Edit: Cực Phẩm
Nghe xong Hạ Lạc bán manh nói: “Thật muốn đến quê anh quá.”
“Ừ, có cơ hội sẽ dẫn hai người đi.” Cố Phong nói: “Quê anh là một nơi rất đẹp.”
Ai u, nhanh như vậy đã phải về quê gặp mặt cha mẹ rồi, làm người ta khẩn trương quá đi! Đầu óc Hạ Lạc xoắn lại, vội vã kiềm chế vui mừng cúi đầu ăn.
Cố Phong nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Hạ Triển, lại nhìn tiểu động vật Hạ Lạc đang ăn uống tưng bừng, đáy mắt xẹt qua ý cười không dễ phát hiện.
“Nãy trong nhà bếp có nghe hai người nói…” Cố Phong có chút ngượng ngùng: “Bạn của Tiểu Lạc bị thương, muốn qua đây ở à?”
“Tiểu Lạc”!
Anh anh anh… Anh gọi ai vậy?
Dây cung trong đầu Hạ Lạc ‘bặc’ một cái đứt luôn!
Chẳng lẽ không phải gọi là “Thân ái sweetheart honey tiểu Lạc Lạc sao?”
Chậc chậc, quả nhiên là còn thiếu điều giáo!
Hạ Triển liếc mắt trừng em mình một cái, nhìn bộ dáng tươi cười toét miệng liền biết ngay tư duy của em mình lại bay đến dị giới nào rồi. Vì vậy hắn đáp lời thay: “Ừ, cậu muốn cho hai người bọn nó vào ở à?”
Cố Phong gật đầu một cái, nghiêm túc nói: “Ừm, dù sao nhà chúng ta vẫn còn một phòng ngủ mà, cho hai người vào ở cũng chẳng sao hết.”
Nghe thế ánh mắt Hạ Lạc sáng lên, lập tức điên cuồng gật đầu nói: “Ngày mai cậu ấy xuất viện được rồi, buổi tối em sẽ đưa cậu ấy qua đây.”
“Vậy tối mai anh sẽ ở nhà nấu cơm.” Cố Phong nhìn Hạ Lạc, mỉm cười.
“… Này, cậu không phải tốt bụng quá mức đấy chứ?” Hạ Triển có chút lo lắng, cho em trai tâm thần vào nhà chẳng biết sẽ gây ra tai hoạ gì nữa. Cho nên, Hạ Triển cực kỳ không có nghĩa khí bán đứng em trai đáng yêu nhà mình: “Em tớ rất phiền toái đấy, buổi tối mộng du ban ngày nổi điên, đầu óc không tốt lại còn có chứng vọng tưởng, làm việc nghỉ ngơi không có quy luật nào cả, lại cực kỳ tham ăn, sinh hoạt không thể tự làm, đặc biệt là không chịu giặt vớ với đồ lót!”
Thảo thảo thảo nê mã! Đây là muốn thủ túc tương tàn sao?! Hạ Lạc vô cùng đau khổ nhìn Hạ Triển, cả người đều khó chịu! Thế nhưng anh tuấn học trưởng ở ngay bên cạnh, làm sao mà thi bạo được?! Thật sự cực kỳ cực kỳ gấp gáp!
Anh chính là Vương mẫu nương nương hung tàn! — Hạ Lạc dùng ánh mắt lên án Hạ Triển.
Nam nhân cần phải khảo nghiệm, mấy tật xấu nhỏ nhặt ấy còn không chịu được thì cũng vứt đi thôi. — Hạ Triển thản nhiên vênh váo trả lời.
Đó mà gọi là ‘tật xấu nhỏ nhặt’ hả? Nói lão tử thành như bệnh tâm thần vậy! — Ánh mắt Hạ Lạc càng bi phẫn hơn.
Anh nói đều là sự thật. — Hạ Triển cười hắc hắc, nhìn em trai tức giận lại không dám phát tác, sung sướng đến lật mây đảo mưa.
