Lớp tôi năm đó sử dụng phòng học ở tầng hai.
Mỗi phòng đều có hai cửa sổ, cửa sổ của chúng tôi trùng hợp vừa hướng ra sân bóng rổ, vừa hướng ra ngoài hồ lộng gió.
Mùa hè thì không nói làm gì, lúc nào cũng nhăm nhe mở cửa để lùa hết khí nóng và hơi người ra ngoài, chứ mùa đông thì lạnh thật, lớp tôi toàn đóng cửa kín bưng rồi bật điều hòa ba mươi mốt độ, thằng nào dám hé cửa ra thôi cũng bị chửi cho té tát.
Mỗi mùa hè tới, tôi thích nhất là nằm sát cửa sổ đang mở, trong lớp nghe giọng Văn thầy giảng cứ đều đều, ngoài trời thì gió thổi mát rượi, chim chóc hót lao xao, thêm tí ánh nắng chiếu vào nữa thì quá thích hợp để ngủ một giấc ngon lành.
Nắng ban mai rọi vào phòng khi em ngủ say
Tình cờ làm cho em thức dậy
Ồ mình đã quá đôi mươi rồi.
Ừ, già thật.
Đã mười năm rồi.
"Mày nhớ không? Cũng ở chỗ đó, mày và Duẫn Thành đã trêu chọc, cãi nhau rất nhiều, đến mức đứa tưởng chừng là trung tâm của tất cả mọi người như tao cũng cảm thấy bị chúng mày cho ra rìa.
" Kim Hoa hất mặt về phía hai bàn cuối dãy trong cùng, tôi chỉ có thể mỉm cười đầy bất lực.
Quá khứ giống như một cơn thủy triều, ập tới, nhấn chìm tôi trong những con sóng dữ dội của nó.
Mọi thứ đang được phủi một lớp bụi dày được Kim Hoa một tay lau sạch đi, cảnh tượng năm ấy dần hiện ra rõ ràng trong trí nhớ của tôi.
Duẫn Thành không phải là người của tổ tôi, nên ở trên lớp học chúng tôi chẳng ngồi gần nhau bao giờ, đó có lẽ là lý do chúng tôi ngoại trừ khi đi học thêm cùng nhau thì không hề nói chuyện với nhau.
Nhưng cậu ấy là một kẻ rất cứng đầu, thích gì làm nấy, thường xuyên làm trái lời giáo viên, tôi cũng không nhớ cậu ấy đã phải viết bao nhiêu cái bản kiểm điểm nữa rồi.
Thế nên, khi tôi và Kim Hoa chuyển sang ngồi sát cửa sổ bàn cuối, cậu ấy cũng từ tổ khác chạy sang ngồi sau lưng chúng tôi, mặc dù giáo viên chủ nhiệm có nói, ai tự tiện đổi chỗ sẽ bị hạ một bậc hạnh kiểm.
"Ngồi sát cửa sổ cho mát."
Lúc đó là cuối tháng mười một, học kỳ I năm lớp mười hai.
Kim Hoa đã quay lại lớp học thêm rồi, chúng tôi lại duy trì trạng thái một người nói hai người nghe như trước khi cô ấy nghỉ học, cô ấy vừa bận rộn nói chuyện với Duẫn Thành, mắt thì liếc sang chép bài tôi nhoay nhoáy.
Thậm chí, thường xuyên là hai người đó nói chuyện thì thầm với nhau, mỗi khi tôi hỏi đều bị gạt đi "Không có gì đâu".
Hỏi mãi cũng mệt, tôi quyết định mặc kệ, giả bộ điếc không nghe thấy gì cả.
Các bạn chắc cũng hiểu cái cảm giác ba người chơi với nhau một người bị ra rìa rồi đó.
Nhiều hôm tôi tức phát khóc, hai người họ rủ nhau ra ngoài nhưng không rủ tôi đi cùng, tôi chỉ có thể ngồi trong phòng học vẽ một đống vòng tròn lên vở hay ngồi lướt facebook, Duẫn Thành đi mua coca về sẽ dí vào cổ tôi bảo tôi uống.
Lạnh ngắt.
Duẫn Thành thích uống coca lắm, hôm nào đi học thêm cũng phải mua một lon về uống, sau đấy sẽ lại cằn nhằn với tôi sao tao hết tiền nhanh thế nhỉ.
