- Em có thể hỏi anh một chuyện không?
Lúc ngồi lên xe, sau vài phút im lặng, cuối cùng Hà Thư vẫn quyết định lên tiếng.
Đức Lâm vẫn hướng mắt về phía trước, hỏi lại.
- Em muốn hỏi gì?
- Ừm...!Số tài khoản của anh là gì vậy?
Đức Lâm phì cười, hơi nghiêng đầu sang nhìn cô.
- Em bồn chồn suốt cả buổi nhưng chỉ muốn hỏi anh câu đó thôi sao?
Anh biết cô cảm thấy bồn chồn sao? Đúng là cô luôn muốn mở miệng hỏi anh vấn đề này nhưng không có cơ hội, cũng không biết nên nói thế nào cho uyển chuyển nên cứ đau đầu mãi.
Ai dè lại bị anh phát hiện ra được.
Vậy nên cô e dè hỏi lại anh.
- Thế anh có thể nói cho em biết không?
- Làm gì? Em muốn chuyển tiền trả lại anh à?
- Chẳng lẽ không được sao? Nếu anh không thích việc phụ nữ trả tiền cho mình thì chỉ cần trả em đủ tiền ăn trưa nay là được rồi, anh đâu cần chuyển cho em nhiều như vậy?
- Anh cũng nói rồi còn gì.
Sau này đi ăn thì làm phiền em vậy.
Ôi cái sự cố chấp đáng sợ này! Xem ra có nói nữa cũng không giải quyết được vấn đề nhỉ?
- Huống hồ...!- Đức Lâm lên tiếng, lúc Hà Thư vô tình đưa mắt qiua nhìn thì cũng là lúc anh nghiêng đầu sang, nhìn một cái rồi mỉm cười.
- Em nên tập quen với việc này đi.
Tập quen với việc gì cơ? Hà Thư hơi nhướn mày như đang hỏi lại, nhưng đáng tiếc đối phương đã không nhìn cô nữa rồi.
- Vậy thì anh cũng đâu cần phải mua đồ cho em đâu? Cái đó em có thế tự trả.
- Được thôi.
Vậy lần sau anh sẽ không giành với em nữa.
- Đức Lâm gật nhẹ đầu, giọng nói của anh vẫn điềm tĩnh như cũ khiến người nghe không thể đoán được bây giờ anh đang nghĩ gì, cũng không biết tâm trạng anh bây giờ như thế nào.
Anh nói thật hay đang nói dối cô cũng không đoán được.
Hà Thư e dè hỏi dò.
- Vậy...!em chuyển trả lại anh nhé? Số tài khoản của anh...
- Không cần đâu.
- Đức Lâm lại phì cười.
- Sao em cứ cố chấp với chuyện này thế nhỉ?
Chẳng phải vì cô không muốn mắc nợ sao? Nhận tiền thì cũng đồng nghĩa với việc phải đáp ứng mọi yêu cầu của đối phương còn gì? Định luật có qua có lại này cô vẫn hiểu rõ chứ? Cô chỉ muốn chí ít đối với đối tượng của mình, trong cuộc gặp mặt vốn không có tình cảm này, cả hai bên sẽ có thế đứng ngang hàng nhau, cô không muốn phải chịu thiệt trong một cuộc giao dịch thế này.
Việc bản thân bị lép vế luôn khiến cô không thoải mái, cảm giác lúc nào cũng phải dè chừng, lúc nào cũng phải suy nghĩ xem nên làm gì, nên nói gì để khiến đối phương không nổi giận.
Lúc nào cũng phải nghĩ cách khiến đối phương hài lòng, khiến đối phương vui vẻ.
Mà cô lại vốn chẳng giỏi những việc đó.
Cô có thần kinh vận động rát tốt, nhưng thần kinh cảm xúc lại rất thô.
- Sợ mắc nợ anh sao? - Giọng Đức Lâm nhẹ tệnh, nhưng lại khiến Hà Thư sững lại.
Cô quay phắt sang nhìn anh, cũng may anh vẫn đang nhìn đường, nếu không anh sẽ trông thấy khuôn mặt kinh hãi của cô.
Đáng sợ quá.
Cứ như bị người ta nhìn thấu vậy.
- Em không cần sợ.
Trước sau gì chúng ta cũng là vợ chồng, không cần phải phân chia rạch ròi bất cứ chuyện gì.
Vậy nếu không thể là vợ chồng thì sao?
Hà Thư mím môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nếu như không thể là vợ chồng, mọi thứ đều phải tính toán thật rõ ràng.
Không phải sao?
Lúc đến nhà hàng đặt trước thì chỉ cách giờ hẹn còn năm phút.
Lúc bước xuống xe, Đức Lâm nắm lấy tay cô, hơi cười.
- Anh nghĩ nên nói trước với em chuyện này, đề phòng việc em sẽ ngạc nhiên quá mức.
Người đại diện bên gia đình của anh trong kia không phải bố mẹ anh, mà là anh trai và chị dâu của anh.
Em phải nhớ kĩ đấy nhé.
Hà Thư hơi nghiêng đầu, đôi mắt có vẻ mờ mịt.
Ừm, vốn thông gia gặp mặt thì nên là những người có thể quyết định được mọi chuyện nên thường sẽ là bố mẹ hai bên, nhưng trong trường hợp bất khả kháng thì anh chị đi thay cũng không có vấn đề gì, chỉ là sao anh ấy phải dặn dò kĩ lưỡng như thế nhỉ? Còn nhấn mạnh việc cô nhất định phải nhớ rõ nữa chứ.
Nhưng khi bước vào phòng, nhìn cặp vợ chồng đang ngồi đối diện với bố và mẹ kế của cô, bấy giờ cô mới vỡ nhẽ việc anh nói trước đó.
