Editor: Soup Lou
Beta-er: Yen
Buổi tối ở thành phố J không náo nhiệt như thành phố B, cuộc sống tại nơi này vô cùng buồn tẻ, ngoại trừ một số ít những người ngoại quốc thích sự nhộn nhịp, phần lớn mọi người đều có dáng vẻ như gia đình của Lạc Lạc.
Thời gian trôi qua, bọn họ hưởng thụ sự yên ổn và an nhàn, mỗi ngày đều cãi nhau về chuyện củi gạo dầu muối, nhưng ngay sau đó sẽ lại bởi vì một bữa ăn chung mà mặt mày ai nấy đều trở nên rạng rỡ.
Tuy rằng khoảng cách giữa hai thành phố không quá xa, nhưng nơi này lại giản dị tự nhiên, đi đâu cũng gặp người hiền lành, chất phác.
Vậy mà, tự đưng lại lòi ở đâu ra một cô gái hay kiếm chuyện như Quý Lạc Lạc.
Sở Tiện trầm mặc lái xe, vừa đi vừa thưởng thức cảnh đêm ở thành phố J.
Nói cho hoa mỹ là vậy, nhưng trên thực tế, ngoại trừ những ngọn đèn đường leo lắt u ám, cảnh vật bên ngoài đã chẳng còn náo nhiệt như ban ngày.
“Đến chỗ biển hiệu màu đỏ kia thì dừng lại!”
Ngay khi Sở Tiện đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, Quý Lạc Lạc ngồi trên ghế phụ đã đột nhiên giơ tay lên, duỗi đầu ngón tay trắng nõn vung vẩy trước mặt anh, chỉ về phía tiệm mì nhỏ cũ nát bên đường.
Sở Tiện quay đầu lại, liếc nhìn cô gái nhỏ có phần phấn khích, ánh mắt thâm trầm.
Chỉ lướt qua một lượt, rất nhanh sau đó anh liền hướng tầm mắt ra chỗ khác, lập tức chiều theo ý cô mà đỗ lại.
Xe vừa dừng không bao lâu, Quý Lạc Lạc đã vội vàng mở cửa ô tô, mau chóng nhảy xuống.
Sở Tiện tháo dây an toàn, đáy mắt liếc thấy hành động liều lĩnh của cô, thần kinh đang buông lỏng bỗng dưng trở nên căng thẳng.
Anh ngay lập tức quay đầu lại, phản xạ có điều kiện vươn tay về phía bóng lưng đang phấn khích nhảy xuống xe, muốn bắt lấy cánh tay của cô.
“Cẩn thận…”
Giọng nói của nam nhân mang theo sự hoảng hốt cùng vội vã, cơ thể dường như còn hành động dữ dội hơn anh nghĩ, nhanh đến mức khiến Sở Tiện kinh ngạc với chính bản thân mình, không ngờ anh lại quan tâm tới cô gái này đến như vậy.
Chờ đến khi phản ứng lại, cô đã đứng trước cửa tiệm nhà người ta, trò chuyện vui vẻ với bác gái vừa đi ra từ bên trong.
Mà anh, vẫn đang giữ nguyên động tác đưa tay ban nãy, còn chưa kịp chạm vào cô.
Lồng ngực Sở Tiện nảy lên kịch liệt, trong đôi mắt đen như mực chứa đựng sự run rẩy.
Hầu kết khẽ động, anh thu lại cánh tay đang phát run của mình, kéo nốt đai dây an toàn còn lại ra khỏi người.
Sau khi xuống xe, từng đợt gió lạnh buốt thổi qua hai gò má, Sở Tiện ngửa đầu, khẩu trang vướng trên mặt làm anh cảm thấy khó chịu.
Sở Tiện nghĩ chính mình có bệnh thật rồi.
Nếu không thì tại sao mỗi lần bản thân nhìn thấy Quý Lạc Lạc đều cảm thấy không thoải mái? Đại não, lồng ngực, trái tim,… chẳng một nơi nào có thể thả lỏng.
“Này, Sở tiên sinh, sao anh còn không đi vào?”
Trong khi nam nhân còn đang ngây ngẩn trầm tư, Quý Lạc Lạc vốn dĩ đã đi vào bên trong lại thò đầu ra, nhỏ giọng gọi anh.
Một góc đỏ rực của chiếc váy dài lộ ra, lay động cùng với mái tóc đen mềm mại.
Sở Tiện nhìn đến mê mẩn.
Ngay lúc Quý Lạc Lạc cho rằng anh ta ghét bỏ cửa tiệm này, nam nhân lại đột nhiên cử động.
Sở Tiện vươn tay kéo khóa, cởi bỏ áo vest, tiến gần đến bên người thiếu nữ, đem áo vest còn lưu lại hơi ấm của mình khoác lên bờ vai lạnh cóng của cô.
