Nói chung thì trời đã tối rồi nên bây giờ cũng chẳng có quá nhiều chỗ để đi chơi, chỉ có điều Nhạc Chiêu Âm thấy rằng Thời Khuất Tiêu thật sự rất nhiều theo ý của mình. Tuy rằng cô "đã" biết rằng anh rất sợ bò sát, nhưng vẫn kéo anh đi đến những nơi có khả năng gặp bò sát rất sao, ấy vậy mà Thời Khuất Tiêu vẫn đồng ý.
Không chỉ thế mà còn nắm tay cô rất chặt nữa chứ.
Sau đó hai người lại quyết định đến chợ đêm, ban đầu thi cô định là sẽ cho Thời Khuất Tiêu thấy mình là một cô gái lãng phí, nên Nhạc Chiêu Âm đã mua rất nhiều thức ăn, tuy nhiên mỗi thứ cô chỉ ăn một ít rồi lại đưa cho anh hết. Nhưng kì quái là Thời Khuất Tiêu không hề tức giận, thay vào đó anh còn nắm lấy tay cô, dịu dàng hôn nhẹ lên tay cô, ánh mắt si mê, nói:
- Âm Âm, anh biết em lo cho anh, nhưng em thích cái gì thì hãy ăn nhiều vào. Em gầy quá rồi.
Nhạc Chiêu Âm cười khờ luôn, cô đâu có ý đó đâu ta... Cái qué gì vậy trời? Rốt cuộc là công thức sai ở đâu chứ? Rõ ràng Thời Khuất Tiêu ghét nhất là kiểu người như cô mà ta? Lạ vậy? Tên này... Con bệnh này thật sự bị đa nhân cách đúng không?
Tuy nhiên thì nụ cười vô tri của Nhạc Chiêu Âm lại làm cho Thời Khuất Tiêu sững người, vì nụ cười đó của cô lại khiến cho anh nhớ đến một người. Chính là người trợ lý đần của mình - Hoàng Túc, lúc chiều ở trên xe thì cậu ấy cũng cười như thế, khi đó anh còn thấy nụ cười đó đáng yêu nữa... Đột nhiên bây giờ thấy Nhạc Chiêu Âm cười lên, cũng có nét giống với Hoàng Túc là sao nhỉ?
Nhưng giây sau thì Thời Khuất Tiêu đã tự trấn an bản thân, anh thật sự bị ám ảnh bởi tên thần kinh kia rồi à, tự nhiên lại nhìn bạn gái xinh xắn, đáng yêu của mình thành tên nam nhân đần thối kia chứ, anh đúng là điên rồi.
Bây giờ thì hai người lại tiếp tục đi "hẹn hò", nhưng vì bây giờ mọi thứ đã bắt đầu trở nên nhàm chán rồi bên Thời Khuất Tiêu lại ngỏ ý đưa cô về nhà của mình. Lúc này hai mắt của Nhạc Chiêu Âm mở to.
Tên này thần kinh có vấn đề à? Mới gặp nhau thôi đã rủ nhau về nhà rồi, đúng là tên kì lạ, quá nguy hiểm, cô phải từ chối mới được!
Tuy nhiên, ngay giây sau đó cô lại suy nghĩ... Ể, không đúng, nếu như bây giờ cô dễ dãi một chút, vào nhà anh, sau đó chủ động lẳng lơ một chút, khiến cho anh thấy rằng cô là một cô gái không đứng đắn thì chắc anh sẽ rời bỏ mình ngay nhỉ?
Phải ha, nên như vậy!
Nhạc Chiêu Âm liền gật đầu, hiển nhiên cái gật đầu đồng ý của cô cũng là cho Thời Khuất Tiêu có chút ngạc nhiên, nhưng rồi sau đó thì anh vẫn đưa cô về nhà.
Tuy đều là Nhuận Sắc Sương, chỉ khác số nhà, nhưng cách bày trí của hai ngôi nhà cũng có nhiều khác biệt, nếu nói nhà của cô chủ yếu là bày trí theo phong cách đơn giản nhất có thể, thì nhà của Thời Khuất Tiêu là xa hoa nhất có thể. Nhìn đâu đâu cũng là đồ hiệu xa xỉ, ảnh của anh ta thì... Thì không thấy đâu, thay vào đó thì toàn là... Là đoạn chat của hai người họ?
Ủa mẹ ơi, cái gì vậy nè? Anh ta in ảnh đoạn tin nhắn của hai người rồi dán khắp nhà cơ á? Tên Ảnh Đế này bị thần kinh à?
- Âm Âm, em muốn uống nước ngọt hay nước rượu?
- Cho... Cho em nước lọc là được rồi.
Thời Khuất Tiêu nhìn cô, sau đó vẫn gật đầu. Bây giờ trên tay anh đem ra là một ly nước lọc và ly rượu vang, sau đó anh còn ngồi xuống bên cạnh cô, nhưng theo như phản xạ sợ hãi, Nhạc Chiêu Âm liền nhảy dựng lên rồi nhích xa một chút, tuy nhiên Thời Khuất Tiêu làm sao có thể bỏ qua chứ, cô càng nhích xa thì anh càng thu gần khoảng cách, đến mức cô sắp rơi xuống sofa rồi thì anh liền ôm cô lại, gương mặt có chút tủi thân, nói:
- Âm Âm... Em ghét anh vậy sao?
Nội tâm của Nhạc Chiêu Âm: "Vâng! Cách xa bà đây một chút, đừng diễn nữa!"
- Âm Âm, chẳng phải em nói em yêu anh sao? Chẳng lẽ chỉ vì anh nói dối về công việc mà em giận anh hả? Âm Âm... Anh xin lỗi mà... Anh thật sự biết sai rồi... Âm Âm...
Nội tâm Nhạc Chiêu Âm: "Hông bà, ai dựa tui á, chứ tui hông dám yêu bà nha bà, cũng hông có giận gì bà nha bà, tui sợ bà muốn chớt nè bà ơi, cách xa tui ra... Cú tui với trời ơi, chớt tui rồi..."
Thời Khuất Tiêu nhìn cô bằng cặp mắt vô cùng long lanh, hiển nhiên thì Nhạc Chiêu Âm cũng rất rung động chứ, nói sao thì với gương mặt đó làm sao mà không rung động được. Nhưng! Cô phải tỉnh táo, người trước mặt cô là tên ác bá Ảnh Đế Thời Khuất Tiêu, là tên vô lương tâm Thời Khuất Tiêu chứ không phải Tiêu Tiêu ngoan hiền nhà cô, cô không thể dễ dãi như vậy được.
Đến đây, Nhạc Chiêu Âm lại nhẹ nhàng đẩy anh ra, sau đó nói:
- Tiêu Tiêu... Em nghĩ...
- Không cần nghĩ, chúng ta kết hôn nha, ngày mai anh đưa em về nhà gặp cha mẹ anh, ngày kia em đưa anh về gặp cha mẹ em. Cuối tháng này chúng ta đính hôn, cuối tháng sau chúng ta kết hôn. Được không?
Hả? Gì? Ủa gì vậy trời? Cô vừa nghe cái quái gì vậy?
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...