.”

Anh ta chạy vút đi như một làn khói trước khi đóng đá bởi khí lạnh Lăng Tễ tỏa ra.

“Sao nào,” Địch Ảnh trêu, “Thầy Lăng Tễ không chào đón tôi thế à?”

“Thầy Địch Ảnh giỏi tranh đất diễn cho mình thật đấy.”

“Yên tâm, tôi giỏi đóng vai phụ lắm, tuyệt đối không làm lu mờ vai chính đâu.”

Chiếc túi du lịch được tống qua cho Tiểu Y khiến nhân viên trong đoàn nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

“Thì ra thầy Lăng Tễ và thầy Địch Ảnh thân nhau như vậy.”

“Ha ha, cũng tàm tạm thôi…”

Tiểu Y cười gượng. Đâu chỉ thân quen suông, bọn họ còn kết hợp với nhau tạo ra đời con rồi ấy chứ.

“Cái túi cậu đang cầm đến từ thương hiệu thầy Địch Ảnh làm đại diện đấy, và cũng là mẫu túi giới hạn dành riêng cho đại diện nhãn hàng thôi.” Một nhân viên thính mốt nhận ra ngay.

Tiểu Y đáp bừa: “Thế hả? Vậy chắc đắt tiền lắm.”

“Đâu chỉ đắt, túi này có tiền cũng không mua được… Ơ? Tôi bị hoa mắt hay trong túi có thứ gì động đậy thế?”

“Hả? Cậu nhìn nhầm rồi, thứ chuyển động là tôi này.” Tiểu Y uốn éo người hòng lấp liếm, “Ơ hơ hơ, tự dưng muốn duỗi tay duỗi cẳng là sao nhỉ ơ hơ hơ hơ hơ…”

“…” Mọi người xung quanh lặng lẽ tránh ra xa, thầm nhủ anh chàng này có dở hơi không vậy?

Trong khi đó, Địch Ảnh đang săm soi từng lời thoại trong kịch bản của Lăng Tễ.

Hắn đọc thêm một phút, băng lạnh trên người Lăng Tễ lại dày thêm một tầng.

Ngay cả những người kém tinh tế cũng nhận ra bầu không khí kì quặc giữa bọn họ.

Đạo diễn dè dặt hỏi: “Thầy Địch Ảnh có thích nhân vật nào không? Nếu không vừa ý, tôi sẽ chỉ định biên kịch viết riêng cho thầy.”

“Đừng đọc nữa.”


Lăng Tễ với tay giật kịch bản nhưng Địch Ảnh đã vung tay lên làm anh vồ hụt.

“Thầy Lăng Tễ sao thế?”

Giọng Địch Ảnh lạnh đi. Trong mắt mọi người xung quanh, trông bọn họ như sắp đâm bổ vào đấm nhau chỉ vì một cuốn kịch bản.

“Không muốn tôi tìm hiểu xem gần đây em quay thể loại gì à?”

Khí thế bá đạo của hắn làm mọi người không dám ho he. Riêng Lăng Tễ thì không chịu nhún nhường: “Anh không muốn diễn thì về đi, đừng làm chậm tiến độ đoàn phim.”

“Kịch bản này em tự nhận hay quản lí của em nhận thay?”

“Không liên quan gì đến anh.”

“Em đang là diễn viên có hợp đồng với Địch Thị Media, dĩ nhiên tôi có liên quan. Nhận kịch bản hạng ba thế này, em nghĩ về sau em còn cơ hội xuất hiện trên màn ảnh rộng, còn kiếm ra tiền cho Địch Thị sao?”

Lăng Tễ: “…”

Cú cua gắt làm nhân viên đoàn phim mắt chữ O mồm chữ A.

Địch Ảnh quẳng kịch bản lại cho đạo diễn, nắm cổ tay Lăng Tễ: “Xin lỗi, chúng tôi không đóng phim này.”

Người của đoàn phim nghe xong thì quýnh lên: “Kìa thầy Địch Ảnh, phim của bọn tôi đang quay dở mà, thầy đâu thể làm thế được? Còn thời hạn sản xuất, chi phí làm phim…”

“Bộ phận pháp chế công ty tôi sẽ giải quyết vấn đề chi phí sau.” Địch Ảnh vừa nói vừa kéo Lăng Tễ đi xa mấy mét.

Lăng Tễ muốn giằng ra nhưng không cưỡng lại sức hắn được.

“Địch Ảnh, anh đừng có làm loạn!” Lăng Tễ ghìm giọng nhưng không ghìm được lửa giận.

