Với sự giàu có của Nhạc gia đương nhiên hôn lễ của Nhạc Chiêu Thoại nà Khưu Thước Hân đã diễn ra vô cùng long trọng, nhưng ai nấy đều có thể nhìn ra gương mặt không mấy tình nguyện của chú rể khi ở bên cạnh cô dâu.
Thời Khuất Tiêu nhìn Nhạc Chiêu Thoại và Khưu Thước Hân, sau đó lại nhìn sang Nhạc Chiêu Âm đang hân hoan ở dưới này mà lắc đầu, bây giờ chuyện của người ta đã xong rồi, chuyện của Nhạc Chiêu Hiên và Chiêu Tích Hi cũng êm xuôi rồi, không tới khi nào Âm Âm mới cho anh danh phận nữa.
Bước chân đi đến bên cạnh Nhạc Chiêu Âm, anh từ từ nắm lấy tay của cô, sau đó còn nhỏ giọng nói:
- Âm Âm, khi nào đến chúng ta đây?
Nhạc Chiêu Âm nhìn anh, nhưng giây sau đó liền hất tay anh ra, cười một cái, nói:
- Mười năm nữa nha.
Khỏi cần nói cũng biết gương mặt của Thời Khuất Tiêu méo xệch thế nào, anh bắt đầu nắm chặt lấy tay cô, sau đó còn liên tục làm nũng với cô, mặc kệ nơi này có nhiều người hay ít người, anh vẫn nhất quyết là nắm chặt lấy tay của Nhạc Chiêu Âm. Nói:
- Âm Âm, nếu em dám bỏ rơi anh thì anh sẽ…
- Anh sẽ làm gì?
- Anh sẽ nói với truyền thông em ăn người ta rồi bỏ chạy! Để xem em làm thế nào.
Khóe môi Nhạc Chiêu Âm có chút co giật, con bệnh này đúng là thần kinh mà. Cuối cùng cô cũng mắng anh hai chữ “Thần kinh” rồi đi tìm anh cả và chị dâu, lúc này gia đình của Khưu Thước Hân cũng đang trò chuyện với Nhạc Thanh Phong, vừa nhìn thấy Nhạc Chiêu Âm là Nhạc Chiêu Thoại cũng vẫy tay ý bảo cô đến đây.
- Anh cả, chị dâu.
Khưu Thước Hân cũng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi không nói gì, nhưng Nhạc Chiêu Thoại lại nhìn cô, rồi lại liếc Thời Khuất Tiêu ở đằng kia, nói:
- Em ăn gì chưa? Vừa rồi anh thấy Thời Khuất Tiêu lôi lôi kéo kéo tay với em, hai người nói gì vậy?
Tuy biết Nhạc Chiêu Thoại rất đề phòng Thời Khuất Tiêu, nhưng đề phòng đến mức này thì đúng là có hơi quá rồi. Nhìn sang Khưu Thước Hân mà xem, cô ấy cũng bơ vơ trong hôn lễ của mình lắm đấy chứ, mặc dù Nhạc Chiêu Âm cũng thích Khưu Thước Hân và cả Chiêu Tích Hi nữa, nhưng ít nhất mối quan hệ giữa Nhạc Chiêu Hiên và Chiêu Tích Hi có tiền đề là tình yêu, còn Khưu Thước Hân và Nhạc Chiêu Thoại là không có gì cả.
- Anh cả, cái này em nói nhỏ cho anh và chị dâu biết thôi nha, khoan hãy để cho cha và anh ba biết nha?
Nhạc Chiêu Thoại có chút không hiểu, cô em gái này lại muốn nói gì mà có vẻ thần thần bí bí quá vậy nhỉ? Nhưng dù có là chuyện gì thì anh ấy vẫn chấp nhận giữ bí mật.
- Em và Thời Khuất Tiêu đang hẹn hò đó.
Nói xong Nhạc Chiêu Âm còn tinh nghịch nháy mắt một cái, khiến cho Nhạc Chiêu Thoại đứng hình, còn Khưu Thước Hân thì vô cùng kinh ngạc. Tuy cô ấy có nghe qua chuyện Ảnh Đế Tiêu có bạn gái, nhưng cô ấy không ngờ bạn gái của Ảnh Đế lại là công chúa Nhạc gia đó.
Thật đúng là bất ngờ mà.
- Em thật sự… Thích tên nhãi ranh đó sao?
Nhạc Chiêu Âm cũng không biết nói sao nữa, tuy rằng Thời Khuất Tiêu nhiều lúc hơi vô tri một chút, hơi trẻ trâu một chút, nhưng dù sao người ta cũng là Ảnh Đế mà… Sao lại gọi người ta là “nhãi ranh” như vậy chứ?
- Anh cả, hiện tại chỉ mới hẹn hò thôi, em chưa có ý định kết hôn đâu. Ít nhất còn phải đợi anh chị sinh cho em một đứa cháu đã chứ.
Khưu Thước Hân nghe cô nói mà đỏ hết cả mặt vì ngượng ngùng, riêng Nhạc Chiêu Thoại cũng nhẹ nhàng gõ vào trán cô, mắng cô không được nói linh tinh. Còn Nhạc Chiêu Âm chỉ nhìn hai người, sau đó nói:
- Anh cả, chị dâu, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử nha.
Nói xong cô cũng nhanh chóng xách váy chạy đi, chứ nếu cô còn ở đây nữa sẽ bị anh cả càm ràm mất thôi. Nhìn bóng dáng của cô chạy đi mà Nhạc Chiêu Thoại chỉ biết thở dài, cười nhẹ một cái, nói:
- Cái đứa nhỏ này đúng là… Chưa bao giờ làm người ta yên tâm được mà.
Khưu Thước Hân nhìn chồng mới cưới, trong thời gian chuẩn bị hôn lễ thì cô ấy đã có qua lại với Nhạc gia rất nhiều lần, hiển nhiên cô ấy cũng nhìn ra sự yêu thương mà Nhạc gia dành cho Nhạc Chiêu Âm. Phải nói rằng Nhạc gia thật sự rất yêu Nhạc Chiêu Âm, chỉ cần thứ cô muốn là họ sẽ đáp ứng ngay.
Cũng may Nhạc Chiêu Âm là người dễ chung sống, chứ nếu cô là người khó sống cùng thì Khưu Thước Hân đúng là thảm rồi.
- Em đừng để ý tới lời của con bé, việc sinh con anh vẫn tôn trọng quyết định của em.
- Cảm ơn anh, Chiêu Thoại.
Dừng một chút, Khưu Thước Hân lại nhỏ giọng nói:
- Nhưng em nghĩ cha anh cũng mong có cháu đấy.
Nhạc Chiêu Thoại không nói gì, trong chuyện tình cảm thì anh ấy cũng chỉ là một con gà mờ mà thôi. Từ khi mẹ qua đời thì Nhạc Chiêu Thoại đã thay cha lẫn mẹ chăm sóc cho Nhạc Chiêu Âm, sau khi cô lớn lên thì anh cũng giật mình quên mất bản thân.
Đây là lần đầu tiên anh kết hôn, cũng là lần đầu tiên anh yêu đương qua lại với nữ nhân… Anh hoàn toàn không có kinh nghiệm nên khá sợ làm tổn thương Khưu Thước Hân… Nhưng mà Khưu Thước Hân, cũng là lần đầu tiên yêu đương.
Vậy nên cả hai con gà mờ lại vớ lấy nhau, như thế cũng tốt mà.
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...