Sáng sớm tinh mơ, Mặt Trời cũng bắt đầu soi rọi khắp mọi nơi, nhưng ở trong căn phòng này thì Nhạc Chiêu Âm và Thời Khuất Tiêu vẫn chưa có ý định rời giường.
Hiển nhiên để nói cho chính xác là cô không tài nào rời giường được với cái tên này, vì hôm qua không biết anh đã làm bao nhiêu lần mà bây toàn thân cô không còn chút sức lực. Chỉ còn một hơi tàn để gọi anh mà thôi, ấy thế mà tên Ảnh Đế nào đó vẫn còn ôm chặt lấy cô mà ngủ ngon lành.
Nhạc Chiêu Âm liền đánh vào tay anh mấy cái, nhưng anh da thô thịt dày, cô đánh thì cô đau chứ ai mà đau, sau đó cô đành phải thôi. Bĩu môi ủy khuất không thèm chơi với anh nữa, bây giờ Thời Khuất Tiêu thấy vợ mình giận rồi cũng hé mở một mắt, sau đó còn vòng tay ôm lấy anh, nhỏ giọng nói:
- Bà xã, sao vậy?
- Gọi ai là bà xã vậy? Chúng ta kết hôn rồi sao? Lúc nào chứ?
Nhưng tên không biết xấu hổ nào đó lại còn hôn lên cổ của cô, nói:
- Nhưng chúng ta động phòng rồi, bây giờ có khi trong bụng em đã có con của anh rồi đấy.
Nghe đến đây Nhạc Chiêu Âm mới chợt nhớ ra chuyện gì đó, ngay giây sau cô liền muốn ngồi dậy, nhưng cái lưng đau nhói lên một cái, làm cô phải nằm ngã xuống vào lòng của anh. Thời Khuất Tiêu cũng đưa tay ôm lấy cô, hôn lên trán của cô, nói:
- Em làm gì mà gấp gáp quá vậy?
- Đi mua thuốc chứ cái gì, anh định để em mang thai thật à?
- Thật mà.
Nhạc Chiêu Âm ngạc nhiên, gương mặt của cô bây hiện rõ ba chữ “Giỡn hoài ní”, cô đây tuổi xuân còn phơi phới, còn chưa muốn lấy chồng, sinh con đâu. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, Thời Khuất Tiêu cũng sắp ba mươi rồi nhỉ? Ờ ha, qua năm mới đây là anh ba mươi tuổi rồi, tuy có hơi già một chút, nhưng chắc không sao đâu, đợi thêm vài năm nữa vẫn được mà.
- Vợ à, em định chơi thêm vài năm nữa à?
- Uầy, sao biết hay vậy?
Thời Khuất Tiêu liền đen mặt không vui, giây sau còn đem Nhạc Chiêu Âm đè dưới thân, hôn môi cô rồi hôn cổ của cô, nghiêm túc nói:
- Vậy chúng ta nên sinh vài đứa trước rồi chơi cũng được. Em không vội, nhưng anh thì có.
Thế là buổi sáng hôm đó Nhạc Chiêu Âm vẫn bị con bệnh kia hùng hục thêm vài tiếng ở trên giường, cô thật sự sắp liệt giường tới nơi rồi nè!
Nhưng bây giờ, khi Nhạc Chiêu Âm mở mắt tỉnh dậy thì thấy mình đang ngồi trên xe. Thiệt sự luôn á, nếu không phải đang nằm trong vòng tay của Thời Khuất Tiêu thì cô còn tưởng bản thân bị bắt cóc rồi chứ, vừa tính la làng lên luôn đó.
- Chúng ta đi đâu vậy?
- Đến nơi em sẽ biết.
Nghĩ nghĩ một chút, Nhạc Chiêu Âm lại nhìn Thời Khuất Tiêu, thật thà nói:
- Đừng nói anh định đưa em đến địa điểm cầu hôn nhé?
Đừng nói Thời Khuất Tiêu sững sờ, ngay cả Tạ Đới đang lái xe cũng khựng lại. Nhưng còn chưa đợi hai người họ chết sững xong thì Nhạc Chiêu Âm lại nói tiếp:
- Mà đừng có đưa đến biển nha, em không thích biển.
Thôi bỏ mọe rồi, anh vừa định cầu hôn cô trên một bãi biển đứng tên của cô luôn đó. Bây giờ Nhạc Chiêu Âm lại nói không thích biển thì xem như kế hoạch của phá sản ngay tại đây rồi còn đi đâu nữa.
- Với cả em thích hoa Hướng Dương hơn hoa Hồng, đừng có đưa hoa Hồng cho em, em cọc là em ném đó.
Gương mặt của Thời Khuất Tiêu lại tiếp tục sa sầm, anh đưa tay đỡ trán, tự nhiên anh có cảm giác anh chẳng hiểu cô một chút nào, dù một chút cũng không có.
Đến cuối cùng Nhạc Chiêu Âm lại nhìn anh, cái biểu hiện thống khổ đó lẽ nào bị cô nói trúng hết rồi… Cô thấy có chút tội lỗi, nhưng mà vẫn nhẹ giọng nói:
- Nhưng không sao, nếu anh đã chuẩn bị thì miễn cưỡng đi cũng không sao.
Miễn cưỡng là miễn cưỡng thế nào? Miễn cưỡng là miễn cưỡng làm sao? Ôi trời, thật sự quá đả kích với anh rồi.
Đến đây Thời Khuất Tiêu cũng không muốn làm gì nữa, trực tiếp lấy trong túi ra một cái hộp đưa qua cho cô, nói:
- Vậy em kết hôn với anh nhé?
Tạ Đới kinh ngạc đến mức suýt nữa là lao đầu xuống sông rồi, ôi trời ơi ngó xuống mà xem nè… Có ai đời đi cầu hôn người ta mà lại cầu hôn ngay trên xe không hả?
Bảo sao Thời Khuất Tiêu ế đến tận tuổi này. Đáng đời!
Nhưng điều làm cho Tạ Đới không ngờ đến nhất chính là Nhạc Chiêu Âm, cô đưa mắt nhìn Thời Khuất Tiêu, sau đó lại nhìn vào chiếc nhẫn ở trong hộp kia, rồi lại cười đến tới nước mắt, nói:
- Thời Khuất Tiêu, anh đúng là thú vị thật đó. Nhưng em thích, chúng ta kết hôn đi.
Tạ Đới bây giờ chính là kiểu… Ủa? Đây là đâu? Tui là ai? Hai con người này rốt cuộc là gì vậy chứ? Hai cái đứa này chắc chắn là nghiệp báo của Tạ Đới nè chứ không phải chủ nhân bình thường đâu, chẳng có chủ nhân nào mà báo như vậy hết á. Đúng là làm công ăn lương cũng chẳng dễ dàng.
Cứ như thế, một người được cầu hôn, một người cầu hôn thành công trong sự ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa… Vợ của anh, quả nhiên khác biệt thật đó.
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...