Địch Ảnh định đáp lời anh, nhưng liếc thấy nhân viên xung quanh đang ghi hình bằng di động thì nhịn xuống.

“Mình về rồi bàn tiếp.”

Hắn cưỡng chế lôi Lăng Tễ lên xe bảo mẫu. Bấy giờ Tiểu Y mới kịp phản ứng, cậu ta gập người chào nhân viên đoàn phim đang đứng ngây như phỗng rồi ba chân bốn cẳng theo lên xe.

Địch Ảnh ấn Lăng Tễ vào ghế rồi cũng ngồi xuống luôn: “Về công ty.”

Tài xế ngoái lại thấy hắn thì không dám trái ý, bèn lái xe ra khỏi bãi đỗ trước ánh mắt bao người.

Áp suất trong xe rất thấp, mặt Lăng Tễ lạnh tanh, mặt Địch Ảnh tối sầm, Tiểu Y không dám thở mạnh.


Bé Ao lại gỡ phéc mơ tuya ló đầu ra, Tiểu Y giơ ngón trỏ làm động tác “suỵt” với nó, vẻ mặt van nài.

Bé Ao lanh trí cũng phát hiện ra không khí bất thường trên xe nên ngoan ngoãn chui xuống túi.

Nhân viên Địch Thị Media thấy Địch Ảnh liền chủ động chào hắn.

“Chào anh Địch Ảnh.”

“Anh Địch Ảnh về công ty đấy ạ.”

Địch Ảnh không để mắt tới ai, đi sau hắn là Lăng Tễ cũng thờ ơ y hệt, đi cuối đoàn là trợ lí Tiểu Y vác túi lớn túi bé.

Mọi người vô cùng khó hiểu: “Có chuyện gì vậy? Ai chọc giận thái tử thế?”

“Xem ra chỉ có thể là Lăng Tễ. Tôi tưởng hai người đấy không nhìn mặt nhau cơ mà?”

“Giờ thì họ đã chạm trán, nhìn xem, chẳng sinh chuyện rồi à?”

Quản lí của Lăng Tễ nhận được thông báo liền đến công ty ngay.

Không chỉ riêng anh ta, cả Dụ Tinh Kỷ cũng vội tới phòng họp.

Lúc sự việc diễn ra có quá nhiều người chứng kiến, tin Địch Ảnh bắt Lăng Tễ đi đã bùng nổ khắp nơi không thể dập được.

Dụ Tinh Kỷ đẩy cửa bước vào: “Địch Ảnh, chị nghe nói cậu ép Lăng Tễ rời trường quay, rốt cuộc là sao?”

Đây là dịp hiếm hoi mà Địch Ảnh không hoà nhã với chị quản lí: “Chị Tinh, chị cũng biết chuyện này sao?”

“Chuyện gì?”

“Chuyện gà đẻ trứng vàng của công ty nhận phim rác.”

Dụ Tinh Kỷ ngập ngừng: “Việc này…”

Địch Ảnh nói rất nặng nề: “Chị Tinh, chị là cây đa cây đề trong ngành, nắm rõ cách hoạch định sự nghiệp nghệ sĩ hơn ai hết. Chị biết mà không ngăn cản thì có chấp nhận được không?”

Dụ Tinh Kỷ gần như là bậc bề trên đối với Địch Ảnh, dù tiếng tăm cao đến mấy hắn cũng lễ phép với chị ta. Đây là lần đầu tiên hắn lấy tư cách cậu chủ công ty để phê bình Dụ Tinh Kỷ.

Đây cũng là lần đầu tiên Dụ Tinh Kỷ nhận thức đúng vai vế của Địch Ảnh. Chị ta hạ mình theo bản năng: “Cậu hiểu lầm rồi, cậu ấy kí hợp đồng những bộ phim đó vào lúc rời Ngọ Lương. Nếu cậu ấy không đồng ý thì bên Ngọ Lương sẽ không thả người.”

Địch Ảnh cười khẩy: “Ồ, tính khôn thật chứ. Vừa kiếm được tiền vừa phá hoại danh dự diễn viên, dù Lăng Tễ đổi công ty chủ quản thì họ cũng ép giá trị thương mại của em ấy chạm đáy.”

“Chị cũng thấy quá quắt, nhưng…”, Dụ Tinh Kỷ cẩn thận liếc nhìn Lăng Tễ đang trơ như tượng, “Đây là quyết định của cá nhân Lăng Tễ, công ty không thể ép cậu ấy làm trái thỏa thuận.”

Quản lí của Lăng Tễ đứng cạnh đó không dám thở mạnh cho đến khi bị Địch Ảnh chỉ đích danh.

