Edit: Cỏ không biết Tinh Thành xa
A Ngộ…
Phương Niên ngây ra nhìn người bên cạnh.
Năm đó khi bọn họ vẫn còn hòa hợp, cô cũng chưa từng gọi anh như thế.
Cảm giác này thật sự khủng khiếp.
Người mà bạn cho rằng sẽ ở bên mình cả đời, bên cạnh anh ấy bây giờ lại là một người khác, mà giữa họ càng có nhiều kỷ niệm thân mật hơn so với bạn trước kia.
Phương Niên đột nhiên cảm thấy không thể thở nổi, cô nói với Tống Tuyền bên cạnh, “Tôi đi rửa tay”, sau đó vội vã rời chỗ.
Ra khỏi phòng bao, nước mắt cô lập tức rơi xuống.
Trước kia không tận mắt nhìn thấy còn tốt, có thể lừa mình dối người, tự an ủi mình tất cả đều là giả, Giang Ngộ của cô vẫn luôn yêu cô, chờ đợi cô, bây giờ giấc mộng ấy cũng nên tỉnh lại.
Đứng một lúc, nhân viên phục vụ đi tới mang thức ăn lên, thấy cô đứng một mình trước cửa, ai nấy đều cúi đầu tò mò quan sát.
Phương Niên bình tĩnh lại một chút, cô đi vào toilet lau khô nước mắt, dặm lại lớp trang điểm, đứng trước gương nở một nụ cười còn khó nhìn hơn cả khóc, sau đó mới trở lại phòng bao.
Giang Ngộ vẫn còn ngồi ở chỗ bên cạnh cô, dường như cảm nhận được, cô vừa bước vào cửa, ánh mắt hai người đã giao nhau.
Phương Niên không biết lúc này đôi mắt của cô trông như thế nào, đi diễn nhiều năm như vậy, lẽ ra cô nên sớm học được cách gặp dịp thì chơi, nhưng khi đối mặt với Giang Ngộ, cô vĩnh viễn không biết nên làm thế nào để ngụy trang.
Mà anh, vẫn là thái độ nhàn nhạt, lạnh lùng như cũ, nhìn cô bằng ánh mắt ảm đạm khó hiểu.
“Sư tỷ, chị không sao chứ?” Tống Tuyền nhẹ giọng hỏi.
“Không sao.” Phương Niên mỉm cười lắc đầu.
Sau đó lại thêm mấy lượt nâng ly cạn chén, mặc dù Phương Niên từ chối một số, nhưng cũng không ngăn nổi tình thế bắt buộc, uống vào mấy chén.
Tống Tuyền là người mới, càng bị chuốc nhiều hơn.
Giang Ngộ vẫn luôn cúi đầu xem điện thoại, anh là ảnh đế, từ khi bước vào khuôn mặt vẫn treo vẻ thiếu kiên nhẫn, vì vậy không ai dám làm phiền anh.
Ăn cơm xong, mọi người lại ồn ào nói muốn đi hát.
Cả buổi tối Phương Niên như ngồi trên đống lửa, lập tức cười nói: “Đạo diễn, tôi hơi khó chịu, không thể đi cùng mọi người được, mọi người đi chơi vui nhé.”
Hai má cô ửng hồng vì hơi men, nhìn thoáng qua đã thấy ngà ngà say.
Mấy nữ diễn viên nhìn cô không vừa mắt nhanh chóng phụ họa: “Say rồi thì về trước đi, đi đường cẩn thận.”
Tống Tuyền ở bên cạnh nói: “Sư tỷ, em đưa chị về nhé?”
Phương Niên đang muốn từ chối, Giang Ngộ bên cạnh đã đứng dậy, thản nhiên nói: “Tôi cũng về trước.”
“Giang Ngộ,” Thạch Nham nhìn hai người, cười nói: “Cậu tiện đường đưa Phương Niên về đi, đêm hôm khuya khoắt con gái đi một mình không an toàn.”
Sắc mặt Tô Yên lập tức biến đổi, ghen tị nhìn Phương Niên, muốn nói lại thôi.
Giờ phút này cô thật sự rầu rĩ, rất muốn cùng anh trở về, không cho cô gái nào có cơ hội tiếp cận Giang Ngộ.
Nhưng cũng không nỡ bỏ lỡ cơ hội xây dựng mối quan hệ tốt với nhà sản xuất, dù sao, bộ phim này quay xong, cô còn muốn có cơ hội khác.
