Qua hai ngày thì cuối cùng Nhạc Thanh Phong và Nhạc Chiêu Thoại cũng trở về từ chuyến công tác. Một nhà Nhạc gia còn chưa kịp "ôm nhau" đoàn tụ thì Thời Khuất Tiêu đã đem cha mẹ và sính lễ đến hỏi cưới cô trong sự bất ngờ của Nhạc Thanh Phong.
Ông ấy phải đi ra tiếp đón Chu Mạn Nương và Thời Ẩn trông sự ngơ ngác, còn Chu Mạn Nương và Thời Ẩn - cha của anh thì cũng chỉ nhìn Nhạc Thanh Phong rồi e dè.
Cách đây hai ngày họ nghe con trai của mình nói rằng muốn kết hôn, vốn dĩ lúc đó họ tưởng rằng anh muốn cưới cái người cùng anh lên báo, nhưng không ngờ anh lại nói là người khác. Nghe vậy thì Chu Mạn Nương cũng thấy an tâm phần nào, đến sáng hôm nay, mặt trời còn chưa sáng là Thời Khuất Tiêu đã thức dậy và chuẩn bị mọi thức, đưa họ đến trước nhà họ Nhạc dưới sự hoài nghi nhân sinh của cha mẹ và em gái.
Khi này thì Thời Khuất Manh mới nhỏ giọng nói:
- Anh hai, người anh muốn kết hôn là tiểu thư Nhạc gia... Á?
- Đúng vậy, chính là cô ấy.
Đừng nói là Thời Khuất Manh kinh ngạc, đến cả Chu Mạn Nương và Thời Ẩn cũng bắt đầu hoang mang không hiểu gì hết. Nhưng khi cánh cửa nhà Nhạc gia mở ra, họ nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng của Nhạc Thanh Phong thì có vẻ như ông ấy cũng rất bất ngờ vì chuyện này nhỉ?
Và thế là bây giờ ba người lại ngồi ở phòng khách trong sự hoang mang không biết có chuyện gì đang xảy ra. Còn Thời Khuất Tiêu thì lại cứ nhìn ngó xung quanh, nói:
- Cha vợ, cô ấy đâu rồi?
Nhạc Thanh Phong và Nhạc Chiêu Thoại nhíu mày nhìn anh, còn chưa có kết hôn mà gọi "cha vợ" thuận miệng thật đấy. Tuy nhiên thì bây giờ vẫn còn sớm, Nhạc Chiêu Âm vẫn còn ngủ chưa có dậy, đương nhiên cô là Công chúa nhà họ Nhạc nên họ cũng không có ý định gọi cô dậy rồi.
Thời Khuất Manh lúc này mới nhìn nhà họ Nhạc, sắc mặt của ba ông anh trai thì không vui, sắc mặt của cha Nhạc càng không vui. Còn Thời gia thì ngơ ngác, chỉ có ông anh Thời Khuất Tiêu là đang hân hoan thôi nhỉ?
Ôi trời ơi, rốt cuộc chị dâu của cô ấy đâu rồi? Mau tới cứu giá đi!
- Chuyện của hai đứa nhỏ... Anh Nhạc nghĩ thế nào?
- Tôi chưa từng nghe con gái kể tới.
Đến đây thì Nhạc Thanh Phong lại nhìn sang ba đứa con trai, nói:
- Ba đứa có nghe qua không?
- Không ạ.
Đương nhiên ba ông anh trai cuồng em gái như thế này thì cũng rất đồng lòng trả lời là không có rồi, chứ lỡ mà nói có thì mất em gái rồi sao? Dưới sự đồng lòng như thế nhưng Thời Khuất Tiêu không hoang mang lo sợ, anh lại còn nhìn "cha vợ", vui vẻ nói:
- Là con và Âm Âm tự mình đính ước, ba anh không biết là đúng rồi. Cha vợ không cần lo, con hứa sẽ yêu thương và chăm sóc Âm Âm thật tốt.
Ô quao, xem ai đang nói kìa?
Nhạc Chiêu Thoại bây giờ thì đang siết chặt nắm đấm, nếu không phải có người lớn ở đây thì anh ấy đã tiến đến bóp cổ của Thời Khuất Tiêu rồi.
Còn Nhạc Chiêu Hiên thì cười rất đôn hậu, nụ cười cực kỳ hiền hòa và chứa đựng niềm hân hoan, vui sướng. Vâng, rất vui sướng, nhưng sẽ vui sướng hơn nếu như Thời Khuất Tiêu có thể biến thành khuất mắt đi.
Còn Nhạc Chiêu Phóng hiện tại rất muốn phóng dao lên đầu của tên Ảnh Đế này, sự nhẫn nhịn của cậu ấy có giới hạn, nếu mà còn để tên Ảnh Đế không biết xấu hổ đó nói nữa là cậu ấy thật sự sẽ giết người mất.
Thời Khuất Manh bây giờ không rét mà run rồi, cô ấy muốn đi về... Chỗ này đáng sợ quá... Nhìn gương mặt của ba người họ đi, thật sự dọa chết bé rồi. Tại sao ông anh trai của cô ấy va phải ai lại không va, cứ va lấy Nhạc tiểu thư làm gì chứ?
Nhạc Thanh Phong tuy cười nhạt, nhưng Thời Ẩn ở giới này cũng đủ lâu để biết nụ cười của ông ấy có ẩn ý gì. Xem ra Nhạc gia không hề có ý định gả con gái.
Trong khi không khí bên dưới đang vô cùng căng thẳng thì Nhạc Chiêu Âm từ trên tầng đi xuống với chiếc váy ngủ màu hồng xinh xắn, cô vẫn còn đang ngái ngủ nữa kìa. Đưa tay dụi dụi mắt, nói:
- Cha, mấy anh, có gì vậy?
