Nghe nói thật ra đuôi thỏ rất dài.
Một cục nho nhỏ thò ra ngoài chỉ là chóp đuôi mà thôi, còn lại đều giấu hết dưới bụng rồi.
Nghe thì thấy giống Sầm Tinh thật. Nhìn qua thì dịu dàng ngoan ngoãn mềm mụp ngọt ngào vô hại, thật ra dưới hình tượng trầm lặng kia, trong cái đầu nhỏ đó của cậu còn đựng đầy thứ khiến người ta phải nhức đầu.
Bàn tay của Sầm Tinh rất xinh, ngón thon be bé không thấy rõ khớp xương. Lúc cậu nhanh nhẹn thuần thục làm thủ ngữ, có hơi giống đang thực hiện một màn trình diễn kỳ lạ, trông cũng đẹp lắm.
Ngu Duy Sanh rất sẵn lòng thưởng thức, nhưng khi cậu dùng cách đó để nói mấy lời vô nghĩa trước mặt anh thì trong lòng khó mà không để ý được.
Anh biết chủ nhiệm lớp Sầm Tinh nhìn không hiểu. Bất kể Sầm Tinh muốn bày tỏ điều gì, thì đó cũng chỉ sự tự thỏa mãn bản thân mình của anh bạn nhỏ này mà thôi.
Nhưng Ngu Duy Sanh không hề thích có việc hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế xảy ra ngay trước mặt mình.
Sầm Tinh giấu giếm không muốn thành thật khai báo, anh cũng không hỏi tới nữa, dắt bạn nhỏ đỏ mặt đỏ tai này về nhà như chưa có chuyện gì, sau đó thì một mình tới công ty.
Trước khi đi, anh đưa cho Sầm Tinh hai địa chỉ web, bảo cậu rằng trên đó có đa dạng các loại tài liệu tham khảo và đề thực hành. Anh đã mua tài khoản hội viên, chỉ cần đăng nhập là có thể tải xuống không giới hạn.
"Mỗi một phút của em bây giờ đều rất quý giá," Anh nói với Sầm Tinh, "Cố mà trân trọng, đừng lãng phí, đã biết chưa?"
Sầm Tinh gật đầu thật mạnh.
Có giấu kĩ hơn thì cuối cùng cũng chỉ là một bé thỏ con. Quậy chẳng nổi sóng to gió lớn gì.
Giai đoạn này, nhiệm vụ chủ yếu của bạn học Sầm Tinh đương nhiên là cố gắng học tập, tranh thủ đuổi kịp tiến độ. Xét về nền tảng của cậu, tận đáy lòng Ngu Duy Sanh cũng chẳng tin cậu có thể đột phá chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi. Đồng ý với điều kiện của cậu, đơn giản là vì cảm thấy cậu vốn không làm được, không có gì phải lo lắng.
Bây giờ Sầm Tinh chỉ cần một chút động lực, để cậu dù ở nhà một mình cũng vẫn tự giác, gặp khó khăn thì dũng cảm xin giáo viên giúp đỡ. Ngu Duy Sanh sẵn lòng trao nó cho cậu.
Anh cũng đang cân nhắc xêm có nên mời thêm cho Sầm Tinh vài gia sư chuyên nghiệp hơn không. Dù sao trên danh nghĩa Nhạc Tiêu vẫn là thực tập sinh của công ty bọn họ, nếu lẫn lộn đầu đuôi bảo y tập trung vào việc phụ đạo bài tập, sợ rằng người trẻ tuổi ngay thẳng nào đó sẽ cảm thấy khó chịu.
Tuy nhiên, chung quy thì tình huống của Sầm Tinh cũng tương đối đặc biệt. Giáo viên có học thức có kiên nhẫn có tinh thần trách nhiệm không phải dễ mà tìm được ngay. Với tính cách của Sầm Tinh, chỉ sợ rất khó lấy hết can đảm đặt câu hỏi đối với người lạ. Bây giờ cậu và Nhạc Tiêu đã vượt qua được giai đoạn này, lúc chung đụng cũng coi như là hòa hợp, trong thời gian ngắn tốt nhất là không nên điều chỉnh gì hết.
