Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Luyện tập kịch bắt đầu đâu vào đấy, Tưởng Sầm vừa nhận được kịch bản liền đọc một lần về nhân vật mình diễn, cẩn thận suy đoán chuyển biến tâm lý của nhân vật, lại xem qua phần diễn của những người khác, để lúc luyện tập phối hợp được tốt hơn. LQĐ
Ngoài mình là một tiểu thịt tươi ra, cùng với hai ngôi sao nhỏ tuổi, mấy diễn viên khác đều là lão làng chân chính, trong đó có vài người có phim nổi tiếng cả ở nước ngoài, có thể tập kịch bản cùng nhiều diễn viên gạo cội như vậy, bất kể phần diễn của nhân vật có bao nhiêu, với cậu mà nói đều là một loại rèn luyện.
Phòng trưng bày nghệ thuật sau giữa trưa, tốp năm tốp ba người đi ngang qua, một chiếc xe đỗ ở cửa ra vào, Tưởng Sầm đeo khẩu trang và khăn quàng cổ, mặt che chắn kín mít, xuống xe chuẩn bị vào trong phòng trưng bày, thoáng chốc cổ tay cậu bị giữ chặt.
“Sao vậy?” Tưởng Sầm quay đầu lại, cúi đầu nhìn tay người đàn ông từ ghế lái thò ra kéo cậu.
Kinh Sở Dương ngửa mặt nhìn cậu, không nói gì, chỉ cầu đầu hôn mu bàn tay cậu, sau một hồi mới dịu giọng nói: “Đi đi, anh ở đây chờ em ra.”
Tưởng Sầm mỉm cười, thừa dịp người qua đường không chú ý, thò vào xe kéo khẩu trang hôn lên môi Kinh Sở Dương, lúc này mới xoay người đi vào phòng trưng bày nghệ thuật, chuẩn bị luyện tập kịch bản.
Thời tiết rất lạnh, Kinh Sở Dương ngồi chờ trong xe một lúc, quyết định xuống xe tới quán café bên cạnh uống chút đồ nóng, anh khóa xe đi tới con phố đối diện, quán café không lớn nằm trong một hẻm nhỏ, thấp thoáng ngửi được mùi café nồng đậm từ bên trong bay ra, Kinh Sở Dương đẩy cửa đi vào, tiếng chuông gió lanh lảnh nương theo lực mở cửa, phát ra âm thanh dễ nghe.
Kinh Sở Dương đi tới trong góc khuất ngồi xuống, lúc đang muốn uống café, quay đầu nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, chỉ thấy áp – phích của Tưởng Sầm được dán lên tường, không chỉ một tấm, vừa nhìn là biết fan nữ hoặc fan nam, lúc này đột nhiên một người phụ nữ trung niên đi tới cạnh anh, cười nói: “Đây là thần tượng của con gái chị, nó rất thích cậu ấy, cho nên dán đầy áp – phích ở đây.” Người phụ nữ mỉm cười nói, mang theo sự cưng chiều.
Thấy chị ta nói như vậy, Kinh Sở Dương mới phát hiện ở đây khắp nơi đều là áp – phích của Tưởng Sầm, anh cười nhẹ một tiếng, không nói gì, nhấp một ngụm café, ngồi cạnh cửa sổ nhìn phòng trưng bày nghệ thuật cách đó không xa ngẩn người.
Nếu con gái chủ quán này biết thần tượng cô ấy hôm nay ở trong phòng trưng bày nghệ thuật phía đối diện có phải sẽ kích động lắm không?
Kinh Sở Dương nhấp một ngụm café, rõ ràng là café đắng nhưng anh lại nếm được vị ngọt, hôm nay Tưởng Sầm có thể đi tới bước này, là niềm vui sướng của anh, anh vẫn nhớ mãi khoảnh khắc một chú bé tý hon đứng trong lòng bàn tay anh, nói với anh muốn làm diễn viên, ánh mắt chấp nhất mà kiên định đó là ký ức vẫn còn mới mẻ với anh.
Hôm nay Thiệu Trạch cũng đã ngã đài, không còn trở ngại trên đường đi tới của Tưởng Sầm, con đường sau này của họ càng thuận lợi, Kinh Sở Dương đang suy nghĩ dẫn Tưởng Sầm về nhà lần nữa, gặp ông nội bà nội của mình một lần, để hai cụ quen biết người yêu mình.
