Hoàng Túc được đưa đến phòng hồi sức không lâu thì Thời Khuất Tiêu cũng đã đến, nhưng cảnh tượng trước mắt của anh chính là khung cảnh cô đang trò chuyện cười nói rất rôm rả với các y tá ở đây. Lúc này Thời Khuất Tiêu liền hắng giọng ho khan một tiếng, nhìn thấy Ảnh Đế đã đến rồi thì các y tá cũng biết ý mà nhanh chóng rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai người.
Tuy nhiên sau đó thì Thời Khuất Tiêu lại thấy những ánh nhìn mà các cô y tá kia nhìn anh rất kì lạ, nhưng anh không rảnh để quan tâm, lúc này người anh quan tâm chỉ có thể là cô thôi. Chạy đến bên cạnh cô, nắm lấy tay của cô, sau đó lại lo lắng, nói:
- Âm Âm, em không sao? Thật sự không sao chứ? Em rơi cao như vậy mà… Sao lại có thể không sao chứ? Bác sĩ… Bác sĩ có kiểm tra cho em chưa? Họ có nói gì không?
- Tôi không sao, mọi việc vẫn rất tốt.
- Âm Âm, em đừng có lừa anh, chắc em đau lắm đúng không? Em chỉ là không muốn anh lo thôi chứ gì! Âm Âm… Em không cần phải chịu đựng như vậy đâu mà.
Gương mặt của cô liền ngu người luôn, con bệnh này lại lên cơn cái gì nữa vậy? Ngay lúc này để tránh tình trạng con bệnh lây bệnh cho cô thì Hoàng Túc liền đánh lên đầu anh một cái, sau đó hung hăng trừng mắt, nói:
- Tôi không có lo anh đau lòng, tôi không sao, ok?
- Nhưng em ngã từ trên cao xuống mà.
Cô liền cười vui vẻ, cô đâu có ngu đến mức để bản thân chịu thiệt chứ. Thật ra sống ở Nhạc gia hai mươi lăm năm, kinh nghiệm Nhạc Chiêu Âm bị troll có khi còn nhiều hơn số lần cô ôm ấp ba ông anh của mình. Trước khi bốn anh em nhà cô “tình thương mến thương” như hiện tại, thì trước đó đã từng có một cuộc nội chiến đến sứt đầu mẻ trán, Nhạc Chiêu Âm đã đút kết được kha khá thành tựu rồi sau đó mới sang nước ngoài.
Trước khi được treo lên thì cô đã chuẩn bị ở bên trong lớp áo thêm một dụng cụ bay nữa, đó là dụng cụ tân tiến bậc nhất thế giới, giá thành của nó còn đắt đỏ hơn cả một căn nhà nữa mà. Cũng may bộ phim lần này là cổ ngẫu, nên trang phục rất cầu kì, đặc biệt là còn rất rộng nữa, cho nên tha hồ mà giấu đồ nghề trong đó.
Cuối cùng thì cô đã giấu được dụng cụ bay ở thắt eo của mình, khi sợi dây dứt… Thật ra là do cô cắt, ngay sau đó cô ngã xuống vực thì cô đã kích hoạt dụng cụ bay, hạ cánh vô cùng nhẹ nhàng và an toàn. Nhưng vì để cho vụ tai nạn này “chân thật” hơn một chút nên cô mới thêm một ít máu giả, ai mà có ngờ máu giả chơi hơi lố tay, làm cho toàn thân đều dính đầy máu… Ban đầu cô còn tưởng bản thân không phải là nhảy vực tưởng đâu là mới chén lộn ở đâu không đó chứ.
Nghe cô nói xong mà Thời Khuất Tiêu cảm thấy đầu óc bắt đầu nhức nhức rồi, sau đó anh lại nhìn cô, nói:
- Em cắt dây sao?
- Dây bị cắt trước đó rồi. Nhưng do cân nặng của tôi không đủ nặng nên nếu treo thì phải mất một, hai tiếng nó mới đứt, kiểu đó thì nắng lắm, mệt nữa, nên tôi sự cắt cho nhanh. Thấy tôi thông minh không.
Vâng, thông minh lắm, thông minh đến mức chơi anh một vố làm anh hết cả hồn, còn đoàn làm phim thì muốn khóc thét rồi. Nói sao đi nữa thì hiện tại Hoàng Túc đã là nhân viên của Liên Hoa Ảnh thị, ở trong giới này ai mà không biết, Nhạc Chiêu Hiên vẫn luôn bảo vệ người của mình, lỡ mà để tên cường hào ác bá đó biết họ làm ảnh hưởng đến nhân viên của Liên Hoa Ảnh thị thì chắc sẽ bị dí chết mất thôi.
Trong lúc hai người đang tâm sư thì Tạ Đới đi vào, nhìn cô một chút sau đó lại nhìn anh, nói:
- Khuất Tiêu, Trần Chi Kiều ở bên ngoài, nói là muốn thăm Hoàng Túc.
- Đuổi cô ta về đi.
- Ể, đâu có được, phải diễn chứ. Cho cô ta vào đi.
Nói xong Hoàng Túc liền nhập vai bệnh nhân vừa được phẫu thuật xong, cô nằm ngoan ngoãn ở trên giường, còn Thời Khuất Tiêu cũng ngồi trầm ngâm một bên. Không khí trong căn phòng ngay lúc này liền trầm xuống, khiến cho Trần Chi Kiều sợ hãi mà lùi lại một chút, cô ta đưa trái cây để lên bàn, sau đó lại nhỏ giọng, nói:
- Cậu ấy… Vẫn chưa tỉnh lại sao?
- Cô nghĩ cậu ấy không phải người sao? Đã ngã thành ra như vậy mà có thể tỉnh lại ngay sao? Trần Chi Kiều, rốt cuộc cô xem mạng người là gì vậy? Cỏ rác à?
Tốt! Được quá ấy chứ! Quả nhiên là Ảnh Đế có khác, diễn xuất nhập tâm, lời thoại sắc bén, mười điểm không có nhưng! Bây giờ Hoàng Túc thật sự muốn mở mắt xem gương mặt của Trần Chi Kiều bây giờ quá đi… Liệu cô ta đang có vẻ mặt như thế nào nhỉ? Ôi trời, cô muốn nhìn xem quá, bây giờ phải làm sao đây?
- Tiêu ca… Em đã nói em không cố ý, em cũng không muốn hại cậu ấy, em…
- Trần Chi Kiều, cô không có năng lực thì giải nghệ đi!
Một câu nói gây sát thương vô cùng lớn với một diễn viên, nhưng có lẽ với Trần Chi Kiều thì không gây quá nhiều tổn thương nhỉ… Tại nói cũng đúng mà… Tuy biết cười là sẽ xuống địa ngục, nhưng Trần Chi Kiều quả thật là không có năng lực thiệt mà!
Cãi làm sao được!
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...