Edit: Cực Phẩm
Trần Tử Hào đỡ lấy cổ tay bị còng ghìm đến phiếm hồng của Hạ Triển, xoa xoa, đặt ở bên môi hôn nhẹ. “Đau không?”
“… Anh nói xem?” Hạ Triển hung tợn liếc mắt.
Cùng với đau đớn ở hạ thân thì vết tích trên cổ tay chỉ là cái lông thôi!
“Bây giờ em bắt đầu là người của anh rồi, anh sẽ chăm sóc em thật tốt.” Ánh mắt của Trần Tử Hào rất nghiêm túc, tràn đầy ý thức trách nhiệm!
“Ai cần anh chăm sóc!” Hạ Triển cắn môi nghiêng đầu, trong ngực lại xao động một trận tình cảm ấm áp không khoa học!
“Tắm trước đi.” Trần Tử Hào đứng dậy, ôm Hạ Triển như ôm tiểu hài tử vào phòng tắm, phòng tắm trong ký túc xá không có bồn tắm lớn. Hạ Triển không thể làm gì khác hơn là vạn phần khổ ép vịn tường đứng ngay ngắn, nhìn Trần Tử Hào cầm vòi sen chỉnh nước ấm.
“Được rồi.” Trần Tử Hào kéo Hạ Triển qua, mượn cơ hội bôi sữa tắm hung hăng ăn một đống đậu hũ!
“Tôi tự mình làm!” Mặt Hạ Triển đỏ tới mang tai.
Không được thừa nhận bị bàn tay to của Trần Tử Hào xoa thật sự là vô cùng có cảm giác.
Sờ sờ thật thoải mái!
Thế nhưng điều này làm sao mà được? Mình là một điện hạ tổng công sẩy chân, cũng không phải là một tiểu tiện thụ thân thể cực độ nhạy cảm!
“Hắn muốn cùng cậu tắm chung, ôn nhu bôi sữa tắm, chăm sóc cậu như chăm sóc tiểu động vật, nghịch ngợm bôi bọt biển lên mặt cậu, lau khô người cho cậu, hơn nữa cái gì cũng không làm…” Trần Tử Hào nghiêm túc đọc thuộc lòng điều thứ bảy trong bài viết.
“Anh động kinh à?” Hạ Triển vô cùng không hiểu phong tình! Bởi vì căn bản hắn không có nghĩ nhiều như thế!
“Thật nhiều.” Trần Tử Hào gật đầu, lấy một ít bọt biển màu trắng bôi lên phía trên môi Hạ Triển, cười nói: “Ông già nô-en.”
Hạ Triển thống khổ lau mặt…
Này, đại thúc dùng cơ mông để suy nghĩ à? Vì cái gì từ sau khi đi bệnh viện về cả người đều tản ra một loại khí tức quỷ dị giống như thiếu nữ trong kỳ tư xuân vậy!?
Xong khi đem Hạ tiểu miêu “tắm giặt” sạch sẽ đặt lên giường, Trần Tử Hào lục ra bình thuốc nhỏ từ trong ngăn kéo. “Đến thoa thuốc, nghe lời.”
“Tôi tôi tôi… tôi tự mình bôi!” Hạ Triển cả kinh đến lời nói cũng thay đổi, đoạt lấy bình thuốc. “Anh tránh ra!”
Tiểu hoa cúc còn phải cùng ngón tay đại thúc tiếp xúc thân mật lần thứ hai gì gì đó căn bản là không thể nhịn!
Không có lần thứ hai được chứ!
“… Được rồi, vậy anh cũng đi tắm đây.” Trần Tử Hào ý do vị tẫn (chưa thoả mãn, còn thèm) sờ sờ gương mặt Hạ Triển, xoay người đến phòng tắm đóng cửa lại.
Hạ Triển đen mặt nghiên cứu cái bình thuốc kỳ ba này.
Tên thuốc: Cúc an khang
Công hiệu và chuyên trị: Nứt hậu môn, trĩ sang..