Ngu Duy Sanh biết rõ bản thân có hơi bảo bọc quá, cũng có thể là do lúc trước một tay nuôi nấng Ngu Văn Lạc để lại di chứng. So sánh với nhau, thì Ngu Văn Lạc cứng cáp hơn Sầm Tinh nhiều. Hai đứa nhỏ này đứng chung một chỗ với nhau, chỉ sợ Sầm Tinh mới giống cái đứa nhỏ tuổi hơn. Điều này khiến người ta không khỏi đối xử dịu dàng cẩn thận với cậu hơn.
Có lẽ cũng có liên quan đến giới tính thứ hai nhỉ, Ngu Duy Sanh nghĩ thầm.
Cho dù không có ý nghĩ gì khác, thì khi một Alpha đối diện với một Omega yếu đuối, sẽ khó tránh khỏi việc dâng trào bản năng muốn bảo vệ.
Sau khi ăn cơm trưa xong thì Nhạc Tiêu tới phòng làm việc của anh để tìm anh, hỏi Sầm Tinh có câu hỏi gì cần hỏi y không, có thể rút chút thời gian làm việc chỉ dẫn một chút.
Ngu Duy Sanh thầm thấy buồn cười. Cái công việc dạy kèm tại nhà này với Nhạc Tiêu mà nói là được coi như việc riêng, nhưng dù sao cũng là được ông chủ giao cho, sao có thể không làm được. Nếu đổi thành một người khác, có lẽ còn cố hết sức chỉ bảo tranh công ở trước mặt Ngu Duy Sanh.
Vốn Ngu Duy Sanh định bảo y, không để ảnh hưởng tới công việc là được, lời nói tới bên mép rồi lại nuốt vào, đổi sang bảo việc công ty có thể giao cho người khác trước.
Giai đoạn hiện tại công ty không có chuyện gấp gì, dù sao Nhạc Tiêu cũng chỉ là một thực tập sinh, không có y cũng chẳng sao. Vẫn là bên phía Sầm Tinh quan trọng hơn.
Chỗ làm việc của Nhạc Tiêu cách chỗ của Ngu Duy Sanh một bức tường, mặc dù rộng rãi nhưng lại là không gian mở. Cách y không xa còn có những đồng nghiệp khác. Nhằm tránh gây ra ảnh hưởng trái chiều, Ngu Duy Sanh bảo Nhạc Tiêu mang máy tính sang phòng làm việc của anh, ngồi trên ghế salon dùng để tiếp khách giảng bài cho Sầm Tinh.
Sầm Tinh không nói được, việc dạy bằng âm thanh từ xa không tiệc, chỉ có thể gọi video.
Vị trí bàn làm việc của Ngu Duy Sanh vừa hay có thể nhìn thấy màn hình máy tính của Nhạc Tiêu từ đằng xa, nhưng mình thì không bị camera quay trúng.
Trên màn hình, Sầm Tinh ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt rất là nghiêm túc, lông mày gần như lúc nào cũng hơi chau lại. Mỗi lần Nhạc Tiêu nói được hai cậu, cậu đều sẽ gật đầu khe khẽ. Thỉnh thoảng có bị đơ một chút thì Nhạc Tiêu sẽ hỏi lại cậu ngay lập tức xem có phải là chưa hiểu chỗ nào không.
Giảng bài suốt nửa tiếng, Sầm Tinh bắt đầu tự làm bài một mình.
Nhạc Tiêu tạm thời tắt mic để không làm ảnh hưởng tới cậu, sau đó quay đầu nhìn Ngu Duy Sanh cảm thán.
