Đến khi Nhạc Chiêu Âm rời được nhà của Thời Khuất Tiêu cũng đã là buổi tối, hiển nhiên là anh đưa cô về nhà chứ làm gì có chuyện cô tự mình về. Trước khi để cô vào nhà thì Thời Khuất Tiêu còn dịu dàng hôn lên tay của cô, nhỏ giọng nói:
- Âm Âm, nếu có khó chịu ở đâu thì gọi anh ngay, biết chưa.
Nhạc Chiêu Âm sợ bị cha và các anh nhìn thấy lên liền rút tay lại, sau đó cũng gật đầu rồi nhanh chóng đi vào, nhìn cô e dè như vậy thì ban đầu Thời Khuất Tiêu cũng có chút không vui, nhưng dù sao bây giờ anh và cô cũng đã “thành” rồi, anh không sợ cô sẽ chạy trốn, anh cũng không sợ cô mang thai, anh chỉ lo cô sẽ bài xích mình thôi… Nhưng hình như Âm Âm nhà anh không ghét anh lắm nhỉ?
Thật tốt quá.
Còn Nhạc Chiêu Âm sau khi vào nhà cũng nhìn thấy cha và ba người anh trai đang ngồi đợi cô ở phòng khách, gương mặt ai nấy đều cực kỳ không vui, đặc biệt chính là Nhạc Thanh Phong, ông ấy nhìn cô, sau đó còn nhàn nhạt nói:
- Đi đâu bây giờ mới về? Có biết hôm qua cha đã gọi con bao nhiêu lần không hả?
Khi này Nhạc Chiêu Âm định là sẽ quỳ xuống tạ lỗi, nhưng mà từ khi cô quỳ bị đau đầu gối thì cha cô cũng rút kinh nghiệm rồi, ông ấy đã lót ở dưới sàn một ít tấm thảm lông rất mềm, cho dù là có té ngã đến mấy cũng khó mà đau được. Thấy mình dùng cách đó không được, Nhạc Chiêu Âm đành phải dùng cách khác.
Cô đặt túi xách sang một bên rồi lại bước đến ngồi bên cạnh của Nhạc Thanh Phong, giúp ông ấy bóp vai rồi bóp tay, nhỏ giọng nói:
- Cha à…
- Nhạc Chiêu Âm, con có biết con là nữ nhi hay không? Con đi cả đêm không về, còn không gọi điện báo một tiếng, rốt cuộc con đã ở đâu vậy?
Có vẻ như lần này cô làm cho ông ấy tức giận thật rồi, nhưng cũng đâu phải tại cô, còn không phải tại tên Thời Khuất Tiêu kia sao. Ban đầu chỉ nói là muốn nói về chuyện công việc một chút thôi, cô cứ nghĩ là nhanh lắm nên mới không cầm theo điện thoại, ai mà có ngờ kéo theo đó là cả một ngày dài không rời khỏi nhà anh được.
- Thật ra… Con ở nhà của Thời Khuất Tiêu.
- Gì chứ? Con ở với tên nhãi đó cả một đêm? Hai đứa đã… Hai đứa… Hai đứa…
- Cha, cha, cha! Không có gì đâu, con và Thời Khuất Tiêu chỉ bàn công việc thôi. Anh ta muốn trói couple với một nữ diễn viên, con và anh ta đang bàn với nhau cách để tiếp cận người hâm mộ thôi mà.
Nhạc Thanh Phong nghe qua cũng bán tính bán nghi, riêng Nhạc Chiêu Hiên thì lại nhíu mày, anh ấy đưa mắt nhìn cô, sau đó nói:
- Thời Khuất Tiêu đồng ý trói couple?
- Phải đó, anh ấy đã chấp nhận rồi.
Nghe đến đây Nhạc Chiêu Hiên liền tức giận, giây sau đó liền bỏ đi, để lại người Nhạc gia ngơ ngác, còn Nhạc Chiêu Âm thì cười thầm. Nhìn biểu hiện của con trai thứ đương nhiên làm cho Nhạc Thanh Phong nghi ngờ, nhìn sang biểu hiện của con gái thì ông ấy không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra rồi.
- Âm Âm, có chuyện gì sao?
- Thật ra anh hai có người mình thích rồi. Là diễn viên của công ty, con đang muốn trói couple Thời Khuất Tiêu với cô ấy, nên anh ấy tức giận đó.
Nhạc Thanh Phong nghe vậy cũng ngạc nhiên, hóa ra thằng con trai này của mình cũng có người mình thích rồi sao? Ấy vậy mà không thấy nói tiếng nào, im hơi lặng tiếng lâu như vậy cũng không thấy mệt sao?
- Cô gái đó là ai?
- Chiêu Tích Hi, là một diễn viên khá có thực lực, nhưng vì anh hai thích người ta nên cắt tài nguyên của người ta. Muốn bảo vệ người ta mà toàn làm chuyện tào lao, bây giờ con đang muốn cho anh ấy biết, nếu anh ấy không nhanh lên là mất vợ như chơi!
Nhạc Thanh Phong nhìn con gái, cuối cùng cũng chỉ biết thở dài. Tuy ông ấy lo lắng cho ba đứa con trai, nhưng thật chất người ông ấy lo lắng nhất vẫn là Nhạc Chiêu Âm, nói sao đi nữa cô cũng là cô con gái duy nhất của Nhạc gia, nếu như gả cô vào nào đó không rõ ràng thì ông ấy sẽ không an tâm. Nhưng nếu gả cho Thời Khuất Tiêu… Tuy Thời gia rất tốt, Thời Khuất Tiêu cũng rất yêu thương Nhạc Chiêu Âm, nhưng sóng gió Thời gia không đơn giản, để có thể chèo chống thì Âm Âm của ông ấy cần phải trưởng thành hơn rất nhiều.
Mà ông ấy, lại không muốn cô phải trưởng thành.
- Âm Âm, con có thích Thời Khuất Tiêu không?
Câu hỏi của Nhạc Thanh Phong không chỉ làm cho Nhạc Chiêu Âm ngạc nhiên, đến cả Nhạc Chiêu Thoại và Nhạc Chiêu Phóng cũng có chút giật mình, nhưng rồi sau đó thì ba người với sáu con mắt liền dán vào cô, gương mặt nhỏ của Nhạc Chiêu Âm có chút đỏ lên.
Tự nhiên họ lại không muốn nghe câu trả lời nữa.
- Có… Một chút…
Nhạc Thanh Phong thở dài, xem ra ông ấy sắp mất con gái thật rồi, tuy biết chuyện này là sớm muộn, nhưng tại sao lại phải đến sớm như vậy chứ… Ông ấy vẫn muốn giữ cô thêm vài năm nữa kia mà.
Nhưng nghĩ lại thì Nhạc Chiêu Âm cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi, nếu còn giữ cô quá lâu thì cô sẽ thành bà cô già mất, tới đó cô sẽ khó mang thai, đến thiên chức làm mẹ cũng không có thì chắc Nhạc Chiêu Âm sẽ hận họ lắm.
- Âm Âm, chỉ cần con muốn gả thì cứ bảo Thời gia mang sính lễ đến, nhà chúng ta không thiếu tiền, nhưng sính lễ vẫn phải có.
- Cha, con chỉ có một chút cảm tình thôi, con chưa muốn gả đi đâu.
Nhạc Thanh Phong chỉ mỉm cười, con gái lớn khó giữ.
#Yu~
Privacy and cookie settings
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...