Edit: Soup Lou
Beta: Pu
“Oa, trước đây cũng không biết trong giới giải trí vẫn còn có nam nghệ sĩ xấu xa như vậy, vậy mà lại lợi dụng chính bạn gái của mình để tăng độ nổi tiếng, cặn bã quá đi mất!”
“Đồng ý với lầu trên, hắn ta đúng là một tên đàn ông đê tiện!”
“Đều đang thảo luận về tra nam* à, chẳng lẽ ở đây chỉ có mình tôi quan tâm đến người phụ nữ trong câu chuyện của Khương Bạch và Chu Duyệt sao?”
*Tra nam [渣男]: chỉ những người đàn ông cặn bã, đê tiện, bỉ ổi,…
“Theo tôi thấy, người Chu Duyệt uy bức* nhiều nhất là Quý Lạc Lạc, hơn nữa mọi người nhìn cái dáng vẻ phối hợp với Khương Bạch của cô ta xem, nhất định là cố ý nhắm vào Quý Lạc Lạc, may mà Lạc Lạc mạnh mẽ, lấy một chọi với hai…Mẹ nó, đúng là kì tích, vậy mà đấu thắng hai người bọn họ, kì diệu quá đi mất.”
*Uy bức [撕逼]: lấy oai quyền mà đè ép, ở đây là cậy mạnh mà hiếp yếu.
“Đúng đúng đúng, Lạc Lạc vốn là một chị gái mạnh mẽ, vừa rồi trên gameshow rõ ràng còn bị vùi xuống dưới, vậy mà cô ấy vẫn lật ngược được tình thế, yêu yêu, Lạc tỷ ngầu quá đi!”
“Lạc tỷ cái gì, gọi Lạc ca, trong vòng tình cảm mà chúng ta gửi gắm, tất cả đều là anh em~”
Chỗ Quý lạc Lạc, cô không để ý đến trên màn hình, làn đạn spam từ người xem bắn đến tới tấp, tin nhắn đẩy đến liên hồi, hầu hết toàn bộ đều nhắc đến Quý Lạc Lạc, hoặc là những thứ liên quan đến cô.
Có thể thấy được độ hot của cô vẫn không thuyên giảm, nhân viên chế tác và đạo diễn cùng nhau nhìn các bình luận của cộng đồng mạng, hiểu ý cười, lần này mời được khách quý, không thua thiệt.
Sau khi kết thúc chương trình, Khương Bạch còn muốn cố gắng tẩy trắng cho bản thân, vì anh ta biết, nếu ngày hôm nay cứ kết thúc như vậy, ngoại trừ sự việc vừa rồi diễn ra ở studio, tới ngày mai, anh ta chắc chắn sẽ bị đào bới đến thương tích đầy mình.
Những việc trước đây anh ta gây ra, sẽ lần lượt bị phơi bày trước người hâm mộ.
Đến lúc đó, anh ta mới thật sự hỏng bét.
“Trước đây tôi bị người ta bôi đen trên mạng, dùng tiền mua danh tiếng, không phải chỉ là mấy tấm hình thôi sao? Đây vốn là chuyện yêu đương thường tình của tôi có được hay không? Bây giờ nghệ sĩ nói chuyện yêu đương đều bị đàm tiếu trên mạng như vậy sao?”
Chu Duyệt tỏ vẻ kiêu căng, ưỡn ngực, bày bộ dạng chỉ tay năm ngón, bắt đầu ra sức thanh minh cho vấn đề bị lật tẩy trước ánh sáng dư luận của mình.
“Quan trọng nhất vẫn là nữ diễn viên làm cùng tôi đây, cô ấy đố kị vì tài nguyên không tốt bằng tôi, muốn chà đạp, sỉ nhục tôi, mọi người nói xem, tôi đã làm sai điều gì sao?”
Nói xong, cô ta khoa trương rút khăn giấy ra, dáng vẻ ủy khuất, lau lên khóe mắt không có lấy một giọt nước nào.
Một bên khóe miệng anh Trần cứng nhắc, cười cười, đây là chương trình điên rồ nhất anh ta từng tham gia.
Vốn dĩ lấy các tin tức hot liên quan đến người nổi tiếng làm chủ đề chương trình là đủ quá phận lắm rồi, anh ta đã cố ý thực hiện tốt việc hay làm trước kia, dẫn dắt tiết mục vào đúng trọng tâm câu chuyện.
Làm đến nước này đã đủ mệt rồi, ai mà ngờ, cái cô Chu Duyệt này thật đúng là có mắt như mù.
Liên tục bịa chuyện đặt điều, người tinh ý còn không nhìn ra ý đồ của cô ta chắc?