Quý Lạc Lạc ngạc nhiên ngẩng đầu, quan sát anh thật lâu.
Sở Tiện hạ mắt xuống: “Không phải cô nói, khi một người phụ nữ cảm thấy lạnh, đàn ông phải biết điều mà cởi áo khoác, choàng lên cho cô ấy sao.”
Quý Lạc Lạc sững người, chớp chớp mắt, nhìn vẻ mặt thật thật giả giả của anh, khóe miệng chậm rãi giương lên.
“Không tồi, có tiến bộ!”
Sở Tiện không đáp lời, anh nghiêng đầu liếc nhìn cửa tiệm nhỏ đang bốc ra hơi nóng, đổi chủ đề, khẽ khàng dò hỏi:
“Là quán này sao?”
Quý Lạc Lạc nhìn đôi tai đỏ lựng của anh, ý cười trong mắt càng sâu.
Thiếu nữ quyết định không trêu đùa anh nữa, chỉ vui vẻ gật đầu, ánh mắt xa xăm dường như đang hồi tưởng về quá khứ, nói:
“Đúng vậy, chính là ở đây, từ nhỏ đến lớn tôi đều ăn tại chỗ này, nếu anh cảm thấy không thích cũng có thể…”
Còn không chờ cho Quý Lạc Lạc nói hết câu, Sở Tiện đã sải chân bước vào quán.
Bên trong tiệm không khá hơn so với bên ngoài là bao.
Giống với suy nghĩ của anh, nơi đây vô cùng nhỏ, vệ sinh cũng chẳng mấy sạch sẽ, nhưng bác gái đang bận rộn lại gợi cho người ta cảm giác thân thuộc.
Tựa như là trở về nhà vậy.
Trong nồi cơm canh nóng hổi, bố mẹ bận rộn trong bếp, nét mặt tươi cười cùng hạnh phúc.
Thực đơn được đưa tới, hai mắt Quý Lạc Lạc sáng bừng lên, cô gọi mấy thứ ăn nhẹ cùng vài món chính.
Thiếu nữ cũng không hỏi anh ăn gì mà trực tiếp nói với bác gái:
“Hai phần giống nhau, một phần đầy đủ, phần còn lại không cho tỏi và mì chính.”
Sở Tiện trong chốc lát giật mình ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc.
Trái ngược, vẻ mặt của Quý Lạc Lạc lại vô cùng thản nhiên, thiếu nữ khẽ nhỏ giọng ngâm nga một đoạn giai điệu ngắn, đây cũng chính là khúc nhạc mà Sở Tiện đã nghe cô hát qua rất nhiều lần.
Thanh âm của thiếu nữ trong trẻo, mặc dù khi ngâm nga cũng không được liền mạch cho lắm, nhưng anh vẫn có thể nhận ra giai điệu của bài hát này.
Đây là bản “Tristesse” của Chopin.*
*Tristesse (có nghĩa là nỗi buồn): thuộc bản Étude số 3 của tập số 10 giọng Mi trưởng do Frédéric Chopin (1810-1849) soạn.
Ông là nhà soạn nhạc và là một nghệ sĩ dương cầm người Ba Lan nổi tiếng trên toàn thế giới.
Mỗi lần Sở Tiện nghe Quý Lạc Lạc ngâm nga bài nhạc này, tâm trạng của cô đều không giống nhau.
Khi thì vui vẻ, khi lại khổ sở, hoặc là…khi chịu tủi thân, lúc nào cô cũng theo thói quen ngâm nga đôi câu, như thể đem nỗi buồn cất giấu phía sau những nụ cười, từ từ kể ra.
Quý Lạc Lạc kiêu ngạo như vậy, nhưng sâu bên trong lại lưỡng lự như đứa trẻ.
Hai người ngồi đối diện nhau, Sở Tiện tháo khẩu trang xuống, khoanh hai tay đặt lên bàn, chăm chú nhìn thiếu nữ, mà cô lại mang vẻ mặt hồi tưởng quan sát bốn phía xung quanh.
Đột nhiên, Quý Lạc Lạc thở dài một hơi:
“A…hoài niệm thật đấy, cũng lâu lắm rồi không trở lại nơi này.”
Người đàn ông trước mặt không mở miệng, trái lại, bác gái đang bận rộn bên cạnh lại cười ra tiếng:
“Đứa nhỏ này, không phải năm ngoái vẫn còn lén chạy tới đây ăn mì gạo à? Đã quên rồi sao, còn ôm ta kể khổ, con không nhớ nhưng dì vẫn nhớ rất rõ.”
Nghe bác gái nói xong, Quý Lạc Lạc cười cười, đối với dì ấy đây có thể chỉ là chuyện trong chớp mắt, nhưng với bản thân cô mà nói, cũng đã là từ biệt đến mấy năm.
