Editor: Quân
Beta – er: Mùn
Chiếc xe màu đen chạy vun vút trong đêm, Quý Lạc Lạc vểnh tai cẩn thận nghe ngóng, âm thanh náo nhiệt dần dần ít đi, yên tĩnh như vậy có lẽ đã ra đến nội thành.
Mắt bị che đi, miệng cũng bị dán băng dính, tay chân thì bị trói gô bằng dây thừng đến nỗi cô đau đớn.
Không biết đã bao lâu, điện thoại của người đàn ông đang canh giữ bên ngoài truyền âm thanh đến.
Hắn cầm lấy điện thoại rồi nhìn thoáng qua, đi đến người đang lái xe, nhỏ giọng nói: “Đại ca, điện thoại.”
Người đàn ông đang lái xe “Ừ” một tiếng rồi nhận điện thoại:
“Ông chủ đã xong rồi à, được, tôi hiểu rồi.”
Nói xong hắn ném trả điện thoại, còn tiện chân đạp Quý Lạc Lạc một cái.
Cô vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc là ai đang bắt cóc cô, vì tiền hay vì thù?
Qua cuộc nói chuyện điện thoại của bọn bắt cóc, cô đột nhiên hiểu ra.
Hẳn đây là bắt cóc trả thù.
Bọn họ biết cô sẽ đi vào chiếc xe nào, còn thêm ông chủ kia nữa, chừng này đủ chứng minh bọn họ làm việc có kế hoạch, tổ chức rõ ràng.
Nhưng, Tiểu Kiệt đâu? Không biết giờ Tiểu Kiệt có an toàn không?
Chiếc xe này chạy cỡ năm phút rồi bắt đầu giảm tốc độ, lái xe nói: “Tới rồi, tôi đỗ xe, ngươi đem cô ta vào đi.”
Người đàn ông ngồi bên cạnh Quý Lạc Lạc trả lời rồi khiêng Quý Lạc Lạc vác lên vai rồi đi vào.
Ngay khi vào trong phòng, Quý Lạc Lạc đã nghe thấy một mùi khói vô cùng đặc biệt, cô bị sặc đến nỗi không thể ho.
Đúng lúc này, người đàn ông đang khiêng cô cung kính nói: “Ông chủ, người mang đến rồi.”
Người được xưng là “ông chủ” kia ho khan hai tiếng, sau đó gật đầu: “Làm tốt lắm, nhớ đến Tiểu Tôn để lãnh thưởng.”
“Cảm ơn ông chủ.” Giọng nói của người kia tràn đầy sự vui sướng, lần này hẳn là thưởng lớn vì vụ này cũng tương đối nguy hiểm, cho nên nhất định hắn sẽ được thưởng hậu hĩnh.
Hắn không chút nào thương tiếc mà ném Quý Lạc Lạc xuống đất.
Cô đau đớn kêu lên một tiếng, rồi một giọng nữ eo éo vang lên trên đỉnh đầu cô: “Vương ca, anh có lầm không vậy? Này là bắt sai người rồi, như thế không tốt đâu.”
Nghe được giọng nói này, trán cô nhăn lại, rõ ràng là cô nhận ra thanh âm này, nó vô cùng quen thuộc.
Chỉ là Hạ Nhiên tựa hồ như một cái bánh bao mềm yếu, không ngờ tâm tư của cô ta lại bẩn thỉu như thế.
Chẳng những cùng ông chủ Vương vui đùa mà còn cùng hắn làm ra những loại chuyện như vầy.
Quý Lạc Lạc nhất thời hoang mang.
“Ha ha ha.
Yên tâm, yên tâm, anh làm sao có thể lầm chuyện của bảo bối được.
Em chờ đi, anh sẽ đáp ứng chuyện của em ngay thôi, nhất định sẽ giúp em hoàn thành tâm nguyện.”
Nói rồi hắn phất phất tay kêu người phụ nữ đang run rẩy trong góc: “Ngươi, lại đây.”
Nữ nhân đó đi vòng qua Quý Lạc Lạc, nơm nớp lo sợ đi đến chỗ ông chủ Vương: “Ô-ông… ông chủ Vương, ông kêu tôi có chuyện gì?”
Ngay khi cô nói, thân hình bị trói buộc của Quý Lạc Lạc bất ngờ giật mình.
“Lần này ngươi làm không tồi, ngươi biết được hành trình của cô tiên bé nhỏ đó, coi như là cũng có công, vậy đi, ta sẽ thưởng cho ngươi.”
Vốn dĩ trong lòng Chu Vi vẫn có chút áy náy nhưng sau khi nghe ông chủ Vương nói thì ánh mắt liền sáng rực.
Một người đàn ông 30 tuổi đang đứng ở trong góc thoắt cái chạy đến trước mặt ông chủ Vương, trừng mắt với Quý Lạc Lạc một cái rồi nói khom lưng nói:
“Ai da, ông chủ Vương, ông xem xem, đây đều là việc mà tôi nên làm, có thể giúp được cho ông là niềm vinh hạnh của tôi.
