"Miểu Miểu, xin lỗi," Hiếm thấy khi Tống ảnh đế chột dạ nói lời áy náy, "Cậu chăm sóc tôi quá tốt rồi, bất giác lại muốn ỷ lại cậu hơn một chút, là tôi quá phận, cậu đừng nóng giận."
"Không có, anh Trạch muốn em làm gì thì nói thẳng là được, không cần..." Không cần gạt em.
Lạc Miểu cảm giác không còn khẩu vị ăn uống gì nữa, thấy trong chén Tống Thịnh Trạch cũng đầy đồ ăn, cậu đứng lên: "Anh Trạch, em đi dạo hóng mát một chút."
Không phải tức giận, mà cậu đang hoảng loạn.
"Đi đi." Ngón tay Tống Thịnh Trạch nhẹ nhàng gõ trên bàn, nhìn chằm chằm sau lưng tiểu trợ lý không rời mắt.
Chắc là đạo diễn Ngô uống hơi nhiều, đầu óc không rõ lắm, cũng may hắn đứng gần: "Thịnh Trạch à, không phải anh nói gì cậu, theo đuổi thì phải cẩn thận, nói câu "anh thích em" khó lắm hả?"
Tống ảnh đế uống hết rượu mà Lạc Miểu rót cho anh: "Tôi cho anh biết Ngô Bách Dương, quy tắc vai phụ chết vì nói nhiều nên áp dụng với anh là vừa rồi đấy, đừng nghĩ đến việc đầu tư phim sau!"
Tim Lạc Miểu đập rất nhanh, cậu bỗng nhiên có chút không hiểu được Tống Thịnh Trạch.
Cậu là trợ lý, Tống Thịnh Trạch thân là ông chủ, coi như cánh tay không bị thương, bắt làm chút việc cũng rất bình thường.
Chuyện rất bình thường, tại sao anh Trạch lại muốn phí tâm tư lừa cậu chứ?
Hơn nữa, gần đây hay yêu cầu cậu làm những chuyện kia, đút cơm, mặc quần áo, tắm rửa... Không tránh khỏi tiếp xúc tay chân, hình như quan hệ giữa bọn họ thân thiết hơn những nghệ sĩ và trợ lý khác nhiều lắm...
Nếu như anh Trạch cố ý mà nói, lẽ nào anh Trạch đối với cậu...
Không, không thể nào!
Lạc Miểu muốn tìm cử chỉ khác thường của Tống Thịnh Trạch để có cách giải thích hợp lý, nhưng nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.
Cậu là fan của Tống Thịnh Trạch lâu như vậy, hiện tại chung sống được mấy tháng, lại còn ngủ cùng giường, có thể nói là khá hiểu lẫn nhau.
Nhân phẩm Tống ảnh đế tuyệt đối giống như cậu nghĩ, ghét nhất quy tắc ngầm trong giới, mấy chuyện bẩn thỉu ngủ với fan, càng không thể làm.
Nếu nói Tống Thịnh Trạch thích cậu, Lạc Miểu thật sự là một chút cũng không dám tưởng tượng, suy nghĩ một chút, cậu cảm thấy mình đã mạo phạm ảnh đế nhà mình.
Tiểu trợ lý nghĩ mãi mà không ra, càng cân nhắc càng mơ hồ.
Lạc Miểu đứng xuất thần bên bờ sông, cũng không phát hiện có người quay phim cách cậu càng ngày càng gần.
Ban đầu người quay phim kia mang thiết bị quay cảnh xung quanh, xem có gì đẹp mắt để quay lại hay không.
Hắn quét mắt một vòng, bỗng nhiên bị chàng trai đứng bên bờ sông nhỏ hấp dẫn ánh nhìn.
Vẻ ngoài rất xinh đẹp có thể khiến người ta khó có thể quên, nhớ không lầm, vị này chính là trợ lý nhà Tống ảnh đế thì phải?
Người quay phim tới gần, muốn quay Lạc Miểu một đoạn, thuận tiện để nam sinh nói mấy câu vào ống kính thì tốt hơn.