Gương mặt của Nhạc gia liền thay đổi ngay lập tức, cả Nhạc Thanh Phong và ba anh em Nhạc gia liền giãn ra, sau đó nhìn cô, nói:
- Không có gì, Âm Âm, con thay quần áo rồi xuống đây ăn sáng nhé, cha có dặn nhà bếp nấu thứ con thích rồi đó.
Nhạc Chiêu Âm liền mỉm cười gật đầu rồi lại đi lên phòng.
Khi này Thời Khuất Manh lại kéo kéo tay áo của mẹ mình, Chu Mạn Nương cũng kinh ngạc nhìn về phía của con gái, bà ấy nói:
- Cô ấy... Có phải là...
Thời Khuất Manh liền gật đầu như gà mổ thóc... Hóa ra Chiêu Âm chính là Nhạc Chiêu Âm... Còn là thiên kim lá ngọc cành vàng nhà họ Nhạc, ấy vậy mà hôm qua họ nói gì vậy chứ? Họ nói rằng cô không xứng với Thời Khuất Tiêu sao? Thôi rồi... Lần này họ xong đời thật rồi...
Trong khi đợi Nhạc Chiêu Âm thì không khí ở bên dưới vẫn nồng nặc mùi thuốc súng, nhưng đến khi cô xuống nhà thì liền trở nên hòa nhã hơn hẳn, đặc biệt Nhạc Chiêu Thoại, anh ấy bước đến bên cạnh cô, ôm lấy cô, xoa đầu cô, rồi còn tặng cho cô một sợi dây chuyền nhỏ, nói:
- Em đó, sau này có trốn thì cũng đừng chơi mấy trò kích thích như vậy.
- Em biết rồi mà.
Nhạc Chiêu Âm lúc này mới bước đến trước mặt Thời gia, đặc biệt là Thời Khuất Manh, nói:
- Tôi là Nhạc Chiêu Âm.
Đôi tay của Thời Khuất Manh có chút run rẩy rồi, đã họ Nhạc thì không sao, lại còn lót chữ Chiêu là thấy có điềm rồi đó... Ở cái đất Niêm thành này, họ Nhạc lót Chiêu thì chỉ có một nhà thôi... Lại còn tên Âm nữa chứ... Thôi rồi, đây không phải là con gái vàng ngọc của Nhạc gia sao?
Tại sao... Tại sao lại ở đây chứ?.
Lúc này Nhạc Chiêu Âm lại nhìn Thời Khuất Manh cười nhạt, nói:
- Tôi ở nước ngoài nhiều năm, cũng vừa về nước không lâu. Dạo trước tôi có nghe một chuyện...
Nghe đến một chuyện là Thời Khuất Manh thấy bản thân sắp có biến rồi.
- Thời tiểu thư, từ khi nào mà Nhạc gia lại phải xem sắc mặt của Thời gia mà sống vậy? Tôi không biết đó nha.
Thời Khuất Manh liền rùng mình một cái, gương mặt của cô ấy cũng tái mét, còn Nhạc Chiêu Âm thì cũng chỉ cười nhạt, ôi trời, còn tưởng là hổ báo thế nào, hóa ra cũng chỉ là thỏ chết nhát thôi ấy hả? Đúng là làm cô mừng hụt mà.
Thời Ẩn và Thời Khuất Tiêu nghe xong cũng nhìn sang Thời Khuất Manh, con bé bây giờ đang run đến mức không nói nên lời, hiển nhiên sau đó Thời Ẩn phải thay mặt con gái xin lỗi vì không hiểu chuyện.
Còn Thời Khuất Tiêu thì lại nhìn cô, nói:
- Âm Âm, em gặp Khuất Manh rồi sao?
- Gặp rồi chứ. Còn gặp mẹ của anh nữa. Hai người họ còn đưa chi phiếu cho tôi nữa mà, nói tôi không xứng với anh. Thời Khuất Tiêu, rốt cuộc gia đình anh diễn tuồng gì vậy?
Thời Khuất Tiêu nghe vậy liền nhắm nghiền mắt, sau đó anh cũng xin phép được nói chuyện riêng với cô một chút, đương nhiên Nhạc Chiêu Âm cũng không từ chối.
Hai người đi ra ngoài sân vườn nói chuyện, chỉ vừa mới bước ra anh đã nắm lấy tay cô, như một con cún lớn mà dụi dụi đầu vào tay cô, nói:
- Âm Âm, đừng giận anh nha, anh thật sự không biết mẹ anh đến tìm em. Đợi khi quay về anh sẽ dạy dỗ lại Thời Khuất Manh, nha?
Nhạc Chiêu Âm nhìn anh đầy khó hiểu, đã đến mức này rồi anh vẫn muốn cưới cô á? Con bệnh này bệnh nặng lắm rồi.
Nếu đã vậy thì chơi thêm một chút vậy.
Nhạc Chiêu Âm liền cười một cái, nói:
- Vậy bây giờ tôi cho anh nửa năm.
- Nửa năm làm gì?
- Nửa năm bị tôi lừa. Để xem... Bị lừa có vui không?
Thời Khuất Tiêu liền cười, bị cô lừa sao? Cái này anh cam tâm tình nguyện mà, không sao chỉ nửa năm thôi mà... Cho dù Nhạc Chiêu Âm lừa anh cả đời cũng được.
- Được, anh cho em lừa.
Mạnh miệng đó, nhưng Nhạc Chiêu Âm hi vọng Thời Khuất Tiêu sẽ không hối hận.
Đến đây cô liền rút tay của mình lại, chuyện kết hôn thì để sau đi.
Nhưng trước mắt thì... Ảnh Đế hôm nay, lại bị cô lừa rồi!
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...