Ban đầu anh Trần không muốn để mắt tới bọn họ, nhưng mà, nếu cô ta còn tiếp tục dệt chuyện như vậy nữa, nhân cơ hội lấy chương trình làm cái cớ mà chèn ép nghệ sĩ cùng giới, đến bước này thì anh ta không thể nhắm mắt làm ngơ, nói cho cùng nếu như thật sự làm lớn chuyện, tới lúc đó, người bị vạch mặt rất có khả năng lại chính là cô ta.
Nghĩ đoạn, anh ta nhướng mày, mở miệng nói:
“Chuyện yêu đương đương nhiên không ai quản, nhưng đã là người nghệ sĩ thì phải sử xự sao cho ra dáng một người nghệ sĩ, trở thành một tấm gương tốt trước mặt quần chúng, không thể có bất kì lời đồn đại tiêu cực nào bị truyền ra ngoài.”
Lời nhắc nhở này của anh ta đã đủ rõ ràng, chỉ là thời lượng chương trình sắp hết, mà Chu Duyệt đã bất chấp nhiều như vậy.
Cô ta phản bác:
“Trần ca, câu nói này của anh không đúng rồi, đã là con người ắt phải có thất tình lục dục*, mặc dù bản thân tôi là một nghệ sĩ, nhưng vẫn có cảm xúc riêng, sao có thể vì công việc của mình mà độc thân suốt đời, tán thành việc tự do yêu đương, đây không phải việc làm rất tích cực sao?”
*Thất tình lục dục [七情六欲]: thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục.
Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân thể và ý niệm mà ra.
Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.
Trần ca không nghĩ đến cô ta lại không nghe khuyên bảo như vậy, sắc mặt tối sầm, biểu hiện sắp không kiềm chế được nữa.
Lúc này, sau khi đã xem đủ náo nhiệt, Quý Lạc Lạc mới đứng thẳng người dậy, đặt hai tay lên bàn, đường cong quyến rũ nối liền từ sống lưng đi dần xuống phía dưới.
Cô nhìn Chu Duyệt, khóe miệng cười cười, nói:
“Chu tiểu thư, lời này của cô cũng nói sai rồi, yêu đương đúng là chuyện thường tình, không ai quản, nhưng thứ mà cộng đồng mạng quan tâm ở đây là người đàn ông kia đã lập gia đình hay chưa, không biết việc nói lời yêu tiếng thương với một người đàn ông đã có chủ như vậy, từ khi nào lại trở thành mặt tích cực rồi.”
Đúng là anh Teaafn có giữ lại cho cô ta chút mặt mũi, nhưng còn Quý Lạc Lạc, cô sẽ không lưu tình như vậy đâu.
Kiếp trước cô dựa vào máu thịt của mình để từng bước trèo lên tới đỉnh cao, cũng chưa từng mềm lòng bao giờ, ở cùng với loại người này, căn bản không cần dùng đến thứ gọi là cảm tình.
Một câu nói, trong nháy mắt sắc mặt Chu Duyệt đen lại.
Cô ta cho rằng, ít nhất Quý Lạc Lạc sẽ không dám nói ra rõ ràng như vậy, nhưng cô ta sai rồi, bọn họ đều sai rồi, sai vì đã quá xem thường Quý Lạc Lạc.
Rõ ràng trước đây còn mềm yếu như vậy, nhưng bắt đầu từ khi nào lại khiến cho người ta không thể xem nhẹ mình?
Câu nói này của Quý Lạc Lạc tuy rằng có chút cực đoan, nhưng ngoài ý muốn lại nhận được hảo cảm của anh Trần, từ đầu tới cuối chương trình, Khương Bạch và Chu Duyệt vẫn luôn cố tình khiêu khích, ngoại trừ phản bác bảo vệ chính mình, đúng là cô sẽ không chủ động gây chuyện.
Hơn nữa, cũng may còn có lời phản kích này của cô mà chương trình có thể tiếp tục diễn ra bình thường, bằng không với tính cách như Chu Duyệt, sau khi kết thúc chương trình, Weibo của bọn họ chắc chắn sẽ bị oanh tạc.
Còn lại vài phút cuối cùng, Trần ca không cho Chu Duyệt có thêm bất kì cơ hội mở miệng nào nữa, ngược lại đặc biệt nói rất nhiều với Quý Lạc Lạc, thậm chí còn mời cô tham gia chương trình tạp kỹ* đang nổi tiếng hơn mười kì này của anh ta.
*Tạp kỹ [综艺]: game show.
Đương nhiên là Quý Lạc Lạc đồng ý, chỉ có điều thời gian vào lúc nào, việc này để sau hãy nói.
Cuối cùng, phông cảnh được thu lại, tại hậu trường phát sóng trực tiếp, mười vị khách mời cùng nhau chụp ảnh, ngay sau đó đạo diễn hô “Cắt” một tiếng, chương trình tạp kỹ kì này chính thức kết thúc.
