Trương Triều Vỹ thâm thâm nhìn cậu, trên thực tế mắt liếc về góc khuất, vừa hay thấy chiếc xế hộp luôn canh giữ nơi góc phố đột nhiên quay đi, lúc này khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười không dễ thấy.
Mục đích lớn nhất đã đạt được khiến hắn vô cùng thỏa mãn, cũng lười đôi co cùng Nhậm Tuân: “Chúng ta là bạn cùng bàn cũ, nhìn cuộc sống cậu khó khăn tôi rất đau lòng đấy.
Cậu làm việc thong thả, tôi đi đây.”
“Đồ bệnh!”
Nhậm Tuân ngày ấy khờ khạo cho rằng Trương Triều Vỹ chỉ thuận đường ghé sang châm chọc tiền đồ của cậu, không ngờ đằng sau đó còn có một âm mưu chia cắt vô cùng ly kỳ.
Phải mãi sau này cậu mới biết, cách thời gian cậu nghỉ học không bao lâu, Quách Thiên Thành mai danh ẩn tích sang Mỹ du học, ngày hắn đi không mấy ai biết.
Kể cả Nhậm Tuân cũng không.
Bất quá, đó là chuyện của vài năm sau này.
Đoạn thời gian đó cậu rất bận, trước mắt Nhậm Tuân là rất nhiều cơ hội và ngã rẽ đang đợi chờ.
Hai tháng tiếp theo, bộ sưu tập của Thâm Uyên cuối cùng được tung ra thị trường, Nhậm Tuân miệng nói không tin nhưng điện thoại luôn bật chế độ online 24/24 đợi bộ sưu tập ấy làm nên kỳ tích.
Ngày đầu tiên, công tác truyền thông của họ gặp vấn đề, bài đăng vừa lên liền bị gỡ.
Nói là công tác truyền thông cho sang, trên thực tế Thâm Uyên có đem bản thân đi bán cũng không đủ tiền thuê nổi một kênh chính thống bài bản đăng bài cho mình.
“Ai nói tôi không đủ tiền thuê kênh chính thống, chẳng qua bốn bề thọ địch, tôi mà ngóc đầu lên nhất định bị đè.”
“Ai thèm hãm hại chú, còn không tự soi lại mình.” Nhậm Tuân nhức đầu, lòng thì tin gã nhưng miệng mở ra không hề lưu tình.
“Cậu không biết đâu, kim chủ của kẻ đó là người bên triều đình, rất lợi hại.” Thâm Uyên tự coi mình là tiền bối, dù có nghèo khó cũng không nên vạch áo cho nhóc ranh xem lưng, tiếp tục ngụy biện, đưa tay ra tính toán chi li: “Mua một đầu tạp chí mất vài trăm vạn, kẻ địch của tôi chỉ cần rỉ tai với kim chủ một chút liền xóa sạch tin đi, đây chẳng phải là đem hết vốn liếng của chúng ta đổ sông đổ bể hả?”
Thâm Uyên đi qua đi lại: “Quá ngu ngốc, tôi không thể treo cổ trên một cái cây.”
Nhậm Tuân hùa theo: “Tốt, không treo cổ trên một cái cây thì treo cổ trên nhiều cái cây!”
“Thông minh!”
Nhậm Tuân quái đản nhìn gã, này là khịa chú, chú còn khen tôi thông minh?
Thâm Uyên làm ra vẻ thâm sâu khó lường, nhếch môi kịch liệt: “Mua hết đầu báo lá cải để PR.”
“?” Cậu thật sự phải rửa mắt, ngày trước còn tự tin nói với cậu bộ sưu tập vươn tầm quốc tế, hiện tại lại nhờ báo lá cải PR.
Này không tính là bịp thì là cái gì? Nhậm Tuân có cảm giác mình biến thành con lừa bị gã xoay vòng vòng.
“Tiểu Tuân, ấy ấy, đừng có đi vội, nghe tôi giải thích! Báo lá cải chẳng phải là phương thức dễ nhất để tiếp cận quần chúng hả? Hơn nữa nó còn rất rẻ, lại không thông qua bất kỳ sự kiểm duyệt nào, tôi có thể mua liên tục, cậu ta chẳng phải muốn xóa bài để tôi không ngóc đầu nổi ư? Tôi cho cậu ta xóa đến chết!”
