Bầu không khí lại chìm đắm trong sự im lặng đi được thêm một đoạn nữa Kỳ Minh bất ngờ nói làm cô không thoát khỏi kinh ngạc:”Phải!!!Tôi yêu cô ấy rất nhiều”
“Chuyện bố anh…sao không nói cho ông ấy hiểu”_Zami lơ đãng hỏi
Kỳ Minh nghe tới đây có phần khựng lại quay sang nhìn Zami nhếch mép một chút rồi lại nhìn phía trước:”Thì ra…em đã nghe thấy hết sao”
“Cái này không thể trách tôi được,có trách thì do anh đã không thể kiềm chế cảm xúc mà to tiếng”_Zami
“Rầm”_ Bàn tay chắc khỏe của Kỳ Minh nắm chặt thành nắm đấm đập mạnh xuống vô lăng miệng phun ra lời nói đanh thép chứa hàn khí âm lạnh:”Em nghĩ tôi có thể giữ được bình tĩnh sao”
“Người con gái mà tôi yêu đấy,cô ấy là người con gái tôi yêu duy nhất trong đời này,tôi có thể bình tĩnh được sao”_Kỳ Minh nói mà như hét lên,anh đang không kiềm chế được cảm xúc của mình
Ngược lại với hành động tàn bạo đó,Zami vô cùng bình tĩnh cô quay sang nhìn gương mặt đang tiền tụy kia nói với giọng đầy uy quyền:”Thay vì mất kiềm chế như vậy,sao anh không cố bình tĩnh mà nghĩ cách giải quyết hợp lí.Chẳng có chuyện gì là không giải quyết được chỉ là anh bị phân tâm làm không tập chung được thôi”
Sau câu nói này,Kỳ Minh có vẻ tin tưởng hơn mà kìm nén cảm xúc tiếp tục lái xe giọng trầm thấp:”Nhà em ở đâu?”
“Biệt thự X đường Y”_Zami nói mà ánh mắt vẫn hướng tới bầu trời đen ngòm,chẳng ai nói với ai lời nào.Nhưng…có vẻ tâm trạng đã thoải mái hơn một phần
Cùng thời điểm trên một chiếc xe khác bầu không khí nơi này căng thẳng hơn,chàng trai đổi sắc lạnh lùng nhìn cô gái bên cạnh với giọng nói không vui:”Lần sau em đừng cư xử thân mật với anh thế nữa”
Nayki dở giọng bỡn cợt:”Anh sợ cô ta ghen sao”
Đảo mắt qua cô gái bên cạnh vội vàng phủ nhận trong giọng nói ẩn chứa nỗi thất vọng không nguôi:”Anh và Zami không có gì cả”
“Sao thế?Chẳng phải anh có ý với cô ta hay sao”_Nayki đả khích mà mắt có phần đượm buồn nhìn ánh đèn đường đang vùi vụt qua mắt
Mím môi thật chặt bàn tay chắc khỏe siết chặt vô lăng mạnh tới nỗi gân xanh đã nổi lên không ít:”Em nói thế là có ý gì”
“Anh đừng quên đã nợ em một điều kiện”_Nayki nhẹ nhàng đáp
“Là chuyện đó sao?”_Khẽ nhéch mép Tiron tiếp lời:”Anh đâu có nhờ em giúp là em…”
Chưa nói hết câu Nayki đã bực tức đập mạnh tay vào cửa kính:”Anh đã hứa rồi,nếu không phải em giả làm ny anh thì bố anh có cho anh tự do lang thang chơi bời trong cái xã hội này không”
“Chẳng phải em cũng rất sướng khi được mang danh hiệu người yêu trước mắt bố mẹ anh sao,em chẳng phải rất muốn làm người yêu anh sao”_Do bực mình chuyện Zami thêm mấy lời đả khích của Nayki khiến anh không kìm lòng mà nói những lời cay đắng
“Bốp” một cái tát dáng suốt bên má anh,đầu óc phút chốc trở nên quay cuồng,quẹo dừng xe bên vệ đường ánh mắt như không tin nổi nhìn cô gái bên cạnh đôi mắt đang đỏ lừ vì căm hận từng từ từng chữ phun ra:”Tôi cũng là người,cũng có lòng tự trọng anh hiểu không?Anh nghĩ gì khi nói tôi như vậy,phải!Là tôi yêu anh nhưng…không có nghĩa là tôi sẽ vui sướng khi làm người yêu giả mà không chiếm được trái tim anh” lời nói nghẹn ngào vừa nói Nayki liền mở cửa xe ra một chân vừa mới chạm đất bàn tay rắn chắc của ai kia đã nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô:”Bỏ ra” Nayki gắt
