Kỷ Thanh nhìn chằm chằm Tô Duy vẻ mặt vô tội, gõ bàn một cái nói, “Cô nghĩ như thế nào mà tối hôm trước gọi điện thoại cho tôi.”
“Anh không phải vẫn chưa ngủ sao.” Tô Duy cười ha hả, “Em còn tưởng rằng gọi lộn số chứ, giọng nói của anh làm sao lại êm tai như vậy nha.”
Cô ta nói vậy là có ý riêng, cố tình nhấn mạnh hai chữ “êm tai”này, còn tấn công trực diện ngay dưới mi Kỷ Thanh, trong ánh mắt tràn đầy trêu tức.
Kỷ Thanh bị cô nhìn có chút xấu hổ, lại nghĩ tới ký ức đầy xấu hổ sáng sớm hôm nay.
Cố Dần thân thể cũng không mềm mại, lại nhịn đau mặc cho anh đâm xoạc, thỉnh thoảng kêu lên một tiếng đau đớn, cau mày trấn an phía trước của hắn vì đau mà đã xìu xuống.
Cái bộ dáng này của Cố Dần rất gợi cảm, ngón cái cùng ngón trỏ quay vòng lại quay vòng, đầu ngón tay có hơi trơn bóng, là dịch thể bôi trơn hồi nãy mình lưu lại. Ngón tay khuấy động đi tới, nhẹ nhàng trêu chọc mấy cái, chờ cho ham muốn lại lần nữa dâng cao, thở phì phò vùi đâu chôn ở trong cái gối.
Gương mặt Kỷ Thanh có chút nóng lên, đang chỗ công cộng mà lại nhớ đến chuyện riêng, làm cho anh cảm thấy mình thật là đê tiện.
Loại tâm trạng xấu hổ này, khiến anh thấy không tiện quở mắng Tô Duy.
Đồng thời càng ngượng ngùng hơn là, anh còn đang âm thầm mong đợi, hy vọng Cố Dần có thể phản ứng bằng cách nổi máu ghen.
Mình và Tô Duy thực sự là cá mè một lứa á.
Kỷ Thanh rất sợ Tô Duy nói thẳng ý đồ của anh, làm cho anh không dám xuống tay, cuống quít đem Tô Duy đuổi ra ngoài, khuôn mặt thoáng chốc đỏ lên.
Mỗi ngày đều nhớ đến ba cái chuyện tầm bậy này, anh cảm giác mình thực sự là quá đói khát rồi, giống như một em cún trong thời kỳ động đực, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều muốn được chịch.
Lúc Cố Dần tới đón anh, Kỷ Thanh đang đắm chìm trong suy nghĩ đen tối của mình, nhìn thấy Cố Dần cũng không còn giống như trước mà nhào tới trong ngực hắn, giơ tay vẫy vẫy mấy cái, chào hỏi mấy câu ngắn gọn.
“Đi thôi, đi dạo siêu thị đi.” Cố Dần tự nhiên kéo tay Kỷ Thanh qua, “A” một tiếng.
“Sao em lại bĩu môi, ai ăn hiếp em chứ. “
Kỷ Thanh cong môi không nói lời nào, còn phất phất nhẹ cái tay mấy cái. Cố Dần chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy anh, không có nắm tay theo cái kiểu mười ngón tay đan vào nhau quá là gây chú ý, anh sợ Cố Dần thật sự sẽ buông tay ra.
Cố Dần buồn cười nhìn anh, “Làm sao mà cả ngày hôm này em cứ có cái kiểu không muốn thân thiết ấy nhỉ. “
“Không phải là em không muốn.” Kỷ Thanh nhỏ giọng nói lầm bầm, “Em còn đang chưa thành niên đâu, anh già đừng có mà hôn em.”
Anh nói như vậy, chính là muốn hôn hôn, lại thật ngại mở miệng đòi, muốn cho Cố Dần chủ động chút, đùa giỡn lưu manh một tí, anh sẽ ỡm ờ đồng ý ngay.
Cố Dần hiểu rõ mà vuốt mặt người yêu, hôn anh một cái, “Anh hôn em đó rồi sao.”
Kỷ Thanh thở ra một hơi, cho là mình cũng không có quá là bậy bạ, Cố Dần so với anh còn bậy hơn nhiều, xem hắn lúc nãy đi, người nhiều như vậy nhìn chằm chằm, ở trên lối đi bộ đã trực tiếp hôn rồi.
Lúc này mới hài lòng nói rằng, “Cái đồ mất nết nhà anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...