Thật khéo làm sao, ngay tại thời điểm Quách Thiên Thành chuẩn bị lên xe về nhà đột nhiên nhận được một tin nhắn của Nhậm Tuân - cái người mà mấy ngày qua cứ gặp anh là tránh như tránh tà, thậm chí đến nói chuyện với anh vài câu cũng chẳng buồn nói.
Khiến con công họ Quách vì bị bơ mà sinh hận.
Quách Thiên Thành siết chặt di động, bày đặc lôi thôi đếm một, hai, b…
Chưa tới nhịp thứ ba anh đã đẩy cửa xe chạy ngược vào trường, tư thế giống như chậm một bước thôi lửa sẽ cháy tới mông vậy.
Mặt dán mông lạnh mấy hôm nay khiến anh ê ẩm cả ngực, nhưng khi thấy tin nhắn kia Quách Thiên Thành không tự chủ được mà lao đi như một phản xạ vô điều kiện.
Thoáng chốc anh đã đến nhà thể chất của trường, khu vực này có hồ bơi và mấy phòng thể thao, sân tập, Quách Thiên Thành rẽ đến nhà bơi lội.
Hơn chín giờ tối, nhà bơi lội chỉ còn lại vài ánh đèn le lói khúc xạ trên mặt nước trong suốt, chẳng có lấy một bóng người.
À không, dưới nước đang có cái đầu màu đen nhô lên.
Quách Thiên Thành chìm trong ảo tưởng, nhếch miệng: “Đêm hôm khuya khoắt hẹn tôi ra chỗ này, cũng có chút ý tứ.”
“Lên đây đi, cậu biết bây giờ là mấy giờ rồi không mà còn bơi?”
‘Người’ bên dưới hồ giả câm giả điếc, cứ trồi cái đầu lên trôi theo dòng nước.
Quách Thiên Thành chờ hai ba phút bắt đầu sốt ruột: “Cậu muốn tôi ôm cậu lên à? Nhậm Tuân, bước lên đây cho tôi!”
Gọi tới mức đó mà ‘người’ kia vẫn không có dấu hiệu lên bờ, bất động giống như một vật chết, Quách Thiên Thành bị cận nên tầm nhìn có hạn, trong lòng lộp bộp rơi một tiếng.
Chưa kịp nghĩ đã lao thân mình xuống dòng nước lạnh lẽo.
Anh điên cuồng rẽ nước bơi ra giữa hồ, vừa bơi vừa gọi tha thiết cái tên ‘Nhậm Tuân’, mặt mỗi lúc một tái nhợt hơn.
Trái tim giống như bị hung tợn nhéo lên vậy.
Thấp thỏm, bất an, tuyệt vọng, từng cỗ cảm xúc liên tục xông lên não anh, tưởng chừng như nhấn chìm anh xuống đáy hồ.
Mà tất cả chưa là gì cho đến khi Quách Thiên Thành chộp được ‘Nhậm Tuân’.
Trái tim anh hoàn toàn rơi xuống hầm băng!
“Hình nộm ở phòng sinh học?!”
Đầu óc Quách Thiên Thành tê dại hoàn toàn, chuyện này sao có thể, nó thật giống như một kế hoạch rắp tâm hãm hại anh.
Ngay khi nhận ra mình bị gài, nơi cổ chân hắn đột nhiên mất sức, cơ bắp trên chân căng ra tê liệt.
Anh vậy mà bị chuột rút ngay lúc này, đúng là không có gì xui xẻo hơn.
Vừa rồi vì sốt ruột nên nhảy xuống nước mà chưa làm nóng cơ thể, hiện tại anh không thể bởi được vào bờ nữa, chỉ có thể tuyệt vọng mà vùng vẫy trong hồ bơi rộng lớn.
Ngày hôm sau Quách Thiên Thành không đến lớp.
À không, phải nói là chuỗi ngày sau đó Quách Thiên Thành đều không đến lớp, anh biến mất một cách kì bí như thể chưa từng tồn tại.
Thậm chí nếu phụ huynh không trực tiếp lên trường làm đơn xin phép đặc biệt, Nhậm Tuân cứ cho rằng anh đã bị ai đó bắt cóc rồi cũng nên.
Việc Quách Thiên Thành nghỉ học nhanh chóng bị đồn thổi ra toàn trường với hàng trăm thoại bản khác nhau, tất nhiên, một học sinh lớp mũi nhọn vắng học hơn hai tuần đã xác lập nên kỷ lục không ai có thể vượt qua.