Khi đó, sau khi cô rời khỏi đây, nhiều năm sau cũng chưa từng quay lại, cho đến khi có dịp trở về, cửa tiệm này đã bị phá dỡ và chuyển đi nơi khác.
Gia đình dì ấy chuyển lên thành phố sống cùng con gái, từ đấy về sau, thành phố J cũng không còn có tiệm mì nào nấu cho cô món mì gạo giống thời thơ ấu nữa.
Nhìn bộ dạng vô tâm, cười đến không tim không phổi của Quý Lạc Lạc, Sở Tiện nãy giờ vẫn luôn trầm mặc dường như bị ma ám, đột nhiên lên tiếng:
“Chúng ta có phải đã quen biết nhau từ trước hay không?”
Quý Lạc Lạc yên lặng, quay đầu nhìn về phía ánh mắt phức tạp của nam nhân đối diện, muốn phản bác, lại chậm chạp không mở miệng.
Nói xong lời này, Sở Tiện bỗng nhiên giật mình tỉnh mộng, phát hiện bản thân thất thố, anh đẩy gọng kính một cái, rũ mắt che đi vẻ buồn bực trên gương mặt.
Thật lâu sau, anh mới lên tiếng giải thích: “Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ là cảm thấy hình như chúng ta đã từng quen biết, ở cùng một chỗ với cô gợi cho tôi cảm giác rất quen thuộc.”
Một lát sau, Quý Lạc Lạc thu lại ánh mắt, nhếch miệng cười:
“Có lẽ là quen nhau từ kiếp trước cũng không chừng.”
Lời này vào tai Sở Tiện có thể chỉ là một trò đùa, nhưng đối với cô, đây lại là sự thật.
Mì gạo đã được bưng lên, ngoài ra còn có hai món điểm tâm ngọt mà dì ấy đặc biệt làm riêng cho bọn họ, Quý Lạc Lạc trực tiếp đẩy phần không cho tỏi và mì chính đến trước mặt Sở Tiện, thúc giục:
“Nếm thử một chút đi, anh nhất định sẽ thích.”
Ánh mắt của Sở Tiện lại trầm xuống một lần nữa.
Ban đầu, anh còn cho rằng khẩu vị của cô giống với mình, nhưng không ngờ, phần thức ăn kiêng này là Quý Lạc Lạc vì anh mà chọn.
Mà Sở Tiện…chưa bao giờ đề cập tới việc bản thân không ăn tỏi và mì chính trước mặt bất kì người nào, cho dù là trợ lí đi theo anh mấy năm cũng không biết.
Sau khi dùng bữa khuya xong, Quý Lạc Lạc không quấn lấy Sở Tiện nữa, từ chối ý tốt muốn đưa cô quay lại của anh, thiếu nữ khoác áo vest đón gió lạnh, chặn một chiếc taxi trở về nhà.
Đến nơi đã là 11 giờ đêm, phòng ngủ của bố và dì Lại dã tắt đèn từ lâu.
Quý Lạc Lạc tắm qua một lượt đơn giản, sau đó ngủ thiếp đi, thẳng đến sáng sớm hôm sau, cô bị đủ loại tiếng cầu xin tha thứ và tiếng kêu gào trong phòng khách đánh thức.
“Mẹ mẹ mẹ…Đừng đánh, con sai rồi, con sai rồi còn không được sao!”
Lại Mỹ Quyên biết rõ tính tình của thằng khỉ này, một bên bà cầm theo cán bột nện xuống, một bên tức giận hò hét hỏi:
“Sai rồi? Vậy anh nói cho tôi biết, anh sai chỗ nào?”
Lại Khải Toàn dùng tay ngăn cản chướng ngại vật, quỳ trên mặt đất bò đến trước ngực Lại Mỹ Quyên, thành thành thật thật trả lời:
“Ban đêm phải trở về nhà.”
Lời này vừa nói ra, Lại Mỹ Quyên đã tức càng thêm tức, bà dùng sức:
“Lớn rồi đúng không? Đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Tôi không quản được anh nữa đúng không?”
Lại Khải Toàn vừa kêu khóc vừa đứng dậy, một bên khóc lóc một bên nhận sai:
“Không đúng không đúng, mẹ à, người vĩnh viễn là lão đại của con, sao có thể không quản được chứ! Quản được, quản được!”
Lại Mỹ Quyên ngừng tay, chống nạnh chất vấn lần thứ hai:
“Vậy nói xem, tối qua anh chết dí ở cái xó nào?”
Lại Khải Toàn không nói.
Lại Mỹ Quyên xoay chày cán bột, định xuất thủ lần hai, đúng lúc này, Quý Lạc Lạc mặc váy ngủ, vừa ngáp vừa đi ra khỏi phòng:
“Dì à, tiểu hầu tử* à, buổi sáng tốt lành.”