Thâm Uyên có ý chí cực kỳ mạnh mẽ, như con giun con gián đập mãi không chết, nhưng mà Nhậm Tuân không thể cười gã, con người này đôi lúc khiến cậu phải nảy sinh trắc ẩn.
Đồng thời Nhậm Tuân rất muốn biết cái người đằng sau màn luôn đối đầu với Thâm Uyên thực ra là ai… Tên kia có thù hận gì, có thế lực nào chống lưng mà dám đuổi cùng giết tận một người, đẩy người ta đến không còn một con đường sống?
Nhậm Tuân cuối cùng cũng đợi được đến ngày bộ sưu tập trở nên siêu hot.
Ngày đầu tiên và ngày thứ hai trôi qua trong êm đẹp, đến ngày thứ ba, dư luận và những nhà thiết kế có tên tuổi trong giới bắt đầu kháo nhau về bộ sưu tập The Secret Man bị đăng lẫn lộn trong đám báo lá cải.
Thứ gì càng xuất thân thấp kém sẽ càng khơi dậy được lòng thương hại của xã hội, Thâm Uyên nắm được tiên cơ nên chi tiền ‘mạnh tay’ để báo lá cải đặc biệt kể thảm về hoàn cảnh của gã.
Cái gì mà ‘người đàn ông mười năm thủy chung với đam mê thiết kế, trước phút lìa trần đem tâm nguyện của mình gửi gắm trong bộ sưu tập’, ‘chàng thiếu niên nghèo cảm động trước cuộc đời của nhân tài bất hạnh, tình nguyện làm mẫu ảnh không công’,...!tin giật gân cỡ nào cũng có, muốn bát quái bao nhiêu thì bát quái bấy nhiêu, một bên dám đưa tiền một bên dám viết, cứ thế dắt mũi dư luận đi vòng vòng.
Mà The Secret Man đúng là một thiết kế vô cùng đặc biệt, hạng tiểu tốt nhìn qua có thể không để ý, nhưng dân lão làng vừa thấy đã biết nhà thiết kế bất hạnh kia không phải tay mơ.
Chỉ mấy ngày sau chuyện này kinh động báo đài trong nước, lan rộng đến cấp độ khó mà kiểm soát được, mấy nhà thiết kế có tên tuổi đã bắt đầu đăng đàn khen ngợi, truyền thông đưa tin ầm ĩ, mạnh thường quân kéo nhau đi tài trợ, người người nhà nhà tò mò tìm xem xem nhà thiết kế bất hạnh và chàng thiếu niên số khổ đó là ai, The Secret Man chính thức lên hot search ở các trang truyền thông lớn trong nước.
Chuyện kinh động đến từng đó, cái kẻ trong màn kia chỉ biết đấm ngực dậm chân, hận mình quá coi thường tên khốn Thâm Uyên rồi!
Đến khi tất cả mọi người biết được sự thật người đứng sau bộ sưu tập đó là nhà thiết kế đại tài lẫy lừng một thời - Thâm Uyên thì tất cả mới há hốc.
Sau một đêm, cái người tưởng chừng bị luật ngầm trong giới đè cho không ngóc đầu lên được bỗng nhiên đông sơn tái khởi, oanh tạc showbiz, lần nữa quay về đường đua của mình.
“Tôi chỉ làm một lần duy nhất mà thôi, đã thấy rồi chứ?” Thâm Uyên đắc ý nói với cậu, mặt mày cao hứng đến mức muốn nở hoa tới nơi mà còn giả ngầu.
“Đã thấy.”
“Cậu không cần sợ, tôi đây một lần nữa trở nên nổi tiếng cũng không có bỏ cậu.
Ông đây nuôi nổi cậu!”
Bề ngoài cậu bình tĩnh nhưng trong lòng quả thật đã nổi bão cấp chín.
Chuyện này kể ra đại khái không còn ngôn từ gì có thể miêu tả ngoài mấy chữ ‘mạc danh kì diệu’.
Nhậm Tuân giống như con ve chó may mắn đu lên mình chim hạc, hạc thăng thiên thì ve chó cũng thăng theo, từ đó mở ra một con đường mới hoàn toàn mà cậu không ngờ mình sẽ bước chân lên, đó là ‘bước chân vào showbiz’.
Thâm Uyên lấy lại vị thế ban đầu của gã, chung quy thì một lần vấp ngã cũng không đè được đôi vai của thiên tài.
