Sau khi ở chung với Tống Thịnh Trạch hơn 24 giờ thì Lạc Miểu gần như có thể chắc chắn là những bình luận bên ngoài về Tống ảnh đế đều là phiến diện.
Người đàn ông này che giấu quá sâu, ngay cả một fan hâm mộ thâm niên như cậu, nghĩ là đã hiểu rõ về Tống ảnh đế, thật ra cũng chỉ như ếch ngồi đáy giếng, chỉ thấy được một phần nhỏ mà thôi.
Ai nói nam thần nhà tôi lạnh lùng? Nam thần siêu ấm áp nha!
Không chỉ cho cậu chỗ ở, còn dịu dàng với cậu như vậy, còn bảo với cậu rằng phải chăm sóc lẫn nhau, hoàn toàn không phải kiểu người khó ở chung.
Lạc Miểu vừa ướp lạnh trà chanh mật ong chuẩn bị mang ra cho Tống Thịnh Trạch giải rượu, vừa ngọt ngào hồi tưởng tình huống vừa rồi mình được Tống Thịnh Trạch một tay ôm lên, bên tai càng ngày càng nóng...
Quần áo mùa hè đơn giản, hoàn toàn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể đối phương truyền tới, thậm chí... độ cứng cơ ngực...
"Ực ~" Lạc Miểu nuốt nước miếng một cái, nhanh chóng lắc đầu, uống trà chanh mật ong ướp lạnh để dập lửa.
Hôm nay trời quá nóng, tuyệt đối không phải cậu tự phát nhiệt, tuyệt đối không phải...
"Phốc," Tiếng cười của Thịnh Trạch truyền đến từ phía sau lưng, "Tôi còn nghĩ sao cậu đi rót ly trà giải rượu mà lâu như vậy đấy, hóa ra còn đang bận tự nếm thử trước hả?"
"Không phải không phải, em, em lập tức mang ra!" Lỗ tai Lạc Miểu càng nóng.
Dáng vẻ ngốc nghếch vừa nãy bị anh Trạch ca nhìn thấy cả rồi...
Tiếng bước chân càng ngày càng tới gần, rõ ràng không tiếp xúc, nhưng trên lưng lại có thể cảm nhận được nhiệt độ phía sau, hẳn là hai người dựa vào rất gần rồi...
Lạc Miểu không dám quay đầu, động cũng không dám động.
Tống Thịnh Trạch lười biếng nói bên tai: "Bạn nhỏ, sao chỗ này cậu đỏ quá vậy? Sốt rồi à?"
Anh giơ tay lên kề sát trên cổ Lạc Miểu: "Có hơi nóng..."
Ngón tay lành lạnh kề sát trên làn da nóng bỏng, sự kích thích giữa hai trạng thái lạnh và nóng làm toàn thân Lạc Miểu hoá đá, chỉ có chỗ trên cổ bị chạm vào mới có cảm giác, tê tê...
"Đừng đụng vào em! Đi ra ngoài!" Lạc Miểu đột nhiên đẩy Tống Thịnh Trạch ra.
Nếu anh không chịu đi, cậu sẽ nổ tung mất, để cho anh Trạch biết cậu... Nhất định sẽ bị đuổi đi!
Dưới tình trạng nóng ruột, lại thêm những tình tự* và cảm xúc khó diễn tả lên lời đang lượn lờ, Lạc Miểu không tự chủ được cất cao giọng, nói xong mới phát hiện thái độ mình hỏng bét, hoảng loạn xin lỗi Tống Thịnh Trạch: "Xin lỗi xin lỗi! Anh Trạch, em không phải cố ý... anh, anh đứng quá gần rồi, em..."
(*情绪: trạng thái tình cảm)
Lạc Miểu căn bản không biết mình nên giải thích thế nào, sao tự dưng lại dữ với anh Trạch như vậy chứ? Sai lầm này xưa nay chưa từng phạm phải trước mặt Tiết Tử Dục... Lỡ như anh Trạch không cần cậu nữa...
Tống Thịnh Trạch bị đẩy cũng sững sờ, lập tức lại thấy Lạc Miểu sau khi tỉnh táo lại thì ra sức xin lỗi anh.
Lạc Miểu tỏ ra nóng nảy, trong mắt Tống Thịnh Trạch cùng lắm cũng chỉ như nãi hung*, căn bản không hề có lực sát thương, Tống Thịnh Trạch không cảm thấy tức giận chút nào, trái lại còn thấy rất thú vị, như thế mới tốt, chợt nhớ tới vừa rồi Khương Hi nói với anh về việc anh thả thính, trêu ghẹo người ta.
(*奶凶: những người có dáng vẻ tức giận, cáu kỉnh nhưng mặt lại siêu đáng yêu)
Tống ảnh đế bắt đầu nổi hứng chơi trò cầm thú, không hiểu sao lại muốn bắt nạt trợ lý nhỏ mới đem về nhà.
Cảm giác này nói như thế nào đây, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm bỗng nhiên gặp được một món đồ chơi nó yêu thích, muốn khai phá tất cả chức năng mà đồ chơi sở hữu.
Tống · đứa trẻ nghịch ngợm · Thịnh Trạch rất muốn xem thử giới hạn cuối cùng của trợ lý nhỏ nhà mình là ở đâu.
Khương Hi chẳng phải nói Tiết cái gì gì đó là người trước của Lạc Miểu sao, Tống Thịnh Trạch nhớ rõ ràng, cái gọi là người trước đấy cũng là vì muốn dẫn Lạc Miểu đi xã giao với phó đạo diễn, nên tiểu trợ lý mới nghỉ việc.
Vậy đối với anh... Nhóc con có thể khoan nhượng tới mức độ nào đây?
Anh rất tò mò.