Mấy vị giám khảo đều có ấn tượng tốt đối với biểu hiện của Quý Lạc Lạc, cũng cảm thấy cô không giống với khi ở trên mạng, đúng vậy, là một cô nàng dám yêu dám hận, đầu óc nhạy bén, lại đặc biệt thông minh, không giống với Chu Duyệt, mới đạt được một chút thành tích mà đuôi đã vểnh lên tận trời rồi.
Vì vậy, sau khi kết thúc công việc, vài người đã trao đổi phương thức liên lạc với nhau, cũng coi như là đã quen biết.
Chu Duyệt chứng kiến toàn bộ hành động của bọn họ, cô ta ghen tỵ trợn trừng mắt nhìn, tay đặt trên bàn nắm chặt lại thành quyền, lát sau liền xoay người bỏ đi.
Chừng một phút sau khi cô ta rời đi, Quý Lạc Lạc cũng ra đến đại sảnh, Diệp Thanh vẫn đang chờ cô ngoài cửa, thông qua phát sóng trực tiếp, cô ấy đã thấy được biểu hiện của Quý Lạc Lạc.
Cô đúng là không nhìn lầm, vốn dĩ Quý Lạc Lạc trời sinh thích hợp với vòng giải trí này.
Vừa trẻ trung xinh đẹp, lại lanh lợi nhạy bén, nhưng quan trọng nhất vẫn là khí chất.
Nhất định sinh ra là để đẻ đứng trong giới giải trí.
Ngay khi nhìn thấy Quý Lạc Lạc bước ra ngoài, hiếm khi nào Diệp Thanh nở nụ cười thỏa mãn như vậy, cô vươn tay về phía trước vỗ vỗ bả vai mảnh khảnh, hài lòng nói:
“Biểu hiện không tồi, mặc dù nói những điều không nên nói, nhưng dù sao vẫn không bị bọn họ bắt nạt, như vậy là tốt rồi.”
Diệp Thanh biết, chương trình vừa rồi Quý Lạc Lạc buông lời tàn nhẫn như vậy, sau khi phát sóng chắc chắn sẽ nhận được không ít lời trách mắng.
Làm một người đại diện, hẳn sẽ rất tức giận khi nghệ sĩ của mình hành động như vậy, nhưng Diệp Thanh lại trái ngược hoàn toàn, cô ấy có vẻ rất thích thú.
Đã là nghệ sĩ dưới quyền của Diệp Thanh, cô không cần những kẻ yếu đuối bất tài.
Vào thời khắc quan trọng, mềm yếu cho ai xem?
Thà bị lấn át hai câu còn hơn bị chèn ép đến nỗi không đứng dậy được, có năng lực mới có được tự tin, muốn được người khác coi trọng, thì phải thể hiện cho người khác thấy thực lực của bản thân mình đến đâu.
Quý Lạc Lạc nghe vậy liền tươi cười, đôi mắt tràn ngập tự tin cong lại, trên chóp mũi thanh tú nổi lên vài giọt mồ hôi, nhìn thế nào cũng cảm thấy đẹp đến kỳ lạ.
“Bắt nạt? Chà.”
Cô cười khẩy một tiếng, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ giễu cợt.
Chết cũng đã chết qua một lần, sơ suất một lần là đủ, nếu còn để đám cún con này đùa giỡn, cô thật sự không cần làm gì khác, trực tiếp ra ngoại thành tìm một tán cây rồi “tự treo cành Đông Nam”* cho xong chuyện.
*‘Tự treo cành Đông Nam’ hay ‘Tự quải Đông Nam chi’ [自挂东南枝]: Đây là một câu thơ nằm trong một bài dân ca đời Hán ở Trung Quốc.
(Năm Kiến An đời Hán mạt, tiểu lại phủ Lư Giang là Trọng Khanh có vợ họ Lưu, vì bị mẹ Trọng Khanh đuổi, thề không tái giá.
Bị nhà bức ép, nhảy xuống nước tự vẫn.
Khanh nghe tin, cũng tự thắt cổ ở cây trước sân.
Có người thời đó thương tâm, làm thơ thuật lại.) Có thể tìm đọc thêm bài “Tiêu Trọng Khanh thê”_Khuyết danh.
Hai người vừa đi vừa nói, đến cầu thang máy chờ cho thang máy đi xuống, ngoài hai người bọn họ ra, còn có Trần Tân và Chu Duyệt với vẻ mặt dữ tợn cũng đang ở đây.
Mắt thấy bộ dạng thản nhiên tới gần của Quý Lạc Lạc, lông mày của cô ta nhăn thành một đường, hừ lạnh nói:
“Âm hồn không tan.”
Quý Lạc Lạc liếc nhìn cô ta một cái, lười đôi co, nhích ra xa đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng.