Bất tri bất giác ngồi trong quán café hơn hai tiếng đồng hồ, Kinh Sở Dương sợ lúc Tưởng Sầm đi ra không nhìn thấy anh nên trở về xe, mở hệ thống sưởi ấm và radio, âm nhạc êm dịu bao quang xe làm Kinh Sở Dương hơi buồn ngủ, anh khẽ dựa đầu về sau, muốn nghỉ ngơi một lúc, không nghĩ tới lại ngủ luôn.
Cùng lúc đó, Tưởng Sầm đang luyện tập trong phòng trưng bày, đạo diễn Tiền Chính An nói qua những điều cơ bản với cậu một lần, trong lòng cậu yên lặng ghi nhớ, vừa bắt đầu không thể hoàn toàn thích ứng với tiết tấu kịch bản, qua một hồi thì nhập vai được.
Cậu xem mình là Tiểu Dương trong câu chuyện, dưới sự cưng chiều của bậc cha chú cười không tim không phổi, đương nhiên nụ cười này phải khống chế tốt, nếu không dễ dàng bị trở thành cười ngây ngô, lúc đầu Tưởng Sầm bị đạo diễn mắng, nói cậu không thể mang thói quen đóng phim điện ảnh truyền hình để diễn kịch được, Tưởng Sầm tự vấn một hồi, sau đó hết sức chăm chú tập trung vào luyện tập.
Thật vất vả xong buổi tập hôm nay, Tưởng Sầm mang theo một thân mệt mỏi ra khỏi phòng trưng bày nghệ thuật, xe Kinh Sở Dương vẫn dừng ở chỗ cũ, cậu đi qua, bỗng trợn tròn hai mắt.
Chỉ thấy Kinh Sở Dương nằm trong xe, cửa kính xe đóng kín, trên kính có hơi nước, anh nhắm mắt lại, hình như đã ngủ, Tưởng Sầm đột nhiên nhớ trước kia từng xem một số tin tức, rất nhiều người vì ấm áp nên đóng cửa kính xe ngủ bên trong, kết quả là ngủ không thể tỉnh lại nữa, Tưởng Sầm nghĩ mà sợ, bất chấp hình tượng đưa tay liều mạng đập cửa kính xe, muốn đánh thức người bên trong.
Kinh Sở Dương đang trong giấc mộng, bỗng bên tai truyền tới tiếng động mạnh, anh mơ mơ màng màng tỉnh lại, vài giây sau kịp phản ứng mình thế mà lại ngủ mất, quay đầu nhìn lại, vẻ mặt Tưởng Sầm lo lắng xuất hiện ngoài cửa kính, đôi mắt đỏ bừng.
Kinh Sở Dương vội mở cửa xe, gió lạnh thổi vào, trong nháy mắt cả người anh tỉnh táo hẳn, anh cầm đôi tay vì đập cửa nên đỏ bừng của Tưởng Sầm, xuống xe đứng trước mặt cậu, nhét tay cậu vào ngực mình, gió lạnh thổi tới, anh vội đẩy cậu lên xe, đóng cửa lại.
Đôi mắt Tưởng Sầm vẫn đỏ au, ngồi bên cạnh ghế lái không nói câu nào, cứ như vậy nhìn anh, Kinh Sở Dương bị ánh mắt cậu khiến hơi hoảng sợ, nắm chặt tay cậu đặt lên tim đập trầm ổn của mình, dịu dàng nói: “Tiểu Sầm, anh không sao.”
Tưởng Sầm vẫn không nói gì, trái tim cậu đập thình thịch, từ từ tỉnh táo lại, giật mình chảy ra một thân mồ hôi lạnh, cậu vô lực gục về bên cạnh, má tựa vào ngực Kinh Sở Dương, giọng buồn bực nói: “Mai này không được như vậy nữa, làm em sợ muốn chết.”
“Anh sai rồi.” Kinh Sở Dương ôm eo cậu, vỗ nhè nhẹ sau lưng cậu, ngoan ngoãn nhận sai.
Về tới nhà, Kinh Sở Dương hỏi chuyện tập kịch, Tưởng Sầm thành thật trả lời: “Dù rất khó nhưng có tính khiêu chiến, hoàn toàn khác hẳn với kịch truyền hình và phim, dù sao em cũng sẽ tiếp tục cố gắng.”
“Anh biết em rất tuyệt.”Kinh Sở Dương không tiếc lời khen ngợi, hôn lên trán Tưởng Sầm.
