Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Cùng thời gian đó trong một quán bar ở thành phố A, trước cửa quán bar rất ồn ào, ngọn đèn xanh đỏ chiếu trên thân người, từ cửa ra vào có thể nhìn loáng thoáng thấy nam nữ trẻ tuổi bên trong hoặc đang nhảy nhót hoặc uống rượu, trong góc tối bên ngoài quán bar, mấy người đàn ông ngồi chồm hổm ở đó, đôi mắt không nhấp nháy nhìn chằm chằm cửa quán bar. LQĐ
“Không phải nói hôm nay Thiệu Trạch lại xuất hiện ở đây à? Sao còn chưa ra?” Canh từ một nơi bí mật gần đó chính là đám chó săn mà trong ngành gọi, bọn họ nghe tin Thiệu Trạch chấm dứt một đoạn tình cảm, vả lại đêm nay sẽ xuất hiện ở quán bar này, cho nên cố ý nằm vùng ở đây, hi vọng có thể chụp được chút gì đó thú vị.
Lại qua một lúc, cửa quán bar xuất hiện một người đàn ông mặc áo da màu đen, trên đầu người đàn ông đội mũ, vành mũ kéo xuống thấp, miệng bịt khẩu trang, nhưng nhìn hình dáng thì có thể nhận ra đó chính là Thiệu Trạch, vài tên chó săn kích động lấy camera ra bắt đầu chụp.
“A Trạch, anh không thể đối xử với em như vậy?” Bóng dáng một người phụ nữ từ trong quán bar chạy đuổi theo ra ngoài, khuôn mặt tinh xảo khóc như hoa lê đái vũ, hoàn toàn không còn hình tượng, cô ta nắm chặt tay áo Thiệu Trạch, tiếng khóc làm người xung quanh dừng chân quan sát.
Thiệu Trạch vốn đang sinh lòng phiền chán cô ta, nhìn thấy người phụ nữ dây dưa đến mức này, càng chán ghét buồn nôn, hắn đưa tay giữ người phụ nữ của hắn, lạnh lùng nói, “Đừng quấn lấy tôi nữa, chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ gì.”
“Không!” Người phụ nữ khóc la đuổi theo, thấy hắn thờ ơ thì lau nước mắt, như thể muốn đánh cược một lần, hạ giọng nói: “Anh không thể chia tay với em, nếu anh dám bỏ em thì em lập tức gọi phóng viên tới để tất cả mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của anh!”
“Nếu cô dám thì…. Có thể thử xem!” Thiệu Trạch nhún vai không thèm để ý trả lời, hắn tiêu sái xoay người muốn rời khỏi, sau lưng bỗng vang lên tiếng hét chói tai của người phụ nữ.
“Đứng lại!” Chẳng biết tự lúc nào trên tay của người phụ nữ có thêm một con dao, ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, giọng tự dưng đầy ý lạnh, “Nếu anh dám đi thi tôi chết cho anh xem!”
Thiệu Trạch liếc nhìn cô ta, khóe môi hơi cong lên, hắn đi tới trước mặt người phu nữ kéo cô ta vào lại quán bar, không ai biết sau đó xảy ra chuyện gì, một phút sau Thiệu Trạch lên xe rời đi, còn người phụ nữ qua một hồi lâu mới kinh hồn bạt vía đi ra, trên mặt đầy vệt nước mắt.
Đám chó săn ngồi trong góc đưa mắt nhìn nhau, lập tức chụp hình ảnh người phụ nữ khóc thảm này, rồi việc lớn đã thành trở về.
Hôm sau, trên tạp chí giải trí đăng một tấm ảnh chụp to đùng, Thiệu Trạch cùng người phụ nữ nào đó lôi kéo ở quán bar, một đoạn tình cảm yêu đương mới lại kết thúc.
Thiệu Trạch nổi tiếng trong giới giải trí, mấy ngày đã chia tay hoàn toàn chẳng có gì lạ, chỉ là lần này cù cưa cù nhằng ở cửa quán bar đúng lúc bị phóng viên chụp được, lại lên trang đầu, sự chú ý của mọi người tất nhiên không giống bình thường.