Vì vậy, nội tâm Tống Thịnh Trạch xoa xoa tay, một giây đồng hồ đã đổi thành mặt lạnh: "Làm sao? Không thể chạm vào?"
Kỹ năng diễn xuất đầy mình, Tống đại ảnh đế phát huy bản lĩnh nhiều năm của mình, hù dọa trợ lý nhỏ đáng thương.
Có lẽ do mới nãy uống nước quá gấp, hoặc là vì bị dọa đến sợ kinh khủng, Lạc Miểu nấc lên, chớp đôi mắt tròn xoe, vô tội nhìn Tống ảnh đế.
Tim Tống Thịnh Trạch lập tức mềm nhũn, hai bản thể trong người anh bắt đầu đánh nhau, một thiên sứ Thịnh Trạch nói vậy là được rồi, bắt nạt cậu thật chẳng ra chuyện gì, một ác quỷ Thịnh Trạch lại nói đã bắt đầu diễn rồi thì phải tiếp tục chứ, dù sao thì nhóc con cũng chạy không thoát được!
Rất nhanh, ác quỷ Thịnh Trạch dùng gậy đinh ba xiên chết thiên sứ Thịnh Trạch.
Tống Thịnh Trạch hừ mũi một tiếng: "Được đó, bắt đầu giở thái độ với tôi."
Lạc Miểu liên tục xua tay: "Không có không có, ức... Em không phải ý đó..."
Cậu đột nhiên nhanh trí, tìm lý do tương đối thích hợp: "Anh Trạch, không phải anh muốn giảm cân mà, em... ức... Em muốn nói, anh cũng đừng quanh quẩn trong nhà bếp suốt... ức... sẽ dễ đói bụng... ức..."
Tống Thịnh Trạch rất nhanh đã bị tiếng nấc của Lạc Miểu chọc cười, tên ác quỷ Thịnh Trạch bị sự dễ thương này làm rớt luôn cây đinh ba, cười híp mắt không ngừng nhìn nhóc con nấc lên, còn muốn vỗ vỗ lưng cho cậu.
"Là vậy hả," Tống Thịnh Trạch hạ giọng, khóe mắt mang theo ý cười nhìn Lạc Miểu, "Nói vậy thì là không phải không cho chạm, chỉ là muốn tôi đi ra ngoài?"
Lạc Miểu vội vàng gật đầu: "Đúng, sợ anh ở trong nhà bếp sẽ muốn ăn!"
"Ừm, cũng không phải ghét tôi?" Tống Thịnh Trạch hỏi.
Lạc Miểu vội vàng lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải!"
Tống Thịnh Trạch duỗi hai tay ra, đặt hai bên cổ Lạc Miểu, gần như chỉ còn không tới một centimet là có thể chạm được làn da của cậu, toàn thân Lạc Miểu duỗi thẳng, lưng đổ mồ hôi, trong đầu ong ong, căn bản không biết nam thần muốn làm gì.
Tay Tống Thịnh Trạch lơ lửng, câu môi hỏi: "Thế nào? Có thể chạm không?"
Đại não Lạc Miểu đã không còn năng lực tiêu hóa câu nói này, lắp bắp nói: "Có thể..."
Tống Thịnh Trạch nheo mắt lại: "Có thể làm gì?"
Lạc Miểu như người máy: "Có thể chạm..."
Tống Thịnh Trạch cúi đầu, giọng nói tăng thêm mấy phần nguy hiểm: "Có thể chạm chỗ nào?"
Lạc Miểu giống như bị thôi miên, không nhớ ra được hai chữ "xấu hổ" viết như thế nào, thuận theo nói: "Chỗ nào cũng được..."
"Phốc ——!"
Tống Thịnh Trạch thật sự không nhịn nổi, nhóc con này cũng quá... Quá dễ bắt nạt rồi! Ở bên hắn, cậu hoàn toàn không còn chút khí phách cứng rắn nào như ngày trước hắn nhìn thấy, không còn tí gì! Mềm muốn chết, bộ dạng mặc người xoa nắn.
Lạc Miểu bị tiếng cười làm thức tỉnh, mới nhận ra vừa nãy bản thân nói câu gì, sắp khóc đến nói: "Anh Trạch, em..."
"Được rồi được rồi, " Tống Thịnh Trạch cười đau bụng, khoát tay một cái nói, "Tôi đùa cậu cho vui thôi."
Da mặt dày như Tống ảnh đế cũng muốn tìm một cái cớ bản thân, hành vi vừa nãy có thể so với quấy rối tình dục: "Cậu xem, dọa một cái, cũng hết nấc luôn rồi."
"Thật không..."
Lạc Miểu sờ sờ cổ họng của mình.
Hoá ra anh Trạch vì giúp cậu hết nấc cụt, hù chết cậu mất... Còn tưởng anh Trạch ý kia...
Lạc Miểu mím mím môi.
Thực ra có chút tiếc nuối... Nếu như, nếu như anh Trạch thật sự có ý đó, vậy cậu...
Không không không! Từ đầu anh Trạch đã nói qua, một trong những nguyên tắc của anh là tuyệt đối không ngủ với người hâm mộ!
Là mình cả nghĩ nhiều rồi! Chắc chắn là vậy!
Vừa nghĩ tới Tống Thịnh Trạch săn sóc giúp cậu hết nấc cụt, nhóc ngốc Lạc Miểu âm thầm cảm thán trong lòng: A, anh Trạch thật sự người tốt mà!
Tận tới đêm khuya nằm ở trên giường, gần như sắp đi ngủ, Lạc Miểu mới đột nhiên phát hiện có chỗ không đúng, trở mình một cái ngồi dậy.
Không đúng!
Mình bị nấc... Không phải là vì bị anh Trạch dọa sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...