Ngay lúc hai anh em kịch liệt giao lưu bằng mắt, Cố Phong ném ra một câu bom tấn.
“Không sao cả, tớ giúp em ấy giặt.” Cố Phong bình tĩnh nói, ngay cả chân mày cũng không động một cái.
Ôi ôi ôi ôi anh muốn giặt cái gì giặt cái gì?! Đầu óc Hạ Lạc loạn thành một đoàn! Phẳng phất như bị một đạo tia chớp bổ trúng.
“Lúc ở nhà tớ cũng hay giặt cho em mình, không sao cả.” Cố Phong cười như không cười nói, rất hứng thú đánh giá sắc mặt một lúc đỏ một lúc trắng một lúc xanh của Hạ Lạc.
“Không cần đâu! Đừng nghe anh em nói bậy.” Hạ Lạc cố gắng kéo trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực về, âm thầm thất vọng mắng bản thân mình. Đáng lẽ lúc này mình phải tỏ ra thẹn thùng đồng ý! Sau đó chạy đi mua một xe tải quần lót gợi cảm, ngày thay mười lần, tất cả đều giao cho anh tuấn học trưởng! Đến lúc anh tuấn học trưởng đang mải miết giặt rửa, mình phong tình vạn chủng đi đến lấy ra một cái, khiêu khích hỏi “Anh có muốn biết hình dạng nó mặc trên người em làm sao không?” Cuối cùng đại công cáo thành ba ba ba!
Đây mới là phẩm hạnh của một yêu nghiệt thụ!
Hạ Lạc vô cùng thất vọng với bản thân mình.
Quả nhiên tính yêu nghiệt của mình chỉ ở mặt ngoài thôi, còn chưa có thấm sâu vào linh hồn đâu! Đáng đời cả đời cũng không câu được anh tuấn nam nhân!
Ủ rũ ăn cơm xong, hiếm thấy không cần Hạ Triển đuổi, Hạ Lạc cực kỳ tự giác rời đi.
Hạ Triển phụ trách rửa chén, Cố Phong đứng bên cạnh lau.
“Em trai cậu thật đáng yêu.” Đột nhiên Cố Phong nói một câu.
Tay Hạ Triển run một cái, một cái chén rớt ‘bộp’ xuống máng rửa.
“Con mẹ nó… sống đến bây giờ đây là lần đầu tớ nghe thấy có người khen nó đáng yêu.” Hạ Triển cảm thấy có chút vui mừng… Tận mắt chứng kiến sự kiện “Hồ ngôn loạn ngữ ôm đùi ngoài hành lang” và “Lăn qua lăn lại lòi quần lót đỏ” lại còn có khả năng khen yêu quái kia đáng yêu!? Đây chắc chắn là một nam nhân tốt!
“Làm sao có thể? Tớ cảm thấy em ấy không tệ, rất hiền lành, rất thẳng thắn.” Cố Phong bật cười.
Hạ Triển thầm thở dài, thật ra em tớ chính là ảnh đế đoạt giải Hoa cúc vàng đó, cậu có biết không!?
“Em cậu đẹp trai như thế, trong trường chắc cũng không ít nữ sinh theo đuổi nhỉ?” Cố Phong dường như thuận miệng hỏi một câu.
Hạ Triển trầm ngâm một chút, cân nhắc xem nên trả lời vấn đề này thế nào, Hạ Lạc lớn lên đúng thật đẹp mắt, nhưng mà không nói đến chuyện tính hướng, những nữ sinh có chút quen biết dường như cũng không thích nó, còn những người thích nó cũng đều là quần chúng vô tội thôi, thêm nữa sự thật tính cách nó bây giờ cũng không ít người biết. Cho nên Hạ Triển thành thật trả lời: “Thật ra cũng không nhiều lắm, bởi vì tính em tớ có chút kỳ quái, bây giờ vẫn chưa có người yêu…”
“Ừm.” Cố Phong ôn hoà đáp lại, đem chiếc đĩa cuối cùng bỏ lên kệ chén, cũng không nói thêm gì khác, lau lau tay rồi về phòng.