Trong phòng làm việc của giải trí Cực Quang, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang cầm một tờ báo trong tay, chỉ vào tin tức trên báo và nói chuyện với Thiệu Trạch.
“Được rồi được rồi, cũng chẳng phải là chuyện gì nghiêm trọng đâu mà, một đám chó săn viết vô căn cứ ấy mà.” Thiệu Trạch bĩu môi, không chút nào cảm thấy mình đã sai.
“Bây giờ sự nghiệp cậu đang phát triển, bị đăng bất kỳ tin tức khó coi nào đều có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu.” Người đại diện vẫn cố gắng khuyên nhủ.
“Sao anh càng ngày càng dài dòng vậy nhỉ!” Thiệu Trạch không vui nhíu mày, đưa tay túm lấy tờ báo quét mắt nhìn qua, trong mũi khẽ hừ lạnh, đưa tay xé nát tờ báo không chút do dự, “Loại tin tức bậy bạ này có gì hay mà coi.”
“Vẫn nên thu liễm chút đi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện.” Người đại diện lo lắng dặn dò một câu.
Thiệu Trạch không trả lời, lên đường đi tới studio, bụng hắn đầy cơn tức, lúc quay phim có phần không tập trung tư tưởng.
Cảnh tiếp theo là cảnh Tưởng Sầm và Thiệu Trạch, cảnh này là Lâm Hi cố lấy dũng khí hỏi có phải Trần Định Triết đã có người mình thích hay không, sau đó Trần Định Triết gật đầu, tiếp nữa là nội dung phim.
“Được rồi ạ.” Tưởng Sầm hóa trang xong thay đồ rồi đi tới trước camera chuẩn bị quay.
Lâm Hi nhìn bóng lưng Trần Định Triết cách đó không xa, ngón tay xiết chặt ấn vào lòng bàn tay, cậu vẫn muốn đi lên hỏi, nếu không trong lòng cảm thấy không yên, Lâm Hi cúi đầu, hít sâu một hơi bước nhanh về phía Trần Định Triết.
“Đàn anh.” Lâm Hi nhỏ giọng gọi Trần Định Triết, người trước mặt nghe tiếng xoay người lại nghi ngờ nhìn cậu, trước ánh mắt sâu thẳm đó, cậu lại sinh ý nghĩ muốn chạy trốn.
“Có chuyện gì không?” Trần Định Triết hỏi.
“Em…. Thật ra cũng không có gì.” Nói xong Lâm Hi muốn tát cho mình một cái, cậu đang nói bậy bạ gì vậy, không phải muốn hỏi rõ xem có phải anh ấy thật sự đã có bạn gái à.
Biểu lộ trên mặt trở nên rối rắm, Lâm Hi cúi đầu không dám nói tiếp, sau đó nội dung bộ phim là Trần Định Triết rời đi, Lâm Hi chạy lên nắm tay hắn, nhưng –
Mặc dù ánh mắt Thiệu Trạch nhìn người trước mắt, nhưng không cách nào tập trung hết tinh thần, sau đó hắn xoay người rời đi, người phía sau chạy lên bắt lấy ống tay hắn ta, bỗng nhiên hắn ta nhớ tới bộ dạng người phụ nữ đáng ghét dây dưa không dứt tối hôm qua, trong lúc nhất thời quên mình đang quay phim, cau mày xoay người tát một cái!
Bốp! Tất cả mọi người đều sững sờ.
Mặt Tưởng Sầm bị đánh lệch qua một bên, trên mặt in rõ dấu vết năm ngón tay đỏ bừng, răng không cẩn thận cắn vào miệng, chảy cả máu, nhìn thấy mà giật mình.
“Cắt!” Đọa diễn lập tức hô ngừng, bảo người ta đưa Tưởng Sầm xuống dưới còn mình đi tới trước mặt Thiệu Trạch, “Xảy ra chuyện gì thế, trong kịch bản không phải diễn như vậy.”