Cảnh quay này có thể được người làm hậu kỳ chỉnh sửa, biên kịch cắt ghép hình ảnh biên lại, đạo diễn Ngô nói, phần ngoại cảnh hậu kỳ sẽ thể hiện được quá trình làm nên một bộ phim, điện ảnh cũng không phải chỉ có diễn viên trước màn ảnh.
"Xin chào, cậu có thể đưa ra một vài đánh giá về bộ phim "Sơn Hà Quy" được không?" Người quay phim lặng lẽ quay từ phía bên cạnh, đi đến bắt chuyện với cậu.
Lạc Miểu vừa quay đầu lại đã đối diện ống kính đen thui.
Người quay phim giấu mặt sau ống kính, đối diện cậu chỉ có ống kính kia.
Đường vòng kính làm cho trước mắt cậu đột nhiên tối sầm lại, sắc mặt trắng bệch, tay chân phát run, một bước cũng không nhúc nhích được.
Người quay phim không phát hiện Lạc Miểu khác thường, cho là cậu đơn thuần hơi căng thẳng, đứng sau ống kính an ủi: "Nói vài câu thôi, để bổ sung phần hậu kỳ."
Ống kính tròn tròn như một cái hang tối đen không đáy, sâu không lường được, Lạc Miểu cảm giác hồn vía của mình sắp bị hút lấy, hô hấp càng ngày càng gấp rút, mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống.
Bỗng nhiên, tay ẩm ướt mồ hôi được một bàn tay lớn khô ráo ấm áp nắm chặt, Lạc Miểu gian nan ngẩng đầu, lại không thấy rõ người trước mắt.
"Trước tiên quay ống kính đi chỗ khác một lát, trợ lý tôi hơi khó chịu, mong anh cho cậu ấy vài phút."
A... Là anh Trạch...
Hai má bị một bàn tay lớn khác vỗ nhẹ hai lần, còn nhéo nhéo: "Thế nào? Có đỡ hơn không?"
"Vâng..." Hô hấp Lạc Miểu thoáng bình ổn, theo bản năng muốn quay đầu.
Tống Thịnh Trạch xoay mặt cậu lại, đưa tay che trước mặt cậu: "Đừng xem bên kia, nhìn tôi."
Bàn tay anh che hết tất thảy, như xây cho Lạc Miểu một lều nhỏ an toàn, không nhìn thấy ống kính, thân thể bắt đầu ấm lên.
Cảm giác căng thẳng dần dần lui đi, đồng tử từ từ tập trung lại, xuất hiện trước mắt chính là gương mặt khuếch đại của ảnh đế, chân mày tuấn tú khẽ nhíu lại, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
"Em không sao." Lạc Miểu hít sâu mấy lần, để cho mình mau chóng ổn định lại.
Tống Thịnh Trạch dùng ngón tay cái cà cà lên đuôi mắt cậu: "Có thể chịu được không? Nếu như có thể, chúng ta không nhìn bên kia, để ống kính quay bên gò má cậu, nói một câu rồi đi, được không?"
Lạc Miểu gian nan gật gật đầu: "Em có thể."
Cậu biết, anh Trạch đang giúp cậu vượt qua.
Nếu có một ngày cậu muốn chân chính đứng trước màn ảnh, muốn chân chính sóng vai cùng anh Trạch chung khung hình, vượt qua nỗi sợ hãi ống kính —— đây là quá trình nhất định phải trải qua.
Gần đây cậu lồng tiếng vai nam thứ trong phim "Sơn Hà Quy", được Tống Thịnh Trạch lôi đi tập diễn, Lạc Miểu hiểu ra một chút, cậu rất thích diễn xuất.
Đóng phim... Là chuyện từ khi mắc chướng ngại tâm lý không hiểu sao này đã không dám nghĩ tới.
Nhưng Tống Thịnh Trạch vẫn cứ từng chút một, dẫn dắt cậu đi trên con đường này, mỗi một bước đi đều kề bên cậu, rất chậm mà hướng đến mục tiêu.
Cậu không thể không theo kịp!
Lạc Miểu vẫn còn một ý nghĩ thầm kín giấu sâu dưới đáy lòng.