Cái này còn chưa tính…
Moẹ nó chính là trên bình thuốc còn vẽ một tiểu nhân nhi cúc hoa nhân cách hoá!
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn có nhiều nếp nhăn cười đến vô cùng xán lạn!
Hai bên còn có dòng chữ to vô sỉ bán manh ——
“Mẹ ơi không cần lo cho con bị nứt hậu môn nữa!”
Đi! Chết! Đi!!!
Hạ Triển phẫn nộ cực điểm! Táo bạo vứt bình thuốc nhỏ xuống đất!
Bình thuốc nhỏ vui sướng nhảy bật lên bay ra xa!
Lão tử tà mị như thế làm sao mà bị nứt hậu môn được!
Đều là lỗi của Trần Tử Hào!
Thật ra ban đầu Hạ Triển nghĩ khi có được tự do liền thiến tên hỗn đản nào đó! Hoặc là đè hắn xuống đất hung tàn đánh một trận! Không thì cũng sẽ nhặt dép lên ném vào bản mặt hắn cho nó in một dấu giày anh tuấn!
Thế nhưng trên thực tế không chỉ là một chuyện cũng không làm được, nhìn ánh mắt của hắn thì trong lòng có chút trứng trứng đập mạnh!
Đây là muốn tìm đường chết, nhất định phải bao phủ truyện này trong lịch sử cuồn cuộn sóng triều!
Vừa nghĩ đến đấy, Hạ Triển cố nén phần eo cùng [beep] đau nhức, nhanh chóng mặc quần áo rón rén chạy đi.
Vốn là muốn đến ký túc xá của em rể mượn ở một đêm, thế nhưng lúc điên cuồng đập cửa Hạ Triển mới sợ hãi nhớ tới xế chiều hôm nay dường như Cố Phong đi hẹn hò với Hạ Lạc rồi! Theo tiết tấu này tám phần mười tối nay sẽ không về! Hơn nữa càng phá hoại là buổi chiều hắn đưa mình đi bệnh viện rồi công xe đi luôn rồi…
Vùng ngoại thành hẻo lánh mà đã trễ thế này tuyệt đối không đón được xe, trừ phi nguyện ý chịu nhịn cúc hoa đau đớn nứt toác đi bộ một đêm…
Không còn đường nào trốn nữa sao!?
Hạ Triển hung tàn đạp một cước lên cửa túc xá của Cố Phong!
Thế nhưng hắn đang đi dép lào!
Vì vậy, Hạ tiểu miêu “ngao ô” một tiếng, thống khổ nắm chân đặt mông ngồi trên đất!
Cái mông trong nháy mắt □ lại truyền tới một trận đau nhức như kim đâm!
“Trần Tử Hào anh tên hỗn đản này a a a ——!” Hạ Triển lệ rơi đầy mặt trở mình quỳ rạp trên đất, trong chớp nhoáng này, ngay cả tư tưởng muốn chết hắn cũng có…
Thế là kết quả chuyện này chính là, khi chủ nhân nghe tiếng gào khóc của Hạ tiểu miêu, tự thân chạy đến xách hắn về ổ mèo, sau đó mạnh mẽ cởi quần bôi thuốc cho hắn.
“Đau a a a…” Hạ Triển tan vỡ giãy dụa thân thể tránh né đầu ngón tay Trần Tử Hào dính đầy nước thuốc lạnh lẽo.
“Đừng xoay nữa.” Trần Tử Hào nhẹ nhàng vỗ vỗ mông Hạ Triển, bất đắc dĩ nói: “Em muốn câu dẫn anh nữa à?”
Hạ Triển giật mình một cái, không dám động.
Quả thật đại thúc chính là thần phiền!
“Sớm muộn gì lão tử cũng làm thịt anh!” Lúc bôi thuốc xong, dáng vẻ Hạ Triển hoàn toàn thay đổi, vừa bi phẫn tru lên vừa cuộn mình thành một con tôm trên giường.
Trần Tử Hào bất đắc dĩ cười khẽ, ôm tiểu sủng vật gắt gao vào trong ngực, ôn nhu nói: “Trong mơ tuỳ em làm thịt.”
