Anh Đào Tình Yêu
12
Tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Một mạng người, trong miệng của hắn, dễ dàng giải quyết như vậy.
Không thể nghe hắn nói tiếp, tôi nhắc nhở: "Đó là con của anh."
Nhưng hắn cười nhẹ: "Thì sao, chẳng qua là phôi thai thôi, phụ nữ quanh tôi chẳng thiếu, không có cô ta, còn có rất nhiều phụ nữ nguyện ý sinh con cho tôi."
Nghe những lời anh nói làm tôi phát ốm. Hắn dường như đã tập hợp tất cả phẩm chất xấu xí.
Ích kỷ và tàn nhẫn, không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích, cực kỳ hóng hách và keo kiệt.
Tôi không thể hiểu điều gì đã khiến tôi yêu hắn.
"Vậy anh đến tìm tôi làm gì?"
Hai tay chống vào khung cửa, hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới vài lần: "Em khác với những người phụ nữ bên ngoài, tôi đã làm việc chăm chỉ và mua được một căn nhà. Chúng tôi vẫn có nền tảng quan hệ, tôi không ngại qua lại với những người phụ nữ nghèo."
Hắn giữ vai tôi với vẻ mặt nghiêm trọng: "Nhưng em là cô gái ngoan ngoãn, chỉ cần em ngoan ngoãn ở cùng tôi, sau này tôi mỗi năm có thể mua cho em một túi anh đào."
Tôi nghe mà chỉ thấy buồn cười.
Quả anh Anh đào.
Một túi lận á nha!
Bình thường không phải là thứ không ăn được, nhưng khi vào miệng hắn, lại trở thành phần thưởng lớn.
Tay tôi chạm vào nắm đấm cửa: "Thôi đi, giáo sư đối với anh rất tốt, cô gái kia cũng đối với anh rất chân thành, đừng quên công việc hiện tại cũng là do giáo sư đề cử, anh nên trân trọng nó."
"Anh sẽ đối xử tốt với em được chưa?"
Hắn cau mày, giọng nói lạnh lùng: "Em cũng biết tôi cho hắn bao nhiêu tiền, bằng không tôi làm mấy năm, làm sao có thể nghèo như vậy, còn tưởng rằng mình leo lên cành cao, nhưng cuối cùng lại là vô dụng ——."
Tôi lạnh lùng nhìn hắn.
Cho đến bây giờ, hắn vẫn không cảm thấy mình có gì đó không ổn, vẫn kiêu ngạo không thích mọi người xung quanh.
Tôi lắc đầu nhìn anh với ánh mắt vô vọng: "Anh đi đi, cho dù anh chọn ở cùng ai, đối với chúng ta bây giờ đều không quan trọng."
Sắc mặt hắn hơi thay đổi, hắn lại nắm lấy cánh tay tôi, cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng: "Tôi hỏi em một lần nữa, có quay lại với nhau không?"
Tôi cười khẩy: "Mơ đi."
Anh đưa tay ra đẩy mạnh, đẩy tôi ra sau thật mạnh rồi cười: "Tôi cho em năm ngày, năm ngày sau em không gọi điện cho tôi, tôi có muôn vàn biện pháp khiến em cầu xin quay lại."
Trong khi hắn vẫn đang nói chuyện, tôi đã nhanh chóng đóng cửa lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...