Thế nhưng kể từ khi cậu ấy chuyển sang ngồi gần chúng tôi thì mọi chuyện đã khác.
Kim Hoa rất thích chạy loanh quanh lớp để ngồi cạnh những người bạn khác của chúng tôi, ở trên lớp tôi thường chỉ ngồi một mình.
Tôi không phải loại học sinh chăm chỉ nghe giảng ghi chép mỗi ngày đâu, nên hay xoay ngang xoay dọc kiếm chuyện để làm, nhiều khi thiếu thốn công việc đến mức nằm bò ra bàn viết tên idol bằng tiếng Hàn kín mấy trang giấy suốt bốn mươi lăm phút.
Duẫn Thành cũng thế.
Chúng tôi cãi nhau đủ thứ chuyện lông gà vỏ tỏi như mày làm sai bài này rồi, tao làm mới đúng, hay chỉ đơn giản là tóc tôi hơi dài, mỗi lần hất qua hất lại đã chiếm diện tích một chút trên bàn của cậu ấy, cậu ấy sẽ túm tóc tôi ném qua vai, hoặc thậm chí cả việc mắt hai đứa đều hơi kém, lại còn ngồi bàn cuối nên chữ trên bảng mỗi đứa lại nhìn ra một chữ khác nhau.
Ở lớp học thêm cũng như vậy.
Tôi và Thành hay cãi nhau xem kết quả nào mới đúng, Kim Hoa ngồi giữa nhìn chúng tôi đập nhau túi bụi, cuối cùng không chịu được nữa liền đổi cho tôi vào ngồi giữa.
Đây có lẽ là thời điểm mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất.
Có bạn bè thân thiết, lại có cả người để cãi nhau với mình mỗi ngày.
Chúng tôi chỉ hung hăng với đối phương thôi, chứ khi hợp sức lại để đối phó với người ngoài thì hợp nhau vô cùng.
Từ việc trêu chọc Kim Hoa cứ quyết tâm giảm béo từ ngày này sang ngày khác, mày có giảm mãi thì cũng có gầy đi miếng nào đâu, hay cả chuyện trốn học đi về nữa.
"Ê này, đi về không? Tao buồn ngủ quá." Kim Hoa ngồi vẽ vời chán chê lên vở nháp suốt một tiết, quay sang hỏi tôi.
Duẫn Thành thấy thế liền ngó sang nhìn tôi.
"Ừ, về không?"
"Tao bây giờ có ai đón đâu." Bình thường đều là bố mẹ chở tôi đi học thêm, nếu tôi về sớm giữa chừng như thế này thì chỉ còn nước đứng đường chờ bố mẹ đến đón.
"Tao chở mày về, tao đi xe mà." Duẫn Thành khẳng định chắc nịch, vỗ vỗ ngực mấy cái.
Cậu ấy hàng ngày vẫn đi xe đạp giống tôi thôi, chỉ là buổi tối đi học thêm như thế này thì có thể lấy xe máy của bà cậu ấy đi.
"Thôi, sợ lắm, làm gì có mũ bảo hiểm, gần nhà tao thi thoảng lại có công an đứng đầy còn gì.
Để tao gọi mẹ."
Lớp học thêm của chúng tôi thường kéo dài ba tiếng, hết một tiếng rưỡi thầy sẽ cho chúng tôi nghỉ nửa tiếng, sau đó học nốt một tiếng còn lại.
Ba chúng tôi chờ đến lúc thầy báo ra chơi, thu dọn balo sách vở, đeo balo đàng hoàng rồi mới khép nép lên xin thầy.
"Dạ thưa thầy, hôm nay bạn em đi du học, ba bọn em phải đi ra sân bay tiễn, nên hôm nay bọn em xin phép về sớm thầy nhé." Đậu má, cái lý do gì nghe thốn tận rốn vậy, đứa nào nghĩ ra cái lý do đấy thế? Tôi đứng cuối cố gắng nín cười, nhìn thầy cũng đang nín cười gật đầu mới dám phóng ra ngoài cười thật to.
Duẫn Thành chẳng có đồ dùng học tập, hàng ngày cậu ấy đi học chỉ mang một hai quyển vở, thêm một cái bút, nên bình thường cậu ấy cần gì đều lấy đồ của tôi.