“Muộn rồi,vào xe”_Nói xong Tiron kéo cô lại làm cả người Nayki ngã vào lòng Tiron
Rất nhanh chóng cô ngồi dậy giữ khoảng cách đóng cửa lại chiếc xe từ từ chuyển bánh…
Nhìn ánh trăng vẫn đi song song xe cô không chịu dừng Nayki hỏi khẽ:”Em có gì không bằng cô ta chứ”
Tiron vẫn yên lặng không nói anh không muốn nói ra những lời làm Nayki tổn thương một lần nữa.Không yêu cô là tổn thất lớn nhất mà cô phải nhận,lời nói đầy sự mỉa mai cay động vừa rồi càng làm trái tim cô tan nát,giờ đây chỉ sơ hở một chút nói năng không thông suốt đảm bảo anh sẽ phải hối hận suốt đời
“Vì…em bị đúp sao”_Bỗng Nayki quay đầu lại hỏi Tiron,anh vẫn lẳng lặng lái xe không nói gì cô tiếp tục:”Nếu là vì lí do đó…nó chỉ là chút sự cố thôi mà”
Tiron đã muốn quên đi chuyện quá khứ không đáng có này nhưng Nayki lại khơi gợi lại nỗi đau trong tim anh,lần này anh đã không tự chủ được mà quát lớn:”Là sự cố sao?Người con gái anh vô cùng thích sao?Em đã làm gì?Em nói em yêu anh sao?Yêu anh mà vô cớ hại người anh yêu bị thương sao”
“Chỉ là em không muốn mất anh thôi”_một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên bờ má Nayki
“Anh chưa từng là của em mà”_Tiron nói tỏng vô vọng
“Không phải đâu mà…”_Nayki liên tục lắc đầu
“Đến nhà em rồi,xuống xe…”_Tiron trầm giọng ra lệnh
“Không đâu…”_Nayki nức nở bắm lấy cánh tay anh
Hất tay cô gái ra anh quát to:”Anh bảo em xuống xe”
Cả thân hình mỏng manh như bị một trận gió lớn làm cho run rẩy mà rơi xuống đất,lạnh buốt…cô đơn…chỉ có nước mắt…
Vừa đặt chân bước ra khỏi xe,chiếc xe phút chốc lao nhanh như không có điểm dừng
Một mình lang thang trên khu phố nhỏ,từng giọt nước mắt lã chã rơi
Ngày đó…em đã để tuột anh ấy…giờ đây…em không cho phép bất cứ một người con gái nào đụng vào anh làm tổn thương anh nữa đâu…em rất hối hận vì ngày đó…đã buông tay cho anh đi tìm hạnh phúc…nhưng…em lại gián tiếp giết chết anh mất rồi…tuyệt đối…em sẽ không để chuyện đó một lần nữa xảy ra đâu…đau thương thế đã là quá đủ…
Quay trở lại với Zami
“Kít” tiếng xe phanh vang vọng cả một khoảng trời yên lặng,mở cửa xe không quên lời cảm ơn.Mới bước ra khỏi cửa xe từ bên tỏng đã vọng ra một giọng nói:”Liệu…em có thể làm ny tôi không”
Quay người lại nhìn thân hình đã không còn sức lực mà hơi nhíu mày:”Vì sao”
“Vì tôi thích,đơn giản vậy thôi”_Kỳ Minh trả lời bâng quơ
“Thích sao?Vì anh thích hay là…anh muốn tìm người thay thế ny cũ đây”_Zami nói giọng khinh khỉnh rồi quay gót đi vào biệt thự
Nhìn theo bóng dáng người con gái khuất dần sau cánh cổng anh cười nhẹ tự lẩm bậm:”Chắc vậy”
Khởi động xe,nhấn chân ga…Chiếc lamborghini một lần nữa lao vào đêm tối…
Reng…reng…reng
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ đi vào nhảy múa đùa nghịch trên gương mặt mang vẻ lạnh lùng cao ngạo kia,nhíu mắt lại một chút dần dần cũng thích nghi được với ánh sáng bên ngoài.Có vẻ như sau một ngày mệt mỏi thì Zami đã có giấc ngủ thật ngon thật sâu sáng thức dậy cảm thấy cũng thật thoải mái
Một đập…đồng hồ báo thức run rẩy im re
Chèo xuống giường đi thẳng vào wc làm vệ sinh cá nhân,chỉ 5 phút là mọi thứ xong xuôi.Mặc đồng phục lên người đứng trước gương chải chuốt xoay vài vòng xem đã ổn chưa.Tốt…tất cả đều tuyệt
Liếc mắt qua chiếc đồng hồ vừa một ăn một đập