Cho đến khi kỳ thi học sinh giỏi quốc gia diễn ra, Nhậm Tuân mới thấy người kia xuất hiện tại địa điểm thi.
Nhưng tại sao… ánh mắt anh nhìn cậu lại chứa quá nhiều hận ý và rét lạnh đến như vậy?
Mãi đến sau này, sự lạnh lùng hôm ấy của anh đã để lại ám ảnh cho cậu trong những giấc mơ.
Một câu ‘tôi không yêu cậu’ hôm ấy Quách Thiên Thành thốt ra có lẽ không khiến cậu tổn thương bằng cái nhìn chòng chọc ngày hôm ấy.
Bọn họ không nói chuyện với nhau suốt quãng thời gian cuối cùng của năm lớp 10.
Cho đến khi cả lớp được trường thưởng cho một chuyến du lịch đảo vào cuối năm.
Lớp mũi nhọn nhận được đãi ngộ tốt vô cùng, chi phi chuyến đi đắt đỏ được nhà trường chi trả 70%, số còn lại học sinh trích quỹ lớp bù vào, Nhậm Tuân không mặn nồng cho lắm nên muốn trốn ở nhà.
Ngặt nỗi đám bạn học trong lớp vốn chả thân thiết gì với cậu cứ một mực lôi kéo, ép cậu tham gia cho bằng được.
Bất đắc dĩ, Nhậm Tuân liền đồng ý, vài hôm sau đã đeo ba lô có mặt trên đảo.
“Các em ơi, thật bất ngờ chưa này, ở phía bên trung ương vừa hay gửi danh sách học sinh có giải quốc gia!”
Tức thì, nhóm học sinh như bùng nổ, nhắc đến thành tích ánh mắt ai nấy đều trở nên mong đợi, thầm hy vọng chính mình cũng vinh dự đoạt được một thành tích vẻ vang.
Nhậm Tuân đang nhìn mũi giày bất chợt ngước mắt đảo về hướng Quách Thiên Thành, thấy anh cũng đang vô ý nhìn về phía mình.
Hai người cứ như bị bắt quả tang mà mất tự nhiên, vội vã quay đi.
“Ừm, những đội tuyển khác chỉ có một đến hai học sinh đoạt giải, còn đội hóa đi năm người mà đoạt giải đến bốn người.” Giọng cô giáo chủ nhiệm giống như dò vé số độc đắc, khuôn vốn luôn lãnh đạm nay vì kích động mà bỏ bừng.
“Lớp chúng ta lại sắp có tinh phong huyết vũ cho xem.
Các em đoán xem giữa Quách Thiên Thành và Trương Triều Vỹ, bạn nào đoạt giải cao hơn?” Cô giáo nhí nhảnh cười, mà bình thường Quách Thiên Thành luôn dẫn đầu, đột nhiên hôm nay cô bảo có tinh phong huyết vũ, không lẽ trùm server bị soán ngôi.
Nhóm mỹ nữ mỹ nam bên A đã gấp đến đổ mồ hôi.
Một lớp học tranh đua thế này mới thật đúng ý cô giáo làm sao, đối với cô ai nhất không quan trọng, cái cô cần là động lực để bọn trẻ vươn lên và vượt mặt nhau.
Chỉ có ganh đua mới làm con người trở nên kiệt xuất hơn chính mình ngày hôm qua.
Tất nhiên cô cũng không đứng về phía Quách Thiên Thành hay Trương Triều Vỹ, cô là một người chủ nhiệm công tâm và làm đúng công tác của mình mà thôi.
“Trường ta vinh dự đoạt được một giải nhất quốc gia, chúc mừng Trương Triều Vỹ.”
Khuôn mặt thâm sâu khó lường quanh năm của Trương Triều Vỹ trong một giây đó cũng không kìm được mà nổi lên sự xúc động, phải vài giây sau hắn mới phản ứng kịp, quay sang ôm chầm lấy Nhậm Tuân ăn mừng.
Hắn cười đến độ hoa cũng phải thẹn: “Cậu có nghe gì không, tôi đạt giải nhất đấy, thật sự rất khó tin!”
Nhậm Tuân bị ôm bất ngờ, muốn đẩy hắn ra nhưng dù gì bạn bè đang kích động vì đoạt giải, cậu cũng không nên làm cho không khí mất vui.