“Thật xin lỗi, tôi nhớ sai kịch bản rồi.” Thiệu Trạch lấy lại tinh thần thản nhiên trả lời, không phải hắn ta cố ý, chỉ là vừa rồi nhìn nhầm Tưởng Sầm thành người phụ nữ tối hôm qua, nhất thời không hiểu rõ tình huống.
Tưởng Sầm ngồi trên ghế dài, có người đi tới xử lý vế thương trên mặt cậu, khăn lạnh lau lên mặt làm dịu cơn đau đớn bỏng rát trên mặt. Mặc dù chỉ chỉ đánh bằng bàn tay nhưng đánh hơi mạnh, nếu dùng phấn không che được vậy thì đành chờ vết thương tiêu tan mới có thể quay tiếp, đây không thể nghi ngờ là liên lụy tới tiến độ của đoàn làm phim.
Cũng may sau khi dặm thêm một lớp phấn thì dấu tay trên mặt tạm thời bị che khuất, chỉ có điều khóe miệng bị rách hơi mạnh, không còn cách nào khác nhân viên trang điểm đành dùng dịch che khuyết điểm, miễn cưỡng che vết thương ở miệng, lại dặm thêm một lớp phấn, khó khăn lắm cậu mới khôi phục dáng vẻ như cũ.
Tưởng Sầm hít một hơi, nhân viên trang điểm chạm vào miệng vết thương vô cùng đau đớn, cậu cắn răng nhịn xuống, trong lòng không khỏi nổi sùng, chả biết tại sao tự dưng bị tát một cái, lại còn không thể mắng chửi người ta, vì cậu biết quả thật lần này Thiệu Trạch không cố ý, cho nên chỉ có thể cố gắng nhịn.
Phim tiếp tục quay, trải qua chuyện này nên Thiệu Trạch cũng tập trung tư tưởng hơn, mấy cảnh sau quay rất thuận lợi, phần quay hôm nay vừa kết thúc Tưởng Sầm lập tức đi vào phòng hóa trang tẩy trang mặt.
Hôm nay công ty Kinh Sở Dương rảnh rỗi, quyết định tới trường quay thăm trường quay, xe chạy tới studio, từ xa anh đã trông thấy Tưởng Sầm từ bên trong đi ra, đang muốn lên đón thì vết thương trên khóe miệng và trên mặt đập vào trong mắt, anh nhíu chặt mày bước tới.
“Xảy ra chuyện gì?” Dù cho thật sự phải đánh vào mặt để quay thì cũng chỉ là giả vờ không đánh thật, hoặc là đánh rất nhẹ, hậu kỳ sẽ xử lý hiệu quả, còn vết thương trên mặt này vừa nhìn là biết là do con người làm ra, anh còn không biết bây giờ quay phim nếu tát nhau thì thật sự phải động thủ cơ đấy.
“Không sao, ngoài ý muốn mà thôi.” Tưởng Sầm không muốn nói nhiều, lén đưa mắt nhìn Kinh Sở Dương ý bảo về nhà rồi nói sau, nếu như bây giờ cậu tố cáo với ông chủ, chẳng phải cậu có vẻ là kẻ tiểu nhân, cho nên cậu ngậm miệng không nói.
Kinh Sở Dương hiểu ý cậu, tuy trong lòng nổi giận nhưng vẫn tỉnh táo lại, cùng Tưởng Sầm một trước một sau rời khỏi studio, xa xa, Triệu Khải người đại diện của Thiệu Trạch đi tới bên cạnh Thiệu Trạch thấp giọng nói: “Đó là Kinh tổng của giải trí Hoa Tụng, Tưởng Sầm này xem ra hình như có bối cảnh, Kinh tổng tự mình đến đón, rất có thể muốn bồi dưỡng cậu ta, diễn xuất người ta không tồi, có thể……..” LQĐÔN
Lời còn chưa dứt bị Thiệu Trạch không kiên nhẫn cắt ngang.