Lúc mới đầu thì lịch sự lắm, hỏi han xin phép đàng hoàng, đến lúc thân quen đập nhau nhiều quá rồi thì cứ thế rướn người lên mà lấy thôi, tôi có đồng ý hay không cũng mặc kệ.
Tôi đã từng nói Duẫn Thành học Toán rất giỏi đúng không? Không chỉ mỗi Toán đâu, cậu ấy giỏi cả Lý, lần nào kiểm tra Lý cũng làm bài xong sớm nhất, điểm bao giờ cũng cao.
Định hướng của tôi từ khi học lớp chín là sẽ thi ban A1, cơ mà lại bị mất gốc Lý nặng, nên có gì không hiểu tôi sẽ bám lấy cậu ấy để hỏi cho bằng được.
Duẫn Thành hay mắng tôi ngốc, nói bài này mọi người đều nghe một lần đã hiểu, chỉ có tôi là phải giảng hai, ba lần mới thông, nhiều lần cậu ấy tức quá ném đề sang một bên, bảo tôi tự đi mà nghĩ, cậu ấy hết calo để giảng rồi.
Phần lớn thời gian tôi sẽ chuyển xuống ngồi cạnh cậu ấy, vừa cãi nhau vừa học bài.
Những lúc tôi nhờ cậu ấy giúp tôi cái gì đó, cậu ấy sẽ từ chối ngay tắp lự.
Ví dụ như tôi nhờ cậu ấy giảng cho tôi bài toán khó mà cậu ấy chỉ mất vài phút đã nghĩ ra, Duẫn Thành sẽ bảo "Mày giỏi mà mày tự làm đi, lần trước kiểm tra không phải điểm mày cao hơn tao à, tận 0.2 đấy?" hay "Tao không biết làm, không biết thật mà, sao mày không chịu tin tao?"
"Thôi giúp một tí đi, tao biết mày làm được mà."
"Ạ đi rồi bố mày giúp."
Đấy, lại thế.
Nói câu đấy xong là tay cũng cướp luôn tờ đề của tôi rồi.
Duẫn Thành từng nói ngay từ cái nhìn đầu tiên cậu ấy đã cảm thấy chúng tôi rất giống nhau, đương nhiên là khi chúng tôi chưa thân cậu ấy mới nói thế, chứ bây giờ cậu ấy gạt phắt đi, quên rồi, tao chả có tí ấn tượng gì với mày cả.
Duẫn Thành thuộc kiểu trong nóng ngoài lạnh giống tôi, rõ ràng quan tâm nhưng suốt ngày ra vẻ bất cần đời, cậu ấy không chịu thừa nhận đâu, tôi viết cả chữ tsundere bằng tiếng Nhật lên quà Boys' Day của cậu ấy, cậu ấy còn mắng tôi nói nhảm.
Ban đầu, ai nhìn cũng bảo hai đứa chúng tôi cực kỳ lạnh lùng, vừa lạnh lùng vừa không thân thiện, nhưng khi đã quen thân rồi thì nói vô cùng vô cùng nhiều.
Tính theo tháng sinh thì Duẫn Thành lớn hơn tôi gần một tuổi, Thành sinh đầu năm, còn tôi sinh cuối năm, nên cậu ấy rất thích gọi tôi là "ranh con".
"Con ranh con biết gì mà nói."
"Mày cũng chỉ hơn tao có mười tháng rưỡi chứ mấy."
"Hơn thì vẫn là hơn, mày vẫn chỉ là con ranh con thôi."
Cậu ấy có thể gọi tôi là "ranh con", còn đặt cả biệt danh trên messenger cho tôi, nhưng khi tôi mách có người cũng gọi tôi như thế, cậu ấy liền cằn nhằn, gì đấy, biệt danh này chỉ tao được gọi thôi, để tí tao dằn mặt nó.
Thế nhưng Kim Hoa cũng từng bảo, Duẫn Thành ở với ai cũng trưởng thành chững chạc, chỉ có với mày mới trẻ con như thế.
"Chúng mày giống như hai đứa trẻ con ấy, rõ ràng rất yêu quý đối phương, nhưng lại chả dám thể hiện ra, cứ đánh qua đánh lại như mấy đứa trẻ lên ba vậy."
Hết chương 4..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...