6.
Bức ảnh kia liên tục bị đem ra thảo luận hai ngày một đêm, vậy mà người trong cuộc lại không hề lên tiếng. Ai cũng dần thừa nhận quan hệ của Lương Nhung cùng tiểu minh tinh kia.
Hôm nay Lương Nhung tham gia buổi lễ ra mắt phim mới. Vừa trả lời phỏng vấn xong thì hắn nhìn thấy Tống Ninh đeo khẩu trang đứng trong đám đông.
Ánh mắt cậu rất đẹp, dù đứng ở xa thì hắn vẫn có thể nhận ra cậu.
Lương Nhung bảo trợ lý gọi cậu lại.
“Sao không nói sớm với tôi, tôi đưa vé khách mời cho cậu.”
Tống Ninh cười nói, “Không cần nha, tôi ngồi ở phía sau được rồi, anh diễn rất tốt.”
“Lát có rảnh không? Cùng tôi ăn một bữa cơm, tôi có vài vấn đề muốn hỏi.”
“Được.”
Lúc này, tiểu minh tinh kia đúng lúc gọi tới muốn cùng hắn ăn cơm.
Lương Nhung có chút không biết phải làm sao.
Tống Ninh nhìn thấy vậy, hiểu ý nói, “Vậy để lần sau cũng được.”
Hắn vội vàng nói, “Được. Lần trước tôi gọi cho cậu không được, đổi số sao?”
“Không có, mấy hôm trước tôi bị mất điện thoại, chưa đi mua lại.”
7.
Chuyện Lương Nhung cùng tiểu minh tinh kia đi ăn tối hôm sau liền lên hot search, càng thêm khẳng định lời đồn giữa hai người.
Ngay cả Lương Nhung cũng không thể xác nhận được quan hệ giữa hắn và cậu ta.
Thời điểm ở cùng tiểu minh tinh kia, hắn không hề có cảm giác gì, dù là vô tình hay cố ý, hắn đã bắt đầu nghi ngờ cậu ta.
Lương Nhung do dự một chút, rồi gọi điện hẹn Tống Ninh ăn cơm.
“Ăn ở đâu vậy?” cậu hỏi
Lương Nhung chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng nói, “Red Pavilion đi”
Ở đầu dây bên kia mãi chưa có ai trả lời.
“Sao vậy? Không thích sao, chúng ta có thể đổi chỗ khác.”
“Không, rất thích.”
8.
Lương Nhung tới phòng khám đón Tống Ninh tan tầm.
Cậu vừa lên xe lập tức nói: “Chúc mừng anh.”
Hắn nghi ngờ nhìn cậu.
Tống Ninh quơ quơ điện thoại: “Chúc mừng anh tìm được bạn trai, hôm nay tôi lướt weibo nhìn thấy.”
Hắn cười cười.
Lương Nhung lái xe theo chỉ dẫn tới trước cửa quán Red Pavilion, hóa ra đây là một quán ăn nhỏ chuyên bán tôm hùm.
Hắn có chút hoang mang, không biết tại sao mình lại chọn nơi này, trước đây hắn chưa từng đến nơi này.
9.
Đại minh tinh tới nơi này ăn cơm có chút không thích hợp, Tống Ninh nhìn ra sự do dự của hắn, nói: “Nếu không tôi đi vào trong mua mang về nhà ăn?”
Hắn cảm thấy phương pháp này là tốt nhất nên lập tức đồng ý.
Tống Ninh xuống xe đi vào trong tiệm còn Lương Nhung thì đỗ xe ở ven đường chờ cậu ra.
Bà chủ nhìn thấy Tống Ninh thì vui vẻ bước tới trò chuyện, thoạt nhìn hai người rất quen thuộc.
Đợi đến khi cậu quay lại xe, Lương Nhung chợt nói, “Nói sẽ mời cậu một bữa ngon mà giờ lại thành như vậy.”
Tống Ninh thỏa mãn ôm hộp đồ ăn, nói, “Không sao.”
10.
Hai người vừa về đến nhà Lương Nhung, Tống Ninh liền quen cửa quen nẻo đi vào bếp, mở tủ lấy bát đũa.
Hắn kinh ngạc nhìn cậu đứng trong bếp.
Tống Ninh ngượng ngùng giải thích, “Hồi trước lúc trị liệu, anh thường hay mời tôi ở lại ăn cơm.”
Lương Nhưng ngộ ra, gật gật đầu hỏi, “Phần ký ức mất đi kia liệu tôi có thể tìm lại không?”
Tống Ninh cắn đũa suy nghĩ hồi lâu, nói, “Có thể là có mà cũng có thể là không, mà tốt nhất anh không nên nhớ lại.”
Lương Nhung khó nén được mất mát.
Tống Ninh lập tức an ủi, “Có được tất có mất, cũng may vấn đề của anh đã được trị tận gốc, mất đi một phần ký ức thì có sao.”
11.
Thanh âm của cậu rất ôn nhu khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tống Ninh đã trị liệu cho hắn ba năm rồi. Giai đoạn đầu, hai người gần như ngày nào cũng gặp nhau.
Hắn thích yên lặng ngồi nghe cậu nói, tốc độ nói của cậu không nhanh không chậm rất êm tai.
Bởi vì bị bệnh nên nhiều khi hắn thiếp đi lúc nào không biết, *có đôi khi là mấy tiếng, có đôi khi là mấy ngày.
*Đừng thắc mắc nha. Đọc tiếp đến chương 7 các bạn sẽ biết tại sao.
Lúc tỉnh lại thấy cậu vẫn còn ngồi bên cạnh, hắn cảm thấy vô cùng yên tâm.
12.
Cơm nước xong Tống Ninh chủ động giúp đỡ rửa bát.
Trước khi đi Lương Nhung đưa cậu ra cửa, hỏi:”Sau này cậu sẽ thường xuyên tới cùng tôi nói chuyện chứ?”
CậU nở nụ cười, lộ ra lúm đồng nhỏ một bên má, nói,” Có thể, nhưng là phải thu lệ phí đó.”
Hắn cũng cười theo, “Được.”
Hết chương 2.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...