Nếu có một ngày, cậu thật sự có thể đứng chung khung hình với Tống Thịnh Trạch, vậy có phải cậu sẽ có tư cách nói cho anh Trạch những gì trong trong lòng cậu... kiểu yêu thích kia không?
"Em có thể." Lạc Miểu gật gật đầu, kiên định lặp lại một lần.
"Được, tôi ở đây với cậu."
Tống Thịnh Trạch xoa xoa đầu cậu, nói với người quay phim: "Quay đi, quay góc gò má, không được chính diện, hơi mờ một chút."
Người quay phim thủ thế OK, lia ống kính tới.
Lạc Miểu kinh ngạc phát hiện Tống Thịnh Trạch cũng không buông tay cậu ra, mà là nắm tay cậu cùng đi
"Anh Trạch?" Lạc Miểu chần chờ.
Hai người nắm tay nhau, nếu anh Trạch đứng trước ống kính sẽ bị truyền thông viết linh tinh về anh!
"Tôi nói này," Tống Thịnh Trạch lắc lắc hai tay đang nắm lấy nhau, "Ống kính chỉ quay nửa người trên, tôi không dính hình đâu, sẽ không bị người khác nhìn thấy, không sao."
Lạc Miểu gật gật đầu, định tâm đi từ từ về phía trước.
Ống kính đều đặn đi theo phía sau cậu cách một mét, Lạc Miểu cúi đầu suy nghĩ một chút, rất thận trọng nói ra một câu, nói về những ngày tháng sinh hoạt tại nơi này, kết quả của bộ phim quay gần nửa năm nay.
Tống Thịnh Trạch có thể cảm giác được lòng bàn tay kia hơi phát run, cũng nhìn thấy thái dương Lạc Miểu đổ mồ hôi hột.
Nhưng rốt cục bạn nhỏ có thể đứng trước màn ảnh nói một câu hoàn chỉnh, nói còn tốt như vậy, lúc trước so với bây giờ quả thực là bước nhảy vọt!
Quay xong, ống kính mới vừa rút lui, Lạc Miểu liền bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
"Cậu rất tuyệt, rất giỏi." Giọng nói Tống Thịnh Trạch từ đỉnh đầu truyền đến, cậu áp vào lồng ngực anh, cộng hưởng chút tiếng vang.
Tiệc khánh công đằng xa vẫn còn ồn ào, hai người yên lặng đứng bên bờ sông ôm nhau như vậy hiển nhiên không đúng lúc.
Nhưng chắc là gió thu quá lạnh, hay cái ôm này quá mức thoải mái, khiến Lạc Miểu mới vừa khắc phục sợ hãi vô cùng lưu luyến, thế nào cũng không muốn buông ra, tùy ý để đối phương ôm, thuận theo Tống Thịnh Trạch thay cậu lau những giọt mồ hôi trên trán.
Không biết có phải ảo giác hay không, hình như cách lớp áo và cơ ngực rắn chắc, nghe thấy tiếng tim Tống ảnh đế đập cũng rất gấp gáp...
Rút kinh nghiệm những lần bị fan vây kín, Côn Bằng canh phòng nghiêm ngặt, quá trình đưa Tống ảnh đế về nhà là công tác bảo mật cực kỳ tốt.
Bác tài xế mở cửa xe bảo mẫu rất thuận lợi đón được Tống ảnh đế và trợ lý nhà anh, còn có... Một con chó.
Tống Miểu Miểu đã nhận định chủ nhân, Lạc Miểu cùng Tống Thịnh Trạch cũng không nỡ bỏ nó, trực tiếp mang nó về nuôi.
"Gâu gâu gâu!"
Tống Miểu Miểu sinh ra tại thị trấn sông nước chưa từng thấy thế giới bên ngoài, phấn khích đưa đầu kề sát trên cửa sổ xe nhìn dòng xa cộ tấp nập, không tránh khỏi lưu vài vệt nước miếng trên kính.
Bác tài xế vững vàng lái xe, đi qua con đường thường xuyên tắc nghẽn, tầm mắt thỉnh thoảng liếc sang gương chiếu hậu.