Đang nghĩ ngợi, Giang Ngộ ở trước mặt đã đứng dậy đi ra ngoài.
Mà Phương Niên, nữ diễn viên mặc dù danh tiếng không tốt nhưng lại vô cùng xinh đẹp, cũng vội vã đi theo dưới sự thúc giục của mọi người.
Tô Yên đành phải thôi, đáy mắt lóe lên một tia hung ác rồi biến mất.
Vào mùa thu, nhiệt độ ban đêm thấp hơn ban ngày ngày rất nhiều.
Phương Niên uống rượu, ra ngoài bị gió lạnh thổi tới, cảm giác đau đầu càng dữ dội hơn.
Những chỗ khác không sao, nhưng đôi chân trần lộ ra đã nổi da gà.
Giang Ngộ liếc cô một cái, khẽ nhíu mày.
Sau khi lên xe, anh bảo tài xế: “Mở điều hòa đi.”
Phương Niên khẽ giật mình, Giang Ngộ luôn là người không sợ lạnh, huống chi hôm nay anh mặc cũng không ít, như vậy anh là vì cô sao?
Hơi nóng trong điều hòa thoát ra, bên trong xe nhanh chóng ấm áp dễ chịu.
Phương Niên khẽ kéo váy, nhỏ giọng nói cảm ơn anh: “Cảm ơn.”
Giang Ngộ của cô, dù đã chia tay, nhưng vẫn dịu dàng ân cần như vậy, cô làm sao có thể không yêu anh?
Có lẽ đã nghe thấy, hoặc giả không nghe, Giang Ngộ không nói gì thêm, anh quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Bên ngoài ô cửa, cảnh đêm ở phim trường từng chút từng chút hiện lên, sau đó lùi về phía sau.
Trên cửa kính, khuôn mặt cô trở nên rõ ràng trong ánh sáng màu vàng.
Đã bao nhiêu năm, hai người cuối cùng lại ngồi gần nhau như vậy.
Mặc dù cách một lối đi nhỏ, thế nhưng chỉ cần anh đưa tay ra là có thể dễ dàng chạm vào gương mặt cô.
Sau một hồi im lặng, Giang Ngộ phát hiện cô đã dựa vào thành ghế ngủ thiếp đi.
Anh hơi tức giận, đã không biết uống rượu, sao còn uống nhiều như vậy?
Hơn mười phút sau, xe ngừng lại, tài xế quay đầu nhìn Phương Niên đang ngủ say, hỏi ông chủ của mình: “Giang tiên sinh, anh có muốn đánh thức cô ấy không?”
“Không cần, anh cứ mang đồ lên phòng tôi trước đi.”
Sau khi tài xế rời đi, Giang Ngộ nhẹ nhàng bế Phương Niên xuống xe.
Đêm khuya, trong nhà xe không có ai, Giang Ngộ nhìn thẻ phòng của cô một cái, bế cô bước vào thang máy.
Người trong lòng anh còn nhẹ hơn năm năm trước, nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, giống như ôm một tờ giấy mỏng manh.
Nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, Giang ảnh đế nhỏ giọng thì thầm: “Em phí hết tâm tư để rời khỏi anh, sao lại khiến mình trở nên như thế này?”
“Giang Ngộ, chúng ta chia tay đi.”
Năm năm trước, khi anh nhận được danh hiệu ảnh đế trở về nhà trọ để cầu hôn cô, chỉ đổi lại được một câu như vậy.
“Tại sao?” Khoảnh khắc đó, anh giống như rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
“Giang Ngộ, em mệt rồi, anh cũng mệt đúng không?” Cô mặc đồ ngủ, nước mắt lưng tròng, trên mặt rõ ràng là không nỡ, nhưng lại nói ra những lời khiến cả hai đều tan nát cõi lòng, “Một năm qua của chúng ta, tính hết thời gian ở bên nhau cũng không quá hai tháng, có lúc trong điện thoại, em cũng không biết phải nói gì với anh.
Nếu như đã không có tình cảm, tại sao không thể buông tay giải thoát cho nhau?”
“Không có tình cảm?”
Anh hoàn toàn bị cô chọc giận, tiến lên ôm lấy cô, ném cô xuống giường.
Giang Ngộ cởi bỏ áo ngủ của Phương Niên, anh hung hăng tiến vào cô, nhìn dâm thủy chảy ra giữa chân cô, nhìn cô nằm dưới thân anh mà rên rỉ, anh lạnh giọng hỏi: “Không có tình cảm, sao em còn lên giường với tôi?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...