“… Vì sao tôi phải ngủ cùng giường với anh hả?” Hạ Triển bi phẫn không ngớt.
Hơn nữa tên này là dã thú sao? Cái đồ vật gì đó trên mông lão tử! Sao lại cứng nữa!
“Khi ngủ, hắn ôm cậu ngủ từ phía sau lưng, bờ ngực rắn chắn rộng lớn dính sát vào lưng cậu, mang đến cho cậu cảm giác ấm áp an toàn…” Trần Tử Hào phát rồ đọc thuộc lòng điều thứ tám trong bài viết!
“Anh đọc cái gì đấy?” Hạ Triển nghi ngờ hỏi.
“Sổ tay nuôi mèo.” Trần Tử Hào thoả mãn hôn nhẹ lên tai Hạ Triển. “Ngủ ngon, bảo bối.”
Trong phòng ngủ dưới ánh đèn mờ nhạt mập mờ, yêu nghiệt Hạ Lạc đang cố gắng kéo quần ngủ xuống một đoạn thành quần nửa mông!
Vừa kéo vừa rầm rì, dùng âm thanh yêu mị của mình câu dẫn Cố Phong.
“Em muốn thêm lần nữa à?” Cố Phong buồn cười bắt lấy móng vuốt Hạ Lạc, dán vào ngực mình. “Ngày mai anh phải dậy sớm đó.”
Vừa nãy chỉ là dùng tay giải quyết một chút thôi, ở phương diện này Cố Phong thuộc về dạng “nóng chậm”, có lẽ chính xác hơn là dạng “mèo đuổi chuột”… Hắn thích nhìn hình dạng Tiểu Hạ Lạc sốt ruột lại không dám nói, thấy thế nào cũng hảo ngoạn [1] vô cùng!
[1] Hảo ngoạn: hảo = tốt, ngoạn = đùa, chơi.
Cho nên mới nói Cố phúc hắc tên này thật sự là cực kỳ cực kỳ tệ hại!
“Ưm…” Hạ Lạc ngẩng đầu hôn môi Cố Phong, vừa hôn vừa nghĩ, rốt cuộc có nên nói cho anh ấy biết dưới giường có một JJ giả hùng vĩ không đây!? Còn có roi da, còng tay, vòng cổ và áo da bó sát người nữa!
Đặt JJ trên đất, còng tay rồi ép mặc áo da vào, sau đó Tiểu Hạ Lạc vừa giơ roi vừa tà ác ra lệnh “Tự mình ngồi lên, bằng không chủ nhân sẽ không thoả mãn cưng đâu” hoặc là “Dâm dãng ngồi lên, thắt lưng xoay mạnh xem nào”, mấy tình cảnh này Hạ Lạc hẳn chỉ là tuỳ tiện nghĩ thôi đó nha!
Mặc dù ngay cả đạo cụ đều mua nhưng điều này cũng không đại biểu hắn muốn thay đổi thực tế đâu.
Giữa lúc trong lòng Hạ Lạc đang thiên nhân giao chiến, đột nhiên căn phòng cách vách truyền đến tiếng thét tê tâm liệt phế chói tai của Cố hoả hoả!
Giọng hát của tên này thật không phải là luyện không!
“Aizzz…” Cố Phong ngồi dậy nắm tóc, thoáng có chút táo bạo. “Đi xem một chút là được rồi.”
Hai ngày nay Hạ Thiên vẫn luôn ở cùng một chỗ với Cố Viêm, tuy rằng mỗi ngày tan học có chút phiền phức, nhưng là một người cha nhị thập tứ hiếu, cho dù Hạ Thiên muốn ở Nhà Trắng, cha Hạ Thiên cũng sẽ nghiêm túc suy nghĩ biện pháp được chứ! Huống chi chỉ là ở nhà hai anh mấy ngày, căn bản là không hề có áp lực.