"Như thế này tiện hơn dạy mặt đối mặt nhiều," Y nói, "Lúc tôi ngồi bên cạnh cậu ấy chẳng thấy rõ nét mặt của cậu ấy gì hết, rất khó để phân biệt xem rốt cuộc cậu ấy đã nghe hiểu hay chưa. Vả lại tốc độ gõ chữ của cậu ấy rất nhanh, nói cũng nhiều hơn hôm qua, vấn đề muốn hỏi đều được biểu đạt rõ ràng dễ hiểu hơn nhiều."
Ngu Duy Sanh nghe vậy thì đứng dậy đi sang, nhìn vào màn hình máy tính. Trong video Sầm Tinh đang nghiêm túc cúi đầu viết viết, thỉnh thoảng dừng lại một chút, nghiêng đầu nhíu nhíu cái mặt nhỏ nỗ lực suy nghĩ. Bên trong khung chat cạnh đó, toàn là ghi chú phát biểu của một mình Sầm Tinh.
Ngu Duy Sanh nhìn lướt qua, hơi kinh ngạc trong lòng.
Ngoài những câu hỏi khác nhau thì còn có không ít những nội dung khác. Sầm Tinh rất lễ phép, "Cảm ơn ạ", "Được ạ", "Em hiểu rồi" liên tục xuất hiện. Không chỉ như thế, còn có mấy cái như "Anh Nhạc Tiêu ơi anh giỏi ghê", "Anh ơi bên trái của anh có một nhúm tóc bị vểnh lên đấy ạ", "Xin lỗi anh nha em nói nhầm rồi phải là bên phải của anh mới đúng" hoàn toàn không liên quan gì tới nội dung bài học.
Chẳng trách vừa nãy Nhạc Tiêu vừa nói vừa sửa sang lại kiểu tóc của mình.
"Thuận tiện lắm à?" Ngu Duy Sanh hỏi.
"Cũng tạm được, nhỉ." Nhạc Tiêu nói, "Cậu ấy phản ứng hơi chậm, trí nhớ cũng không được tốt lắm. Nhưng mà lại rất nghiêm túc, chí ít thì chắc chắn là hiệu quả hơn hôm qua."
Ngu Duy Sanh gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Anh vừa định quay người Nhạc Tiêu đã nói thêm: "Em họ của anh thú vị thật đấy, còn nói muốn mời tôi ăn cơm nữa."
Lông mày Ngu Duy Sanh hơi nhướng lên.
"Tôi nói với cậu ấy, nếu cậu ấy có thể làm đúng hết câu trắc nghiệm, tôi cũng có thể mời cậu ấy ăn cơm." Nhạc Tiêu vừa cười vừa nói.
"... Vậy cậu cảm thấy em ấy có làm được không?" Ngu Duy Sanh hỏi.
Nhạc Tiêu suy nghĩ một chốc rồi nhún vai: "Làm hết sức mình rồi thuận theo ý trời thôi. Chuyện càng khó thì thử thách mới càng có giá trị mà đúng không?"
Y vừa nói vừa kéo boxchat lên một đoạn, đưa cho Ngu Duy Sanh xem: "Anh xem, cậu ấy rất có lòng tin vào chính mình."
Trên màn hình là một icon chắp tay trước ngực, phía dưới là tin nhắn dài của Sầm Tinh.
— Kính nhờ anh Nhạc Tiêu! Mặc dù bây giờ em học không tốt lắm, nhưng em sẽ rất rất rất chăm chỉ. Mong anh đừng chê em phiền phức. Chờ có thành tích thi cuối kì, em mời anh ăn cơm có được không ạ?
"Anh đồng ý thưởng gì cho cậu ấy à?" Nhạc Tiêu hỏi.
"Ừ," Ngu Duy Sanh gật đầu, "Tôi đồng ý rằng nếu em ấy vượt qua kì thi thì sẽ dẫn em ấy ra ngoài chơi."