6h5ph
Quay người thong thả đi xuống phòng,mong rằng ngày thứ 3 tại ngôi trường này sẽ yên ổn một chút.Sống bên Anh 3 năm,mọi việc xảy ra quá đường đột…quá mệt mỏi rồi…
“Chị Zami ơi,xuống ăn sáng,7h vào lớp rồi“_Zami vừa đặt chân xuống thềm sàn lạnh lẽo đã vang lên tiếng gọi to vang ngất trời của Hồng Mận,cái con bé này…thật là…
“Chị xuống rồi”_Vừa trả lời vọng vào trong bếp vừa nhẹ nhàng đi.Một bàn ăn vô cùng đẹp mắt hiện ra trước mắt cô,không tự chủ được mà miệng chót nở nụ cười dịu
Hồng Mận vô tình bắt gặp ánh mắt hài lòng nhìn vào bàn ăn của Zami công thêm điệu cười kia không khỏi tự thán phục mình,hí hửng chạy gần :”Chị thấy thế nào,em rất có tài bày biện món ăn đúng không”
Ngắt nhẹ cái mũi Hồng Mận cô ném ba lô sang cái ghế bên cạnh nhanh nhẹn ngồi xuống:”Rồi rồi,mau ngồi xuống ăn cùng chị”
“Được”_Hồng Mận cười tươi ngồi cạnh Zami,nhẹ nhàng xiên một miếng xúc xích bỏ vào miệng.Như chợt nhớ ra cái gì đấy Hồng Mận chùi nhẹ mép nhanh nhảu hướng về phía Zami hỏi:”Hôm qua chị đi đâu vậy,có vui không”
“À…hôm qua chị mới gia nhập vào một ban nhạc rock”_Zami thản nhiên trả lời
Hồng Mận nghe xong mặt đăm chiêu suy nghĩ rồi nở nụ cười tươi:”Có nổi tiếng không chị,mà sao chị gia nhập được vậy”
Ngước mắt lên nhìn vẻ mặt mong đợi của Hồng Mận cô không khỏi thấy có chút buồn cười:”Không…mới lập được mấy tháng nhưng thành viên đều có vẻ rất chuyên nghiệp có một người bạn tình cờ nghe được giọng hát của chị xong mời đến thôi”
“Ồ ra là vậy”_Hồng Mân lơ ngơ gật đầu,mắt lơ mơ nhìn ra ngoài của sổ
Hơi nhíu mày nhìn cái dáng vẻ của Hồng Mận cô nhắc nhở:”Em đó,ăn mau đi,toàn hỏi không đâu”
“À…hì hì”_Tỉnh khỏi dòng suy nghĩ,niềm nở cười Hồng Mận cắm cúi vào ăn
Ăn được một lúc Zami bỗng ngẩng đầu lên,khua tay lấy tờ giấy ăn vừa lau miệng vừa liếc mắt nhìn đồng hồ.Đứng dậy cầm chiếc ba lô đeo lên một bên vai
Hồng Mận nghe thấy tiếng ghế di chuyển cũng ngẩng mặt lên nhìn đồng hồ lại nhìn phần ăn của Zami hỏi nhỏ:”Chị Zami không ăn nữa sao,còn sớm mà”
Cười nhẹ cô xoa đầu Hồng Mận:”Chị ăn no rồi em ăn tiếp đi,mà Miu miu đâu” vừa đáp cô vừa nhìn đông nhìn tây
“À nó về phòng ngủ rồi”_Hồng Mận
“Lần sau đừng để nó chạy lông nhông ra đường nữa nhé”_Zami
“Vâng,em sẽ trông cẩn thận chị yên tâm”_Chỉ chờ lời đáp này được phóng khích là Zami sải chân bước ra khỏi biệt thự
Ngồi lên chiếc chiếc mui trần đen hiệu BMW quen thuộc,cửa gara vừa mở.Zami nhấn chân ga lao thẳng ra đường lớn
6h25 tại trường cấp 3 Sweet Sun
Xe vừa được cất,Zami đi thẳng lên lớp.Mới đi cách bãi đỗ xe được một đoạn thì túi váy bỗng rung nhẹ kèm theo tiếng nhạc xập xình vang lên.Rút điện thoại ra,một con số lạ hoắc hiện lên hiện xuống trên màn hình,bỗng trong đầu lại hiện lên một dòng suy nghĩ…có lẽ nào?Đây là số của người đó…Không thể nào?Đã 3 năm rồi mà không thể nào đâu.Chưa nghĩ đủ 4s cô đã nhanh chóng phủ nhận,không nhanh không chậm mà bắt máy:”Alo,cho hỏi bên đầu dây là?”
“Anh đây”_Đầu dây vang lên giọng vui vẻ phấn khởi
“Anh…?_Zami nghe giọng nói này căn bản thấy rất quen nhưng nhât thời không nghĩ ra là ai được
“Đừng bảo đã quên giọng anh rồi đấy chứ”_Đầu dây có chút thất vọng nhưng lời nói lại mang hàm ý trêu chọc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...