Còn về khen thưởng thì…”
Nhìn dáng vẻ nịnh hót của bạn trai, khóe miệng Chu Vi giật giật, trong lòng tràn đầy sự bất mãn vì sự chú ý bị hắn ta chiếm lấy.
Ông chủ Vương là một người vô cùng mưu mô, hắn một tay ôm eo Hạ Nhiên, một tay mân mê các hạt bồ đề, thản nhiên nói: “Có công thì ắt có thưởng.”
Nói rồi hắn cầm một tờ giấy trên bàn trà, đưa cho hai người đối diện: “Các người xem đi.
Đây là bảo hiểm tôi mua cho mấy người, không, chính xác là cho con gái của mấy người.
Phạm vi bảo hiểm của bảo hiểm này lên đến 30 triệu, chỉ cần Quý Lạc Lạc ký tên thì liền có hiệu lực, người được lợi chính là các người.”
Hắn nói xong liền sờ soạng ngực của Hạ Nhiên, quả nhiên nghe được âm thanh rên rỉ thẹn thùng của cô.
Ông chủ Vương cười híp mắt, hưởng thụ: “Đừng nói rằng anh không chiếu cố bạn cũ, muốn làm hay không là tùy thuộc vào các người cả đấy.
Bọn họ có bản lĩnh thì hãy kí vào.”
Hắn châm một điếu thuốc, một bên thì nhả khói phì phèo, một bên thì trêu ghẹo Hạ Nhiên.
Chỉ cần cô có một chút phản kháng thì liền bị tát không thương tiếc, so với bộ dáng chật vật trên sàn kia của Quý Lạc Lạc thì Hạ Nhiên có vài phần đáng thương hơn.
Bảo hiểm…
Chu Vi không ngốc, bao nhiêu năm lăn lộn trong cái xã hội nham hiểm này, tiếp xúc với không biết bao nhiêu thể loại người, thế nên đối với cái bảo hiểm này cô hiểu đó là một sự giả dối thì đúng hơn là sự giúp đỡ, trả công.
Nếu nhận bảo hiểm đó thì đồng nghĩa với việc Quý Lạc Lạc sẽ chết.
Chu Vi nhìn bạn trai một cái, cô thấy rõ sự tham lam trong mắt đối phương và sự tham lam của cô phản chiếu trong mắt đối phương, và hoàn toàn không có một tí cảm xúc gì ngoài điều đó.
“Thế nào? Suy nghĩ như nào rồi?”
Ông chủ Vương xoa bóp, tra tấn vòng hai của Hạ Nhiên một hồi rồi xoay người qua hỏi, nhìn về phía hai khuôn mặt đang chan chứa sự tham lam.
Chu Vi nhìn Quý Lạc Lạc đang nằm dưới chân mình, lại nhìn về phía tờ giấy bảo hiểm đó, cô lung lay bởi dù cả đời này cô có nai lưng ra làm việc vẫn không thể kiếm được số tiền lớn như thế.
Khi mọi người đều cho rằng cô đã từ bỏ thì Chu Vi đột nhiên lên tiếng: “Tiền, ta cần tiền mặt.”
Nghe thấy đáp án của cô, ông chủ Vương cười ha hả, sau đó phất tay: “Còn chờ gì nữa, hãy để cô ta kí tên.”
Lời vừa dứt, Chu Vi cùng bạn trai kia kéo Quý Lạc Lạc đứng lên, tháo bịt mắt và băng dính giúp cô.
“Lạc Lạc à, ban nãy ông chủ Vương nói gì thì chắc con cũng đã nghe được hết rồi, mẹ biết con hiếu thuận, lại ngoan ngoãn, hãy kí lên tờ bảo hiểm này nha.”
Ánh đèn trên tường làm mắt cô choáng ngợp, có lẽ là do chưa kịp thích ứng.
Đợi chốc lát cô mới thấy rõ người trước mặt, cô đột nhiên nâng chân lên đá vào ngực mẹ mình, người đàn ông kia ngay lập tức túm cô lại.
Khốn khiếp!
“Cút, tôi chưa bao giờ nghĩ bà là một người mẹ nhẫn tâm như vậy.
Trước kia tôi chỉ biết bà là một người vô cùng tàn nhẫn, không ngờ bà nỡ đối xử như vậy với sinh mạng của tôi chỉ vì một chút tiền.”
Quý Lạc Lạc nhìn Chu Vi với ánh mắt cháy bỏng sự hận thù.
Hóa ra cái chết ở kiếp trước của cô có liên hệ với mẹ cô.
Quý Lạc Lạc nhiều lần bị hãm hại bởi chính mẹ của mình, điều này làm cô ớn lạnh.
Chu Vi liên tục lùi về sau khi bị cô nói như vậy.
Dù sao thì đây cũng là một sinh mạng do bà sinh ra, giằng co trực tiếp, bà cảm thấy có chút không thoải mái.
“Con mẹ nó chứ, con nhãi này, mày không nhìn lại mình xem, đúng là không biết mình mang họ gì.”
Bạn trai hờ của Chu Vi giơ tay đánh bôm bốp lên mặt Quý Lạc Lạc, tay cô còn đang bị trói, chỉ có thể nhắm mắt nghiêng đầu chờ bị tát.