Bao nhiêu kẻ ngấm ngầm hại gã năm xưa giờ đây đến ăn ngủ còn không yên, không tránh khỏi tìm cách ngáng đường, mà Thâm Uyên đã xác định con đường này không dễ bước, chỉ có thể lấy tâm bất biến đấu với dòng đời vạn biến.
Nhậm Tuân còn nhỏ nên nhìn chưa tới chiêu trò dơ bẩn trong cái giới này.
Cậu chỉ biết đây là cái bát cơm ngon, húp được bao nhiêu thì húp, từ đó nhờ vào vẻ ngoài hút mắt mà lịch trình đi chụp ảnh của cậu còn nhiều hơn cả tóc trên đầu.
Cuộc sống của mẹ và cậu cũng ổn định hơn.
Nhưng mà càng ngày cuộc sống càng đòi hỏi nhiều tiền, Nhậm Tuân biết mình không thể cứ lướt sóng ăn may mãi được mà phải bám trụ được trên một con thuyền vững chắc.
Ba năm sau, cậu nỗ lực ký hợp đồng vào một công ty giải trí bình bình, tên là Đằng Tấn, an phận làm một diễn viên tuyến 18 vô danh tiểu tốt, dần dà giành giật được mấy vai diễn pháo hôi trong phim, sau đó là chiếm vai nam phụ, cả quá trình nói ngắn nhưng mà thực tế thì dài thườn thượt, nỗ lực Nhậm Tuân bỏ ra phải kể bao nhiêu cho xiết? Đến cuối cùng nhờ vào một chút nhan sắc cùng may mắn, Nhậm Tuân cũng được xem là một trong số những diễn viên có nhân khí cao lúc bấy giờ.
Trong quá trình đó, Thâm Uyên cũng đã nâng đỡ cậu không ít.
***
Năm năm sau…
Bên ngoài khách sạn sa hoa bậc nhất Đế Giang có hàng loạt xế hộp đang ngay ngắn xếp hàng, thảm đỏ kéo dài từ cổng lớn đến khi tiến vào đại sảnh.
Ánh đèn flash như muốn đem toàn bộ không gian thắp sáng thành ban ngày.
Nhìn logo của nhà tài trợ được chạy chữ nổi trên màn hình led đã đủ để biết quy mô tầm cỡ của buổi sự kiện hôm nay.
Trái ngược với những sao hạng A đang được phóng viên săn đón, tình hình bên phía Nhậm Tuân có vẻ ảm đạm hơn nhiều.
Cậu cũng nổi tiếng, tuy nhiên so với những ngôi sao ngoài kia thì tương đối kệch cỡm, tự mình biết mình mới là tốt nhất.
“Ây dô, Nhậm Tuân mà cũng được mời đến chỗ này nữa hả?”
Có những người đồng nghiệp quen biết cậu ghé lại hỏi thăm, cũng có một số kẻ miệng chó không phun nổi ngà voi, đến chỗ cậu ba hoa nhảy nhót.
Chẳng hạn như Tống Tinh Anh, một sao nam đang hot hiện nay, cũng là người cùng chung công ty quản lý với cậu.
Nhậm Tuân biết bốn bề đều là ống kính, tỏ lòng quảng đại mà nói: “May mắn thôi.”
“Nói là may mắn mà còn ăn mặc đẹp như thế làm gì? Cũng đúng, cậu cố gắng mà ăn diện, biết đâu rơi vào mắt của Quách thiếu thì một bước đổi đời cũng nên.
Haha, đây chẳng phải là chút tâm tư của đám diễn viên đóng phim hoài mà không thể bạo như cậu ư?”
Nhậm Tuân cười cười, thong thả đáp: “Tôi ăn diện sao bằng Tống minh tinh.”
“Cậu…”
“Thôi đủ rồi, đừng có đứng đây đấu đá lẫn nhau, hàng trăm ánh mắt đang nhìn các cậu kìa!”
Quản lý đã lên tiếng buộc lòng Tống Tinh Anh phải ngậm miệng vào, Nhậm Tuân quăng cho hắn cái nhướn mày rất chi là tiêu sái.
Chờ cho Tống Tinh Anh bỏ đi, quản lý mới nói với cậu: “Hắn nói cũng không phải không có lý, lát nữa cậu cố gắng biểu hiện cho tốt trước mặt Quách thiếu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...