Hạ Triển sờ sờ cằm, hôm nay Cố Phong có hơi khác với ngày thường.
Chiều hôm sau, kết thúc tiết học “Bồi dưỡng diễn viên”, Hạ Lạc bước ra khỏi lầu học, thấy một chiếc Audi màu đen ở dưới lầu.
Hạ Lạc nhìn không chớp mắt rồi quay đầu bỏ đi, nhìn đồng hồ đeo tay lẩm bẩm: “Đã nói giờ này đón người… Hạ Triển ngu ngốc không biết chết ở đâu rồi.”
“…Hạ Triển ngu ngốc chết ở đây này.” Cửa xe chậm rãi hạ xuống, bên trong là khuôn mặt đen sì của anh đẹp trai nhà mình.
“Ai da, sao hôm nay lái xe này đến đón không nói với em một tiếng?” Hạ Lạc ngọt ngào cười, vô liêm sỉ ngồi vào ghế phụ.
Hạ Triển nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu tiện nhân, trở mặt cũng nhanh nhỉ!”
“Con mẹ nó, điều này có thể trách em à? Ai bảo anh ăn no rửng mỡ lái chiếc xe em không biết đến!” Hạ Lạc không biết xấu hổ nói xạo.
Ông nội Hạ Triển thời trẻ vốn là thủ lĩnh của một thế lực hắc đạo đứng đầu, truyền đến đời của cha Hạ Triển và Hạ Lạc, bởi vì tình thế bức bách, nhiều năm trước bắt đầu tẩy trắng, tuy bây giờ không dính đến mấy việc làm ăn phi pháp nữa nhưng việc buôn bán cũng đem lại số tài sản rất khả quan. Ở trên đường cũng có không ít người quen cũ, gia sản hùng hậu như nhau. Nhưng bình thường, thái độ làm người của Hạ Triển khá khiêm tốn, Hạ Lạc là tên nhị hoá tư duy suốt ngày du ngoạn ở dị giới nào đó, bình thường cũng bất lộ sơn bất lộ thuỷ [1], cho nên cũng chẳng nhìn ra có nhiều tiền.
[1] Bất lộ sơn bất lộ thuỷ: không cho người nào đó thấy tài năng thực sự của mình. Chỗ này có thể hiểu là bình thường Hạ Lạc cũng không tỏ ra nhà mình có tiền.
“Mẹ, lại còn lý luận!” Hạ Triển tức giận đến trợn trắng mắt.
“Lát nữa anh phải phối hợp với em nha.” Hạ Lạc mày dạn mặt dày xem tức giận của anh mình như không khí, “Cậu bạn kia của em không muốn qua ở đâu.”
… Cho nên bạn của mi nằm không cũng trúng đạn [2], làm lót giày cho âm mưu của mi!
[2] Nguyên văn là ‘nằm thương’ (躺枪) là từ viết tắt của ‘nằm cũng trúng đạn’. Ví dụ như khi hai người đang nói chuyện, bên thứ ba không làm gì cũng bị kéo vào. Hoặc hiểu theo nghĩa ‘lợi dụng’, ‘lót đường’.
Hạ Triển thật đau xót.
Tại sao mình lại có một thằng em vô sỉ như vậy?
Rõ ràng nó với Cố Phong nói với nhau cũng chưa được mấy câu mà ngày nào cũng nhớ thương người ta.
“Anh nói rồi đấy, nhà anh có ba phòng ngủ một phòng khách. Anh với Cố Phong mỗi người một phòng, cậu bạn bị thương của em nằm một phòng, còn em ngủ phòng khách.” Hạ Triển hung tàn quyết định phương án cư trú!
“Phòng khách thì phòng khách.” Hạ Lạc đáp ứng — Phòng khách dễ dàng nắm trong tay hướng đi của mấy người, càng cung cấp điều kiện thuận lợi cho lão tử nửa đêm trộm bò lên giường học trưởng!