“Đưa lịch trình của em ấy từ lúc vào công ty tới nay cho tôi xem.”

Quản lí không dám qua loa bèn lấy ra ngay.

“Mời anh xem ạ.”

Lịch trình của Lăng Tễ còn dày đặc hơn tưởng tượng của hắn. Địch Ảnh thậm chí không thể phân biệt được đâu là việc Địch Thị sắp xếp cho Lăng Tễ, đâu là việc ôm bừa để trả nợ.


Suốt mười tháng trời, Lăng Tễ làm quần quật như trâu cày cho hai công ty.

Địch Ảnh càng xem càng tức, hắn đập mạnh vào tờ lịch trình làm quản lí của Lăng Tễ sợ cóng người.

“Anh hết nhiệm vụ rồi. Chị Tinh, cho anh ta cuốn gói đi, em giao Lăng Tễ cho chị.”

Dụ Tinh Kỷ gật đầu: “Cũng được.”

Quản lí của Lăng Tễ chán nản ra ngoài, Địch Ảnh không khoan nhượng xé nát lịch trình sắp tới.

Lăng Tễ lúc này mới tỏ thái độ: “Địch Ảnh, đây là công việc của tôi.”

“Em là người sắt phải không?” Địch Ảnh hỏi ngược lại anh, “Tôi tò mò lắm đấy. Với cường độ làm việc của em thì con tôi ra đời cũng là kì tích nhỉ.”

Lịch trình nát vụn bị quăng xuống bàn. Bé Ao nhảy ra khỏi túi, nó tưởng giấy vụn là bông tuyết liền rúc vào nghịch quên sầu.

Lăng Tễ nhìn đống giấy bay lất phất, cố nén giận nói: “Anh có biết xé đi rồi tôi phải đền bao nhiêu tiền vi phạm hợp đồng không?”

“Trên đời có khoản bồi thường hợp đồng nào tôi không trả được?”

“Tôi biết anh giàu, anh có thể dễ dàng chi hai mươi triệu đuổi người ta đi. Nhưng không phải ai đẻ ra cũng sẵn cơm sẵn áo như anh. Người bình thường như tôi có cách nào ngoài nai lưng làm việc?”

“Em có thể dựa vào người giàu như tôi. Hơn nữa tôi cũng giải thích nhiều lần với em rồi, tôi thành tâm giúp em chứ không đuổi em đi!”

Hai người càng nói càng kích động.

Dụ Tinh Kỷ giúp Địch Ảnh khuyên Lăng Tễ: “Địch Ảnh nói có lí, dù nợ nần đi chăng nữa thì cậu cũng không nên đánh đổi tiền đồ của mình. Cậu có thể vay Địch Ảnh để giải quyết khoản nợ rồi từ từ kiếm tiền trả cậu ấy sau. Làm như thế vẫn hơn mổ gà lấy trứng.”

Có lẽ nể mặt Dụ Tinh Kỷ nên lần này Lăng Tễ không phản bác.

Địch Ảnh: “Từ giờ trở đi hãy đưa hết kịch bản của Lăng Tễ cho em duyệt trước.”

Lăng Tễ bức xúc: “Anh là gì của tôi mà cho mình quyền ấy?”

Địch Ảnh giơ tay đếm: “Tôi là cậu chủ công ty em trực thuộc, người chung sống với em, bố ruột của con trai em, thế chưa đủ sao?”

Lăng Tễ á khẩu trước độ mặt dày của hắn.

“Chị Tinh, Lăng Tễ đã vất vả lắm rồi, sắp tới chị đừng xếp thêm hoạt động quảng bá cho em ấy, cứ để em ấy về nhà tập trung nuôi chồn với em.” Địch Ảnh ra lệnh.

Dụ Tinh Kỷ im lặng, coi như ngầm đồng ý.

Tiểu Y căng thẳng: “Thầy Địch Ảnh, anh định vùi tuyết[1] thầy Lăng Tễ ư?”

“Có lí lắm, quyết định thế nhé.”

Địch Ảnh quay lại thấy Lăng Tễ nhíu mày trông mới đẹp làm sao.

“Em biết vùi tuyết nghĩa là gì chứ? Nghĩa là vùi em với chồn tuyết trong nhà đó.”

Chương 14 | Chương 16[1] Gốc: tuyết tàng. Hiểu là chặn đứng, đóng băng hoạt động hoặc chôn vùi không cho ai đó hoặc cái gì đó phát triển. Tàng vừa có nghĩa là “giấu” vừa có nghĩa là “cất”, “chứa”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui