Ken không phải người bình thường,từ bé anh vốn rất khỏe,lớn lên học võ không biết đạt bao nhiêu huy chương,danh hiệu…
Kể ra cái này đảm bảo mọi người xong không chỉ đơn thuần hâm mộ mà còn có phần khiếp sợ…anh đã một thời đứng lên cầm đầu một tổ chức lớn…vậy mà một người con gái không biết một chút gì võ nghệ như Zami mà có thể đẩy anh ra…?
Điều này khiến anh không khỏi thấy kinh ngạc,nhưng ngay sau đó thấy cô gục xuống vẻ mặt đau đớn thì anh càng kinh ngạc khấp bội lần…người con gái này như quyển sách trăm chương…đọc hết chương này lại đến chương khác,dường như chẳng có hồi kết…
Ken chẳng biết làm gì,đầu óc anh bây giờ đang không ngừng đưa ra câu hỏi…nhưng anh vẫn tạm gác lại mọi chuyện mà cúi xuống đỡ cô dậy.Dù anh không biết nhiều về Zami nhưng anh biết bây giờ có lẽ cô đang chịu đựng một thứ gì đó rất đau đớn…
Chỉ cần nhìn vào đôi mắt sắc sảo đang nhìn anh chằm chằm như kẻ thù kia…đôi môi mỏng lạnh khẽ hừ lạnh vài tiếng…
Từ khi anh đỡ lấy cánh tay cô,Zami không khách khí giương đôi mắt như mang trong mình hận thù ngàn năm với anh…nhưng nó lại mang một vẻ đau đớn lạ thường…
Không!Đây không phải đau đớn bình thường…mà là một sự nhục nhã…đúng vậy!Nhục nhã…có vẻ như…đến giờ cô vẫn không thể chấp nhận việc mình chịu đau thế này…
Người có bản tính kiêu ngạo luôn luôn muốn làm người dẫn đầu trên triệu người,vậy mà giờ đây lại gục ngã trước một người một cách đau đớn?Đau mà nhục !
Zami không nói gì,cô chỉ nhìn chằm chằm vào anh,đau đớn có nhục nhã có căm thù có…mọi thứ…như thể anh gây ra tất cả cho cô…
“Bình bịch bình bịch…”.Đẩy anh ra cô chạy vào phòng bán sống bán chết,chưa bao giờ anh thấy cô vội vã như thế này,chưa bao giờ anh thấy cô gục ngã…mà không thể đứng dậy như thế này…Tại sao?
“Rầm…”.Đóng cửa”rầm” một tiếng thật mạnh,dựa lưng vào tường,tim cô đập mạnh không ngừng nghỉ…
Zami mệt mỏi trườn người xuống đất,đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng…
Suốt một năm qua…cô sống mà như người chết…rất khổ sở !
Đau lắm…rất đau,bị dày vò mà chẳng thể làm gì…một mình chịu đựng…cô quen rồi !
Cô đã từng thề sẽ giết chết người đó…vết đau không thể lành lại này của cô…một phần cơ thể,đau lắm ! Một thứ gắn chặt với cuộc đời…một thời tung hoành giang hồ…bàn tay dính máu giờ còn đâu?
Mỗi lần nhìn vào gương…cô hận không thể đi vào đánh ình tan xác…cảm thấy bản thân thật vô dụng...Một phế nhân !
Đến cả một thằng oắt con cũng không thể địch nổi?1 năm sống như vậy…với một con người kiêu ngạo?Có nhục không?
----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Hình như gần nhà này có trộm”_Yin cầm đĩa táo vừa đi vừa nói.
“Nói”_Zami cầm tờ báo chăm chú đọc,con người đen chạy đi chạy lại liên tục đủ biết ngoài biệt tài mồm mép sắc sảo thông minh cô còn đọc rất nhanh !
“Trông mày có vẻ không được quan tâm đến câu chuyện của tao cho lắm”_Yin không vui bỏ miếng táo vào mồm nói.
Zami nghe đến đây không giận mà vẫn bình tĩnh trả lời một cách sang chảnh:”Kể hay không là việc của mày”.