Chà chà chà, quả nhiên ảnh đế cả thèm chóng chán.
Lúc đi còn đùa giỡn trợ lý người ta, bây giờ quay về đã không còn hứng thú!
Trong giới quá loạn, bội tình bạc nghĩa cái gì coi như là Tống ảnh đế cũng không thể miễn được.
Nhìn xem, Thịnh Trạch không thèm liếc mắt người bên cạnh lấy một cái, trợ lý đáng thương cũng không dám nhìn anh, ai...
Lạc Miểu ngẩn người nhìn cảnh vật dần lùi về phía sau ngoài cửa sổ.
Trong tiệc khánh công, cái ôm bên bờ sông kia quá mức mập mờ, làm cho bầu không khí giữa cậu và Tống Thịnh Trạch trở nên có chút lúng túng khó giải thích được.
Sau khi buông ra, mặt Lạc Miểu xấu hổ đỏ chót, Tống Thịnh Trạch cũng không khá hơn là bao, mỗi người mang theo cảm xúc không nói rõ được, giữa hai người khi ở chung lập tức rất cẩn thận, còn có chút khó nói.
Dọc theo đường về như đang tránh né không nói được mấy câu, lên máy bay thì ai cũng ngủ, đến khi ngồi trên xe không ngủ được, không thể làm gì khác hơn là ngắm cảnh.
Tống Thịnh Trạch da mặt dày, anh cũng không có gì xấu hổ, chỉ là cảm thấy vì mình chiếm tiện nghi người ta, lừa người ta không thuận tay trái đúng là quá đáng, anh cho là Lạc Miểu còn đang giận anh nên mới không nói lời nào.
Tống ảnh đế nghiêm mặt nói: "Cái kia, ngủ chung mấy tháng, ngày hôm nay về nhà phải ngủ giường riêng, không quen..."
"!!!" Nội tâm tài xế bổ não drama hai người chia tay đột nhiên sống dậy.
Tình huống gì thế này? Đã ngủ với nhau?!
Nghe ra thì có vẻ ảnh đế còn chưa đã ngứa!
Lạc Miểu buộc mình phải nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhắc nhở mình đừng nghĩ bậy nghĩ bạ, chỉ có điều hai bàn tay đặt trên đầu không tự chủ được xiết chặt.
"Anh đừng lo lắng, về nhà em cũng ngủ ở cách vách, bất cứ lúc nào anh cũng có thể gọi, cũng... cũng thuận tiện như hồi ở đó."
Tay anh Trạch bị thương vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhất định là sợ cậu ngủ xa, có việc gì cần cậu làm cũng không tiện.
Ý tứ bị xuyên tạc, Tống Thịnh Trạch hơi buồn bực, nhưng anh cũng không thể nói thẳng ra muốn tiểu trợ lý về nhà mà cũng phải ngủ chung giường với mình, vậy cũng kỳ cục lắm!
"Miểu Miểu, cậu..."
Anh vừa định nói cái gì nữa, trên đầu gối đột nhiên nhấn xuống.
Tống Miểu Miểu vô cùng nhạy cảm đối với cái tên này, tự cho là Tống babi đang kêu nó, vừa xoay người vui mừng nhào tới đùi Tống ảnh đế nhiệt tình kêu to: "Gâu gâu gâu!"
Tống Thịnh Trạch ghét bỏ đẩy đầu chó đang chảy nước miếng ròng ròng ra: "Không gọi mày, Tống Miểu Miểu mày cút qua một bên đi!"
Tài xế lái xe, hai lỗ tai dựng thẳng tắp.
Cái gì thế? Vừa nãy Thịnh Trạch gọi con chó đó tên gì cơ??
Tống Miểu Miểu? Con chó này tên Tống Miểu Miểu?!
Trời ——! Xem ra mình đã nghĩ sai hoàn toàn rồi!
Nào có cái gì gọi là bội tình bạc nghĩa? Nào có cái gì chia tay?!
Hai người này rõ ràng vô cùng tốt, quay xong bộ phim, không những ngủ chung, trước mắt đã có "Con riêng" luôn rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...