Không lâu sau, thang máy mở ra, bọn họ cùng ngẩng đầu lên, chưa kịp động đậy đã thấy Sở Tiện đang vừa nói vừa cười với một nhóm người, đi ra từ trong thang máy trước mặt.
“Vậy thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi, chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết sau, nếu như mọi người có ý kiến hay đề xuất gì đều có thể nói ra, chúng ta cùng nhau sửa.”
Người đang nói là biên đạo chương trình giải trí Đài Loan, họ Lý, không quá ba mươi tuổi, anh ta đã tham gia vài chương trình truyền hình nổi tiếng, năng lực vô cùng tốt, mỗi một chương trình đều đạt được thành tích xuất sắc, vì thế anh ta cũng khá nổi tiếng trong giới chế tác, đồng thời còn là người giỏi nhất ở Đài Loan.
Đứng bên cạnh anh ta, Sở Tiện trước sau như một giữ nguyên thái độ bình thản, khóe miệng treo nụ cười, đôi mắt nhàn nhạt, giống như đối với cái gì cũng không có hứng thú.
Động tác của anh nho nhã, gật gật đầu, nở nụ cười hời hợt, trả lời:
“Được thôi, được thầy Lý ưu ái như vậy, tôi nhất định sẽ tận lực hoàn thành tốt công việc.”
Anh ta nói xong liền ngẩng đầu dậy, trong nháy mắt đó, nhìn thấy Quý Lạc Lạc đang đứng ở trước cửa thanh máy.
Không chỉ mình anh, tất cả mọi người trong thang máy đều nhìn thấy.
Sáu, bảy người đàn ông, ngay khi thang máy mở ra, toàn bộ ánh mắt đều bị cô thu hút, không khí ngưng trọng nhất thời.
Người phụ nữ này…thật quá xinh đẹp, cho dù là vóc dáng hay khuôn mặt, hoàn toàn thích hợp với mẫu hình lý tưởng trong suy nghĩ của cánh đàn ông bọn họ.
Vừa giống Loli, lại vừa giống nữ thần, vừa thanh thuần lại vừa yêu nghiệt.
Quả giống như…hồ ly tinh hiện thế, chính là đang muốn lấy mạng người ta!
Cảm nhận được ánh mắt tham lam của đám nam nhân phía sau, tức thì ánh mắt của Sở Tiện thoáng trầm xuống, anh chau mày, nụ cười trên khóe miệng cũng dần biến mất, môi mỏng chậm rãi mím thành một đường thẳng.
Khác hẳn với bộ dạng ung dung lúc trước, hiện tại tỏa ra khí thế bức người.
Bị Sở Tiện gắt gao cản trở, Tiểu Kiệt tò mò, thang máy mở ra sao mãi vẫn không đi xuống?
Cậu ta vạch đám người đang chen chen lấn lấn phía trước, mới vừa thò được đầu ra liền thấy Quý Lạc Lạc với dáng vẻ xinh đẹp đang đứng ngoài cửa thang máy, sắc mặt cậu thoáng chốc kinh ngạc, sau đó hưng phấn chen ra ngoài, vẫy tay với cô, nói:
“Lạc Lạc tỷ, thật là trùng hợp, sao chị lại ở đây?”
Quý Lạc Lạc liếc nhìn vẻ mặt âm u lạnh lẽo của Sở Tiện, lại nhìn về phía Tiểu Kiệt, cười yếu ớt nói:
“Đúng là rất khéo, tôi đến đây ghi hình, vừa thu xong một tiết mục, đang có ý định đi về.”
Thấy Quý Lạc Lạc đáp lời muốn quay về, Tiểu Kiệt vui mừng không thôi, hoàn toàn không phát hiện ra sau lưng, sắc mặt Sở Tiện đã đen kịt, toàn thân tức giận.
Cậu ta mở miệng lần nữa:
“Lão đại cũng đến đây bàn công việc, anh ấy thường xuyên tới chỗ này, về sau nếu có vấn đề gì có thể hỏi bọn tôi.”
Nghe Tiểu Kiệt chưa đánh đã khai, rốt cuộc Sở Tiện không nhịn nổi nữa, bất thình lình mở miệng mắng:
“Chuyện chúng ta làm việc là chuyện của chúng ta, không ai mượn cậu nhiều lời, phiền phức khiến người ta chán ghét.”
Lời này của anh tỏ rõ vẻ khó chịu.
Lúc này nhà chế tác Lý Ngọc Long đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, dò hỏi:
“Hóa ra mọi người đều quen nhau cả sao, chi bằng giới thiệu một chút đi?”
Tác giả có lời muốn nói: Còn thêm nữa, thế nhưng có thể viết nhiều hay ít thì tôi cũng không biết (* ̄︶ ̄)!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...