Kịch khua chiêng gõ trống tập luyện, bất giác hơn hai tháng bình yên như nước chảy trôi qua, khoảng thời gian này Tưởng Sầm học được không ít điều mới mẻ về kịch nói, tuy không thiếu bị mắng nhưng không thể không thừa nhận, hai tháng này đi theo đạo diễn Tiền Chính An là thời gian cậu được lợi nhiều nhất.
Rất nhanh tới lúc công khai bán vẻ vở kịch, vì là tác phẩm cuối cùng của đạo diễn Tiền Chính An để chào cảm ơn, lại có không ít diễn viên gạo cội, cộng thêm tiểu thịt tươi Tưởng Sầm, chưa đầy 5 phút đã bán hết vé vào cửa, Kinh Sở Dương thuộc người nhà diễn viên, có được một tấm vé VIP hàng đầu tiên.
Hôm diễn chính thức, Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm tới rất sớm, vào hậu trường phòng trưng bày nghệ thuật, nhân viên trang điểm còn chưa tới, Kinh Sở Dương lấy ghế ngồi xuống cạnh Tưởng Sầm, cầm tay cậu dịu dàng hỏi: “Có hồi hộp không?”
Nói không hồi hộp thì không thể nào, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu diễn kịch nói, không NG, chỉ có thể một lần thành công, Tưởng Sầm hít sâu một hơi, lật tay nắm lại tay anh: “Có anh bên cạnh em thì em không hồi hộp nữa.”
Kinh Sở Dương nghe vậy cong môi, nghiêng ngồi ôm lấy Tưởng Sầm, cổ vũ cậu: “Cố gắng lên, anh biết em có thể.”
“Dạ.” Tưởng Sầm gật đầu, một phút sau nhân viên trang điểm đi vào hóa trang cho cậu, mới bắt đầu Tưởng Sầm hóa trang thành một đứa bé nghe lời, cho nên ăn mặc cũng rất ngoan, lúc sắp tới giờ diễn, Kinh Sở Dương không thể không rời khỏi hậu trường, từ cửa chính đi vào phòng trưng bày nghệ thuật, ngồi xuống vị trí chỉ định.
Mặc dù kịch nói nghiêm túc, nhưng khán giả tới xem đại đa số là người trẻ tuổi, cả hội trường phòng trưng bày không còn chỗ ngồi, theo màn che kéo ra, chính thức bắt đầu diễn.
Vai diễn nhân vật Tiểu Dương của Tưởng Sầm phải mười lăm phút sau mới đi ra, vừa mới xuất hiện phía dưới khán giả bắt đầu kích động chụp ảnh, ánh mắt Kinh Sở Dương luôn nhắm vào người Tưởng Sầm, một giây cũng không nỡ dời đi.
Vở kịch tiến hành được một nửa, thừa dịp Tưởng Sầm xuống sân khấu thay quần áo, Kinh Sở Dương lấy điện thoại di động nhắn một tin cho trợ lý: Đồ chuẩn bị xong chưa?
Vài giây đồng hồ sau, trợ lý trả lời: Đã chuẩn bị xong.
Kinh Sở Dương hài lòng mỉm cười, tiếp tục xem biểu diễn, mười phút sau, Tưởng Sầm mới xuất hiện lại, dựa theo tiến độ trong kịch bản, giờ phút này Tiểu Dương đã tới thời kỳ phản nghịch, cho nên quần áo trên người Tưởng Sầm cũng từ ngoan ngoãn biến thành quần áo bụi bặm, bên hông còn treo sợi xích sắt, dưới chân đi một đôi giày thể thao màu sắc sặc sỡ, trong tay cầm một điếu thuốc chưa châm, nút áo sơ mi cũng có vài chiếc không cài, lộ ra làn da trắng nõn, trên cánh tay còn có một hình xăm to.
Tưởng Sầm như vậy Kinh Sở Dương chưa bao giờ thấy, có cảm giác khiến người ta phạm tội, Kinh Sở Dương cảm khái, quả nhiên vợ nhà mình nhân vật nào cũng có thể diễn, dễ thích nghi trong công việc như vậy tìm không được mấy người.
Lúc vở kịch sắp thúc, Kinh Sở Dương đứng lên đi ra ngoài gặp trợ lý ở bên góc phòng trưng bày nghệ thuật, bên này ánh sáng rất tối, không ai chú ý tới chỗ này, Kinh Sở Dương nhận một bó hoa từ tay trợ lý, đứng bên cạnh sân khẩu chờ chào cảm ơn. Trang khác ngoài LQ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...