“Chẳng phải chỉ là tên mặt trắng nhỏ à, có thể có bản lĩnh gì chứ.” Thiệu Trạch hừ hừ không quan tâm, rất nhiều người diễn xuất giỏi, cũng không thể nâng đỡ từng người một, trong giới hỗn loạn này, chỉ có diễn xuất thôi thì hoàn toàn không đủ, không giao thiệp với vài người và vận may mà muốn nổi tiếng quả thực là nằm mơ.
Xe chậm rãi dừng trong bãi đỗ xe của tiểu khu, Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm xuống xe đi lên nhà, chuyện đầu tiên Kinh Sở Dương làm chính là tìm khăn mặt và hòm thuốc, thấp ướt khăn mặt lau mặt cậu giảm cơn đau.
“Khá hơn chút nào không?” Kinh Sở Dương không dừng tay, lấy bông băng và cồn khử trùng, cẩn thận lau vết thương trên miệng Tưởng Sầm, động tác vô cùng dịu dàng.
“Á…” Tưởng Sầm né xuống dưới, dưới tác dụng cồn vết thương đau rát lợi hại, chỗ vết thương có máu đông lại, cậu không ngừng lùi về sau tránh, trong ánh mắt đầy sương mờ.
Kinh Sở Dương đau lòng đến mức lồng ngực ngột ngạt đau đớn, bất đắc dĩ dừng lại, “Nhịn chút nữa nhé, lát nữa là ổn, hửm?”
“Ừ.” Tưởng Sầm cũng biết bây giờ không phải là lúc bốc đồng, tuy nhiên vẫn né tránh theo bản năng, nhưng cậu cắn răng chịu đựng để Kinh Sở Dương khử trùng.
“Cậu chờ một lát.” Kinh Sở Dương thấy dấu bàn tay trên mặt cậu vẫn không tiêu tan, đứng dậy vào phòng bếp luộc trứng gà rồi bóc vỏ, tay phải cầm trứng gà nhẹ nhàng lăn bên má trái của Tưởng Sầm, từ nhẹ đến nặng, anh ghé sát mặt cậu, dưới ánh đèn sáng ngời có thể thấy cả lông tơ rất nhỏ trên mặt của người trước mặt, và làn môi xinh đẹp, Kinh Sở Dương nuốt nước miếng dời tầm mắt sang chỗ khác.
“Được rồi, bây giờ có thể nói cho tôi biết có chuyện gì đã xảy ra chưa hả?” Kinh Sở Dương cầm trứng gà tiếp tục lăn.
Tưởng Sầm rũ mắt, kể rõ quá trình câu chuyện, lời vừa dứt tay Kinh Sở Dương hạ xuống, sắc mặt trở nên khó coi. Nếu như Thiệu Trạch cố ý thì anh có rất nhiều cách để dạy dỗ hắn ta, nhưng cố tình hắn ta không cố ý, điều này làm người ta dù hận đến nghiến răng nghiến lợi cũng không thể làm gì hắn.
Kinh Sở Dương than nhẹ, rất muốn ôm Tưởng Sầm an ủi cậu, nhưng cuối cùng chỉ vỗ nhẹ vai cậu, nói: “Đừng so đo với loại người này, hắn như vậy ngược lại có vẻ diễn xuất không tốt, Tiểu Sầm cố gắng lên, dùng diễn xuất giết hắn đi.”
“Được.” Tưởng Sầm cười rộ lên, cảm xúc buồn bực bị quét sạch, cậu tự tay cầm lấy trứng gà, ngón tay vô ý chạm vào tay Kinh Sở Dương, lòng bàn tay ấm áp che lên khớp xương tay, cậu ngẩn người dời ngón tay đi, cầm trứng gà tự mình lăn mặt.
“Tôi đi nấu cơm đây.” Kinh Sở Dương rụt tay về, cúi đầu nhìn ngón tay mình, tưởng tượng cảm giác mình nắm chặt tay Tưởng Sầm, càng cảm thấy khó nhịn, vội vã muốn làm đồ ăn để bình ổn đáy lòng xao động.
Hết chương 15
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...