Nhạc Tiêu nghe vậy thì tỏ vẻ kinh ngạc.
Sầm Tinh đã mười bảy tuổi rồi, theo lý thuyết thì làm gì có đứa trẻ nào ở tuổi này rồi mà lại khổ sở học hành như vậy chỉ vì nghe rằng sẽ được đi chơi cùng với anh họ đâu chứ.
Ngu Duy Sanh cũng không định giải thích, cười hỏi: "Đáng yêu nhỉ?"
"Ừm," Nhạc Tiêu đáp, "Được cậu ấy gọi một tiếng anh ơi, tự dưng cảm thấy mình thật sự có thêm một đứa em trai đấy."
Ngu Duy Sanh thầm nghĩ, hình như từ trước tới giờ mình chưa bao giờ được gọi như vậy.
Chẳng những thế, thì ra lúc Sầm Tinh nói chuyện với người khác thì cũng sẽ nói chữ "bạn (你)" này.
Khi anh đang suy nghĩ mấy chuyện này thì ánh mắt dừng trên màn hình video.
Sầm Tinh vùi đầu cố gắng cả buổi trời, cuối cùng cũng giải xong bài. Cậu bừng bừng hứng thú ngẩng đầu lên nhìn vào màn hình trước mặt, ngay lập tức bị giật mình.
Chắc chắn cậu không hề biết Nhạc Tiêu đang ở trong văn phòng của Ngu Duy Sanh, mà Ngu Duy Sanh vẫn luôn ở ngay đó.
Ngu Duy Sanh cười với camera trên màn hình một cái. Sầm Tinh trong camera ngay lập tức trở nên dè dặt, cả người đều có vẻ ngơ ngác.
Một lát sau cậu mới bình tĩnh lại, cũng cắn môi nở một nụ cười với camera.
Dáng vẻ kia trông có chút căng thẳng, lại không giấu được sự mừng rỡ.
Mic vẫn đang tắt, Sầm Tinh không thể nghe được âm thanh từ bên này, cũng không thể mở miệng chào hỏi.
Ngu Duy Sanh nhìn bạn nhỏ vẫn ngoan ngoãn đáng yêu như thường lệ trên màn hình, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ xen lẫn vài phần hứng thú tệ hại.
Anh nhìn camera, cẩn thận nhớ lại những động tác tay mà Sầm Tinh đã làm lúc sáng, sau đó giơ tay lên.
Đầu tiên là chồng ngón giữa lên trên ngón trỏ, sau đó chỉ chỉ vào màn hình, lại nắm tay thành nắm đấm. Sau đó đưa hai tay lên cùng lúc, cong hai ngón cái đối diện với nhau, cuối cùng là nâng một tay lên xoa xoa một bên mặt.
Trí nhớ của Ngu Duy Sanh rất tốt. Mặc dù động tác không mấy thuần thục, có hơi cứng nhắc nhưng anh cảm thấy đại khái thì mình đã làm đúng hết. Cố ý thay đổi một chút, là vì đoán được động tác kia vốn có nghĩa là "tôi", nên anh nghĩ sau khi thay đổi nó sẽ trở thành "em".
Sầm Tinh trong camera mở hai mắt tròn xoe, căng thẳng không nhúc nhích, lỗ tai cũng sắp chín luôn rồi.
Thấy Sầm Tinh rõ ràng có vẻ không được tự nhiên, Nhạc Tiêu hết sức tò mò: "Ban nãy là thủ ngữ à? Mấy động tác này nghĩa là gì thế?"
Sau khi Ngu Duy Sanh ra khỏi phạm vi của camera mới dang tay ra, nói: "Ai mà biết được chớ."
Đúng thật anh cũng không rõ.
Dù sao thì Sầm Tinh cũng bảo nó có nghĩa là hẹn gặp lại mà.
Khỉ: Xin chào mn, cảm ơn vì đã chờ tui nha! 🫶🫶
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...