“Nửa đêm không được leo lên giường Cố Phong.” Hạ Triển híp mắt nhìn hắn.
Mẹ nó, bị nhìn thấu.
Nhưng Hạ Lạc là ai?
Hạ Lạc là ảnh đế đó!
Vì vậy Hạ Lạc thuần khiết như hoa thuỷ tiên hoảng sợ che ngực! Bi phẫn chỉ vào anh trai hạ lưu, lên án mạnh mẽ nói: “Người ta mới không nghĩ vậy đâu! Anh quá đáng quá đi!”
Hạ Triển táo bạo đốt một điếu thuốc.
Thói quen hút thuốc lá của hắn bắt đầu năm mười lăm tuổi.
Khi đó Hạ Lạc mới có mười hai tuổi, nhưng cũng đã là một tiểu yêu quái.
Không chỉ giả vờ khóc lóc tranh thủ sự đồng tình của người lớn, còn có thể dùng vấn đề tính hướng khó nói của Hạ Triển làm “con tin”, bức bách anh trai đáng thương giúp mình làm bài tập.
Vô số đêm khó ngủ, Hạ Lạc tay trái một quyển truyện Áo giáp vàng, tay phải một bịch mì Tiểu Hoán, giống y tên địa chủ độc ác ngồi trên giường! Thỉnh thoảng thúc giục người đang làm bài tập sứt đầu mẻ trán – Hạ Triển!
“Anh ơi~”
“Cái mèo gì nữa?”
“Chữ của anh rất dễ nhìn, lần trước cô giáo nhìn ra rồi, anh phải viết xấu đi mới được.” Hạ Lạc dùng giọng trẻ con thanh thuý non nớt vui sướng nói.
“Không! Lão tử không biết viết chữ xấu!” Hạ Triển điên cuồng cào tóc!
“Hu hu hu… Anh ăn hiếp em… Em muốn nói cho bác cả hôm trước anh với một anh đẹp trai trong toilet hôn môi chụt chụt rồi còn xoa xoa mông nữa… Hu hu hu” Hạ Lạc một bên gào khóc một bên nhấc chân ngắn muốn xông ra ngoài!
“Con mẹ nó, mi còn có để cho ai sống không!?” Mặt Hạ Triển đen sì bế Hạ Lạc đặt trên giường, sau đó đốt một điếu thuốc hung tợn hít một hơi! “Không phải viết xấu đi chút sao? Lão tử dùng tay trái viết được chưa?”
“Vậy cũng còn dễ nhìn lắm…” Hạ Lạc uỷ khuất sụt sịt mũi.
“Vậy dùng chân viết nhá?” Hạ Triển mạnh mẽ hít một hơi thuốc lá, nhìn trần nhà tức giận.
Từ mười lăm đến mười tám tuổi, Hạ Triển ròng rã làm bài tập cho em, không chỉ nắm chắc kiến thức cơ bản còn luyện được bí tịch kiên nhẫn khi làm bài tập! Cuối cùng thi đậu được trường Đông Đại, còn tiểu tiện nhân dựa vào cái túi da tốt (vẻ bề ngoài đẹp)cùng năng lực diễn trời sinh bước vào con đường nghệ thuật, cứ như thế, vậy mà cũng thi đậu cùng một trường với Hạ Triển!
Nghiệt duyên, chắc chắn là nghiệt duyên!
Hạ Triển liếc xéo đệ đệ, áp lực dồn nén.
Sự thật chứng minh, quả nhiên Tạ Nguyên không muốn dời đến nhà Hạ Triển, bất luận Hạ Lạc nói cái gì cậu cũng lắc đầu.
Vì thế, Hạ Lạc tức giận nghiêng đầu, nhe răng nhìn Hạ Triển.
“Anh, cậu ấy không chịu đi, làm sao bây giờ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...