“Thôi được rồi!Tao kể…”_Yin nhanh chóng lên tiếng xoa tan bầu không khí mờ nhạt…cô thừa biết tính Zami,nó cần cô không bao giờ mở miệng mà chỉ có cô tự động giúp đỡ.Và kể chuyện cũng vậy,dù như thế nào cô luôn là người phải mở miệng trước…đời thật lắm bất công!
“Tối qua,khi mày vừa về,tao lên gác chuẩn bị đi ngủ.Đi ra cửa sổ tính đóng rèm cửa thì thấy một người chẳng rõ giới tính,tuổi tác…chỉ toàn một màu đen,kín người từ trên xuống dưới…”_Yin kể lại giọng có chút run sợ,ánh mắt nhìn lên trần nhà như thể tưởng tượng lại chuyện tối qua…
Zami nghe vậy liền bỏ tờ báo xuống,định bảo cô kể tiếp thì Yin đột nhiên thay đổi nét mặt rồi bỗng cười “ha hả” như điên…
Cảnh tượng dở hơi này đập vào mắt Zami khiến cô không khỏi thấy khỏ hiểu,làm bạn bao năm cô chưa thấy Yin thay đổi trạng thái nhanh như thế này,nếu đi tuyển làm diễn viện cô không suy nghĩ mà ủng hộ cả tay cả chân !
Yin cứ ngồi cười,nhịn cười được một lúc nhìn khuôn mặt lạnh lùng khiếp người của Zami mà chả hiểu sao…cô còn cười to hơn?
Đúng lúc Zami định ra quyết định đưa cô vào trại thương điên thì Yin ngừng cười lên tiếng:”Mày có biết lí do tao buồn cười là gì không?”.
“Là?”_Nhìn Yin cười như vậy cô cũng thật tò mò muốn biết lí do là gì mà không ngại ngần hỏi luôn.
“Tên trộm đó đêm hôm đi ăn cắp mà lại…đeo kính râm…”_Vừa nói hết câu Yin lại lăn ra ghế sofa cười sặc sụa,cứ nghĩ đến cảnh tượng một người lấp ló rình mò mặc đò đen xì từ trên xuống dưới mà đeo cái kính râm to đùng vào ban đêm…Không thể nhịn cười nổi!
“Đeo kính râm?Thế thì ăn cắp thế nào?”_Zami khó hiểu hỏi,tên trộm này đầu óc có vấn đề chăng?Đi ăn cắp vào ban đêm mà lại đeo kính râm?Mắt thánh à?
“Thì thế…chứ không tao cười làm gì”_Yin cười bé dần rồi im lặng,có trời mới biết đêm qua cô khó ngủ tới mức nào…cứ nghĩ đến cảnh đấy là cô lại không thể nhị cười nổi !
“Lí do mày mất ngủ là thế à?”_Zami nhếch mép nói rồi cầm tờ báo lên hờ hững hỏi.
“Đúng vậy”_Yin lại cười nhẹ vài tiếng,cách cải trang kín đáo như vậy vừa mới lạ mà xì teen cơ mà vẫn ngu…
“Mày tinh thông võ nghệ…một thằng cướp có gì đáng sợ?”_Zami mắt vẫn nhìn dòng chữ trên tờ báo hỏi.
“Tao không biết bật hệ thống an ninh ở đây mà cũng chẳng mang đồ tự vệ…hơn nữa nhìn nó ăn mặc như vậy tao cứ nghĩ là sát thủ chuyên nghiệp đến ám sát mày nên có chút lo sợ nhưng từ khi thấy quả kính râm…”_Yin nói đến đây bỗng lăn ra cười…từ trước tới giờ cô luôn biết kiềm chế cảm xúc,không bao giờ thái quá nhất là nói chuyện với một người nghiêm túc mà lạnh lùng như Zami.Vậy mà…không biết hôm nay cô đã cười trước mặt Zami bao nhiêu lần rồi…!
“Ám sát?”_Zami bất ngờ nhíu mày nhếch mép phun ra hai từ…
Yin cầm quả táo cười cười định đút vào miệng vừa nghe cô nói thế mọi hoạt động bất ngờ khựng lại…!
“Sao vậy?”_Zami đưa tờ báo sang một bên để có tầm nhìn,quan sát sắc thái biểu cảm trên mặt Yin…có một chút giật mình?Nhưng vẫn cố gắng giữ thái độ bình tĩnh?
Yin nhẹ nhàng bỏ quả táo xuống tao nhã bắt đùi trái lên đùi phải nhẹ nhàng cười trả lời:”À…xin lỗi,chắc do tao bị ám ảnh mấy vụ giết người nhiều quá…”.
“Ở bên đó…mày bị ám sát nhiều lắm à?”_Zami lại đưa ra một câu hỏi nữa.
Yin nghe xong chỉ cười nhẹ,cầm quả táo lên cắn một miếng rồi trả lời:”Trùm cầm đầu một tổ chức?Có bao giờ sống yên ổn đâu…”.
Câu trả lời thay cho sự khẳng định có phần nào hiểu được từ ngày làm cầm đầu một tổ chức cô không được sống thoải mái ngày nào…Bận rộn nhiều việc…có thể bị chết bất cứ lúc nào không hay…một chút sơ hở mất mạng như chơi…Cũng vì vậy mà Yin đi đâu cũng có sự cảnh giác cao…kể cả từ việc nhỏ nhất,cũng phải đề phòng !
Tuy mắt nhìn tờ báo nhưng Zami vẫn dõi theo từng sắc thái biểu cảm trên mặt Yin,nụ cười nhợt nhạt này…Chắc là…từ ngày cầm đầu một tổ chức lớn…Yin hẳn rất mệt mỏi…!
“Mệt lắm sao?”_Zami hờ hững hỏi,mặt ngoài tỏ vẻ không quan tâm nhưng câu từ lại rõ rành rành.
Thở dài một hơi Yin chỉ lắc đầu cười không nói gì…mệt chứ!Nhưng cô chẳng thể chia sẻ được với ai cả,chỉ có thể một mình chịu đựng.
Kể cả người con gái trước mặt…người bạn thân lâu năm lúc nào cũng chia sẻ mọi vui buồn cho nhau…
Thú thực mỗi lần gặp Zami cô chỉ mong có thể kể hết mọi chuyện xảy ra trong một năm qua nhưng…lại chẳng dám ho he nửa lời vì cô biết…kể cho Zami chẳng có ích lợi gì cả…1 năm về trước,trong vụ tai nạn xe cộ!Trí nhớ cô ấy đã mất…một phần…
Có thể rất khó tin nhưng…tất cả mọi chuyện…sự thật không một chút giả dối !
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong một quán bar nổi tiếng khắp cả nước,tiếng nhạc xập xình vang lên tự do,người người nhảy thoải mái…rượu ở bar Foully rất ngon…đương nhiên không phải tầm thường,dù nhà giàu mà không có quyền thế gì cũng chẳng dám bước chân vào…
Một câu linh tinh…Mất mạng như chơi ! Tốt nhất là vẫn nên biết giữ mồm giữ miệng ở những nơi như thế này.
“Cạnh…”.
“Cộp…cộp…cộp…”.
Vừa bước vào bar được 3 bước…tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người con gái xuất hiện…
Chiếc áo choàng đen dài tay cá tính lạnh lùng khoác trên vai,không cài khuy áo để lộ áo thể thao đen hở rốn cùng vòng 1 đầy đặn không khỏi làm phái nam chảy nước miếng…
Chiếc quần đen ngắn ngang đùi tinh tế để hở đôi chân thon dài trắng mịn là ước mơ của bao cô gái trẻ !
Đi đôi với bộ quần áo là chiếc bốt đen cao gót đính kim cương,nhìn thoáng qua thôi cũng biết giá phải tính bằng tiền đô…
Mái tóc dài gợn sóng nhuộm hồng trông hết sức trẻ trung,chưa đầy 1 phút mùi nước hoa từ người cô đã nhanh chóng phân tán ra khắp nơi,mùi hương quyến rũ mà không quá hắc lại tạo nên điểm thu hút cánh đàn ông càng bị mê ly trước cô…
Yin không quan tâm mà sải từng bước đến một căn phòng…
Các chàng trai không cưỡng nổi vẻ đẹp của cô mà có người tính tiến lại gần tán tỉnh
Nhưng rất nhanh khi phát hiện ra đường cô tiến đến không phải một bàn nào đó hay sàn nhảy mà là…
Một căn phòng có cửa gỗ màu đen…căn phòng mà ít ai có cơ hội bước vào…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...