Về phần Cố Viêm, hiện tại hắn đã có mấy phần phong phạm lợn chết không sợ nước sôi rồi…
“Em cũng đi, chắc cậu ấy cần giúp gì đó.” Hạ Lạc ngẩng đầu bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn thiên chân vô tà nhìn Cố Phong, trong lòng nghĩ ‘Oa ha ha ha nhất định là Cố hoả hoả bị Tiểu Hạ Thiên chỉnh chết’!
Đặc sắc, không thể bỏ qua!
Lúc hai người vào, thấy Cố Viêm như một tên ngốc há miệng ngửa đầu ngơ ngác nhìn trần nhà, trong tay còn cầm một quyển “Tôi yêu nhạc rock ‘n roll”, còn Hạ Thiên đang lo âu ôm khuôn mặt nhỏ nhắn đứng một bên nhìn.
“Đang nghĩ muốn hứng bánh thịt à?” Cố Phong đỡ trán.
“Không phải… là tại em.” Hạ Thiên chìa tay quơ quơ trước mắt Cố Viêm, ưu thương nói: “Hồi nãy em nhìn thấy có một con bươm bướm, em mới nói Cố Viêm đánh xuống, thế nhưng… sau khi đánh rớt nó lại rơi vào miệng của anh ấy…”
Cho nên nói lúc ngẩng đầu đánh bướm, nghìn vạn lần không nên há miệng được chứ!
Lúc này, Cố Viêm từ trong trạng thái tượng gỗ phục hồi tinh thần lại, hướng mọi người nở một nụ cười đẹp trai tươi mát! “A~ Hắc~! Bản ma vương vừa phát hiện một chuyện thần kỳ đây!”
“Chuyện gì?” Cố Phong hoài nghi.
“Thật ra bươm bướm có vị giống gà nướng Orleans nha, ăn ngon vô cùng!” Cố Viêm mặt dày mày dạn nói dối, cố gắng giữ lại một tí xíu tôn nghiêm còn lại của ma vương điện hạ.
Cho dù cậu miêu tả mùi vị bươm bướm ăn ngon thế nào đi nữa, cũng không bù đắp được sự thật nhị khuyết của cậu đâu!
Huống hồ, căn bản bươm bướm không phải là mùi vị của gà nướng Orleans, người ta cũng không phải chưa ăn qua, cậu muốn lừa ai đây?
Vì vậy, Tiểu Hạ Lạc lãnh diễm cơ trí vạch trần: “Cậu gạt người, mùi vị bươm bướm rất buồn nôn!”
Vẻ mặt Cố hoả hoả phức tạp nhìn Hạ Lạc.
“Bảo bối, chúng ta quay về ngủ thôi.” Cố Phong bất đắc dĩ, buồn cười sờ sờ đầu nhỏ của Hạ Lạc.
“Em chưa ăn qua bươm bướm nha.” Đường về của não Hạ Lạc xoay một cái, tiến nhập trạng thái giấu đầu hở đuôi!
“Ừ, bảo bối thông minh như vậy, làm sao không cẩn thận ăn trúng bươm bướm được chứ.” Cố Phong cười híp mắt lôi Hạ Lạc đi ra ngoài.
Tiểu Hạ Thiên có chút hâm mộ nhìn đôi tiểu phu phu ân ái này.
Sau đó, hắn lấy một hộp kẹo kem dừa Raffaello trong cặp sách, xé vỏ, nhét vào miệng Cố Viêm.
“Ừm… Tuy rằng bươm bướm vị gà nướng Orleans ăn rất ngon, nhưng mà, anh Cố Viêm cũng nếm thử viên kẹo kem dừa này đi!” Hạ Thiên vắt hết óc an ủi lòng Cố Viêm đang tan nát!
“Cảm ơn.” Cố Viêm không được tự nhiên gật đầu, phi tới trên giường cuốn mình vào trong chăn.
Anh anh anh, bản ma vương hoàn toàn không muốn sống nữa, ăn bươm bướm xong có thể biến thành câm điếc hay không, sợ quá!
(Lệ rơi tạm biệt giới âm nhạc!)o( >﹏
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...