Nhậm Tuân đành cười nhẹ, vỗ vỗ vai hắn coi như chúc mừng.
Mà hành động ấy rơi vào mắt Quách Thiên Thành giống như một lời khiêu khích đầy trắng trợn.
Anh tức giận đến mức ống thở như muốn nghẽn lại, thậm chí còn ấm ức đến đỏ hoe cả mắt.
Nhậm Tuân, xem như tôi nhìn nhầm tên bạch nhãn lang nhà cậu!
“Quách Thiên Thành giải nhì, chúc mừng em.
Thật đáng tiếc vì em chỉ kém giải nhất vài điểm nữa mà thôi.”
Điềm Tranh đi đến ôm lấy Quách Thiên Thành vỗ về, cái ôm kín kẽ không chút kẽ hở thật sự khiến Nhậm Tuân ngứa ngáy trong lòng.
Tệ hơn là Quách Thiên Thành cũng đưa tay ôm lại cậu ta.
Ngay sau đó cô giáo lại tiếp tục đọc tên, Nhậm Tuân và Hữu Kỳ có giải, chỉ có Hàn Nhất là kém may mắn hơn mà thôi.
Nhậm Tuân chỉ cười nhạt, bất chợt niềm tự hào và sung sướng khi đoạt giải mà cậu tưởng tượng lại không đến nữa.
Cậu biết, cảm xúc của mình đang bị thái độ của Quách Thiên Thành làm ảnh hưởng.
Bọn họ quây quần một hồi thì được đón về khách sạn cho tắm rửa, đêm nay sẽ ăn tối và đốt lửa trại ở bờ biển.
Đảo này là khu du lịch sinh thái vừa nổi lên cách đây không lâu, hạ tầng chưa được khai thác triệt để như những khu du lịch khác.
Tuy nhiên vẻ hoang dã này thật sự làm tinh thần người ta thoải mái, hít một ngụm khí cũng không lo lắng bị ngộ độc mà ngủm củ tỏi.
Nói là hạ tầng kém phát triển nhưng cái xúc tu của tập đoàn bất động sản BK Group đã với đến tận đây.
Theo Nhậm Tuân được biết thì về sau, tập đoàn này sẽ vươn lên dẫn đầu bất ngờ trong bảng xếp hạng doanh nghiệp có doanh thu cao nhất cả nước, tạo nên đế chế chuẩn mực, thảo nào họ biết nhìn xa trông rộng.
Nghĩ đến đây Nhậm Tuân hận bản thân kiếp trước đúng là đầu heo, nếu cậu mà chịu tìm hiểu chứng khoán hay trái phiếu gì gì đó thì bây giờ đã âm thầm mua đi bán lại, đợi ngày giàu lên rồi!
Lớp bọn họ nghỉ ngơi ở khách sạn bốn sao Star Wars.
Nhậm Tuân oái oăm thay, bị xếp chung phòng với người mà cậu đang muốn trốn tránh nhất.
Hai người bình thường đã như hai cực dương vừa gặp là đẩy nhau nay lại ở chung, thật sự là khó xử muốn chết.
Quách Thiên Thành vẫn ngẩng cao đầu mà đi, coi cậu như không khí.
Mẹ nó uất ức quá, cậu chọc gì đến tên gia hỏa này hả, hay chỗ nào của anh không khỏe mà cứ nhìn cậu là như thấy kẻ thù truyền kiếp thế kia?
Nhậm Tuân nhẫn nhịn không đè anh ra mà hỏi đến cùng, đại loại ông đây cũng ghét cậu muốn chết, có giỏi thì giận cả đời luôn đi!
Bảy giờ tối, cả lớp tập trung ra bờ biển.
Nhậm Tuân không có tâm trạng để chơi bời, cứ như người mất hồn mơ mơ hồ hồ trải qua bữa tiệc tối.
Ăn xong cả lớp xúm lại kể chuyện ma, có đứa ngứa tay ngứa chân, bắt đầu nói: “Tôi biết một truyền thuyết ở đảo này, thời điểm cách đây hai ba năm khi nó còn là đảo hoang, đã từng có một làng chài nhỏ sinh sống ở đây.
Phía Tây Nam của hòn đảo có một khu rừng nguyên sinh, người dân trên đảo ám chỉ bên trong có thứ không sạch sẽ nên họ chỉ dám đi lại ven biển chứ chưa từng bước chân vào khu rừng ấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...