“Dừng tay.” Ông chủ Vương đột nhiên tức giận nói: “Tôi đây là cho các người cơ hội kí đơn, đã đến lượt các người động thủ chưa? Hả? Tôi còn chưa nếm thử qua con nhỏ đó, các người lộng hành như vậy thì chỉ có nước đem băm nhỏ cho chó ăn thôi nhỉ.”
Hắn nói xong, cả thân hình người đàn ông kia cứng đờ, không động đậy, chỉ có thể ngượng ngùng ráng nở một nụ cười, nhìn Chu Vi nói: “Mẹ nó, mày bị ngu à? Còn không nhanh để cô ta kí vào.”
Chu Vi khó xử nói: “Nh-nhưng… nhưng, dù sao đây cũng là con gái của tôi.”
Người đàn ông đó tát vào mặt Chu Vi, trút giận từ Quý Lạc Lạc sang bà.
“Nói ngươi ngu quả đúng mà.
Bởi vì cô ta là con của nguơi nên khi cô ta chết thì ngươi sẽ được hưởng bảo hiểm, còn hưởng cả tài sản của cô ta nữa.
Ngẫm lại đi, đến khi đó ngươi sẽ có bao nhiêu tiền?”
“Cái này…” Chu Vi nắm chặt tờ đơn bảo hiểm trong tay, “Con đã lâu rồi không cho mẹ tiền.
Hai ngày trước con còn mua cho mẹ kế cái TV.
Loại đó mẹ đem đi đổi chẳng được bao nhiêu tiền.”
Vừa nói, bà vừa cùng người đàn ông đó ngồi xổm xuống.
Một người giữ Quý Lạc Lạc, một người lấy tay cô ấn dấu vân tay vào đơn.
“Ấn cái dấu vân tay này là được rồi, chữ kí của cô ta trên mạng đầy rẫy, đến lúc đó kiếm người giả chữ kí là xong.”
Chu Vi cũng biết tính tình của Quý Lạc Lạc, nhất định cô sẽ không kí tên, nhưng bà không quan tâm, chỉ cần nhận được tiền thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi.
Mặc cho Quý Lạc Lạc có giãy dụa thế nào thì dấu vân tay cũng đã in trên mặt giấy rồi.
Cô biết, con heo họ Vương kia nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Khi Chu Vi đứng dậy, Quý Lạc Lạc nhanh chóng nói: “Mẹ, đừng đi…”
Chu Vi quả thật đã lâu chưa được nghe Quý Lạc Lạc gọi mẹ.
Nhưng khi được gọi như thế, bà không một chút cảm động mà lòng sinh đầy sự cảnh giác.
“Làm gì?”
Bà liếc nhìn cô, Quý Lạc Lạc cố vắt hai giọt nước mắt, nói: “Mẹ, sự việc đã đến nước này thì con cũng đành phải chấp nhận.
Mẹ không cần tìm người kí tên hộ đâu, nếu bị phát hiện thì mẹ không những không lấy được tiền mà còn phải vào tù đấy.
Như vậy đi, mẹ cởi trói cho con, con kí cho mẹ.”
Chu Vi cùng người đàn ông đó trao đổi ánh mắt, hắn hung hắn nói: “Mẹ nó, mày muốn giở trò đúng không?”
Quý Lạc Lạc run rẩy đôi vai, nhỏ giọng nói: “Nơi này có nhiều người như vậy, tôi có thể làm gì? Nói đến cùng thì đây cũng là mẹ tôi, tôi không thể đưa tài sản của mình cho người ngoài khi tôi qua đời được.”
Người đàn ông đó nghĩ ngợi.
Quý Lạc Lạc thấy vậy bèn nói nhẹ nhàng hơn với Chu Vi: “Trừ việc kí tên tôi sẽ viết bản thừa kế tài sản.
Chờ tin đồn qua thì mẹ hãy tìm một luật sư có tiếng, sau đó danh chính ngôn thuận đem tài sản đi.”
Chu Vi và người đàn ông đó có chút dao động.
Hắn ta nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy cô hãy thành thật mà kí, đừng giở trò.
Bằng không thì từng này người ở đây sẽ khiến cô phải đau đớn tột cùng.”
Quý Lạc Lạc nhanh chóng gật đầu: “Tôi hiểu, tôi hiểu.
Tháo dây cho tôi nhanh nhanh, dây thừng buột chặt làm tôi đau quá.”
Bọn họ bên này làm gì ông chủ Vương đều không chú ý, hắn đang mải mê tra tấn Hạ Nhiên.
Hạ Nhiên nay mặc một cái váy ngắn, bị đau cũng cắn môi nhịn.
Bởi vì cô biết, ông chủ Vương có sở thích biến thái, thích tra tấn người, ai càng có biểu hiện đau khổ hắn càng tra tấn một cách hăng say,
Nhịn một chút thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tay Quý Lạc Lạc được cởi trói, cô xoa xoa vùng da bị trầy xước.
Cô tự mình cởi dây thừng trói chân.
Chu Vi và người đàn ông đó thúc giục: “Ký nhanh.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...