*Tiểu hầu tử là cách xưng hô thân mật mà Lạc Lạc dùng để gọi em trai Khải Toàn.
Nháy mắt nhìn thấy Quý Lạc Lạc, Lại Mỹ Quyên ngay lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, dò hỏi:
“Tỉnh rồi à Lạc Lạc, đói bụng không? Trong nồi cháo vẫn còn nóng, còn có cả tiểu long bao* mà con thích ăn nhất.”
*Tiểu long bao (xiǎolóngbāo): là một loại bánh bao hấp của Trung Quốc, nhân thịt chứa nước làm từ da lợn đông.
Bên Việt Nam còn có tên gọi khác là “bánh bao súp”.
Nghe nói có đồ ăn sáng, Lại Khải Toàn nuốt nước miếng không thôi, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Quý Lạc Lạc.
Thiếu nữ dựa người vào cửa, tức giận trừng mắt liếc nhìn cậu, sau đó nói với Lại Mỹ Quyên:
“Con hơi đói bụng, thực sự rất muốn ăn bánh bao dì làm.”
Nghe đến đây, Lại Mỹ Quyên cười càng xán lạn:
“Phải không, chờ một chút, dì đi lấy cho con.”
Chờ cho Lại Mỹ Quyên tời khỏi, Lại Khải Toàn rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu ta lau đi nước mắt nước mũi trên mặt, thở dài nói:
“Đây là phong cách của mẹ già nhà em, chính là xuất ra sư tử hà đông…”
Lời còn chưa dứt, một cái chày cán bột bay ra, may mà Lại Khải Toàn phản ứng lanh lẹ, lấy bộ dáng sét đánh không kịp che tai tránh thoát màn công kích của Lại Mỹ Quyên.
Mắt thấy mình không sao, Lại Khải Toàn hưng phấn nhảy dựng lên, quên đi bản thân đang bị phạt quỳ, chống nạnh khoe khoang nói:
“Thấy không, vừa rồi là tài lẻ của tiểu gia.”
Không đợi cậu ta đắc ý xong, vừa quay đầu lại liền thấy được gương mặt âm trầm của Lại Mỹ Quyên, trong tay bà còn cầm thêm một cái chày cán bột nữa.
Không ngoài ý muốn, nam thanh niên lại bị đánh cho một trận.
Quý Lạc Lạc đổi địa điểm, từ cửa phòng ngủ chuyển đến sofa ngoài phòng khách, ôm gối cười cười, ngồi xem Lại Khải Toàn bị đánh.
Đợi Lại Mỹ Quyên đánh xong, Lại Khải Toàn quy quy củ củ quỳ gối giữa nhà, vừa khóc vừa quỳ, trông vô cùng tội nghiệp.
Hồi lâu sau, Quý Lạc Lạc nhìn qua vẻ mặt thấp thỏm của Lại Khải Toàn, nham hiểm cầm lấy quả quýt trên bàn trà ném về phía cậu ta, đến khi nam thanh niên quay đầu lại thì thấp giọng nói:
“Lại Khải Toàn, tối qua cậu đi đâu, làm gì?”
Lại Khải Toàn mím môi, hai mắt đỏ rực, bày ra bộ dáng cuộc sống không còn gì luyến tiếc:
“Ai cần chị lo.”
Quý Lạc Lạc nhướng mày, được lắm, tuổi trẻ tài cao, thế mà lại dám cáu kỉnh!
Cô bèn cười lạnh một tiếng, nói:
“Tốt thôi, còn định sắp xếp một buổi hẹn với Tần Nguyệt Dương cho cậu, nhưng coi bộ cậu cũng không cần bà chị này giúp đỡ rồi.”
Vừa nghe cô nhắc đến Tần Nguyệt Dương, Lại Khải Toàn lúc này cười ra tiếng, một lần nữa quên đi tình cảnh hiện tại của bản thân, cười lớn nhảy dựng lên, cao giọng nói:
“Giúp em và Tần Nguyệt Dương gặp mặt? Chị nghiêm túc chứ?”
Quý Lạc Lạc đánh mắt về phía sau Lại Khải Toàn, yên lặng bóc vỏ một quả quýt đút vào trong miệng, im lặng không lên tiếng, ánh mắt tràn đầy vẻ thông cảm.
Nhìn thấy vẻ mặt này của cô, Lại Khải Toàn chợt cảm thấy phía sau rét lạnh, cậu lo lắng ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Lại Mỹ Quyên đang giơ chày cán bột trong tay, bộ dáng đợi cậu ta từ lâu.
Trong nháy mắt, phòng khách lần thứ hai truyền ra tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế của Lại Khải Toàn:
“Quý Lạc Lạc, tiểu gia không bỏ qua cho chị đâu!!!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...