Bởi nếu anh không nói, chắc chắn cô sẽ nghĩ họ là bố mẹ của anh.
Người đàn ông ngồi đối diện với bố của cô khoảng chừng sáu mươi tuổi, mái tóc đã điểm hoa râm được vuốt keo cẩn thận, Đức Lâm có một vài nét khá giống người đàn ông đó.
Còn người phụ nữ ngồi bên cạnh chắc cũng tầm tuổi ấy, tóc được búi ra phía sau, khuôn mặt hiền lành phúc hậu.
Đức Lâm kéo Hà Thư đang ngẩn người đi vào, cất tiếng trước tiên.
- Chào bác trai bác gái, cháu đến trễ rồi.
Hà Thư như cũng được đánh thức, xốc lại tinh thần bình tĩnh lên tiếng.
- Em đến trễ rồi ạ.
Chào anh chị.
Hẳn là mọi người chờ lâu lắm rồi.
- Không có gì không có gì.
- Anh trai của Đức Lâm cười vang, vẫy tay lại.
- Nhanh lên.
Hai đứa qua ngồi đi, để anh gọi người mang đồ ăn lên.
Sau khi ổn định vị trí và giới thiệu, cô mới biết anh trai của Đức Lâm tên là Đức Toàn, nhưng việc liên tục phải gọi một người ngang tuổi bố mình là anh khiến Hà Thư có chút ái ngại, vì vậy cô cũng ít nói hơn một chút, để mặc người lớn bàn chuyện với nhau.
Dù sao ngay từ đầu cô cũng đã chẳng có tiếng nói gì trong chuyện này rồi, vậy nên ngoài việc ngồi bên cạnh như đồ trang trí ra, cô chỉ có thể ăn thôi.
Quan trọng là đồ ăn ở đây rất ngon, cực kì vừa miệng, món nào món đấy đều được trang tí đẹp mắt.
Đang nói chuyện với bố, chợt Đức Toàn qauy qua nhìn Hà Thư, hơi cười.
- Thấy em dâu không có vẻ gì là ngạc nhiên cả thì chắc Lâm đã nói với em rồi nhỉ?
- À vâng, anh ấy nói rằng hôm nay bố mẹ anh ấy không đến, anh chị đi thay ạ.
- Ừ đúng rồi.
Biết làm sao được, hai ông bà ở nhà cũng muốn đi lắm chứ, muốn nhanh chóng gặp mặt con dâu thứ.
Lần cuối họ xúc động như vậy cũng cách đây gần ba mươi năm rồi mà.
- Vâng.
Lúc nào em rảnh sẽ qua nhà chào hỏi hai bác ạ.
- Nếu em đến chắc họ sẽ vui lắm đấy.
- Chị dâu của Đức Lâm tên là Tố Quyên, nghe vậy thì mỉm cười.
- Vì nhiều bệnh nền và tuổi tác đã cao nên họ cũng sợ sẽ không được nhìn thấy con dâu thứ nên của giục Lâm cưới vợ mãi, sốt ruột đến mức đổ bệnh mấy lần.
- Bố mẹ giả vờ đổ bệnh để bắt em đi xem mắt thì có.
- Đức Lâm hơi cười thì nghĩ đến chuyện cũ, đoạn còn tiện tay gắp một miếng thịt bỏ vào bát của Hà Thư.
- Mười lần giả vờ thì cũng có một lần thật đấy.
- Đức Toàn đập lên lưng Đức Lâm một cái, lại nhìn Hà Thư.
- Dọa nạt nó thế nào nó cũng không chịu đi, đưa đến bao nhiêu bức ảnh cũng không chịu nhìn.
Vậy mà lần đầu tiên đi xem mắt lại là do nó chủ động mở miệng cơ đấy.
Em không biết lúc đó ông bà ở nhà xúc động đến mức nào đâu.
Hà Thư hơi ngạc nhiên nhìn Đức Lâm, nhưng anh chỉ cười cười, không có vẻ gì là xấu hổ hay chột dạ khi bị anh trai bóc trần cả, thậm chí anh còn vừa nhìn cô vừa cười nữa chứ.
- Em xem nó lúc nào cũng bình tĩnh như vậy đấy, không khiến người khác bớt lo được.
- Đức Toàn khẽ thở dài.
- Cháu trai nó còn lấy vợ trước nó, khiến ông bà càng nóng ruột hơn.
May là nó còn chịu nghĩ thoáng, gặp được em.
Nếu không anh cũng khó sống với ông bà.
Hà Thư nghe đến đây chỉ có thể cười gượng.
Nếu họ mà biết anh chốt kèo trong một nốt nhạc chắc còn shock ngang hơn nữa cơ.
Rõ ràng là chọn đại một người để đối phó với gia đình mà.
Thôi, bản thân biết là được rồi, đừng nên bóc mẽ người ta thì hơn.
Sau khi tám chuyện một lúc, Đức Toàn lại quay qua nói chuyện với bố cô, mẹ kế cũng bắt chuyện với Tố Quyên, bầu không khí rất hòa thuận.
Hà Thư ăn no rồi, cũng không muốn trò chuyện nữa, chỉ có thế ngồi im mỉm cười nghe hai bên đã bắt đầu bàn đến chuyện lễ cưới nên chuẩn bị những gì, khách mời gồm những ai, địa điểm ở đâu, váy cưới nên đặt may hãng nào.
Cô chỉ im lặng nghe, không lên tiếng, cứ như là một kẻ ngoài cuộc vậy.
Đức Lâm cũng chẳng có ý kiến gì, chỉ lặng lẽ xiên một miếng táo lên rồi đưa cho cô.
Hà Thư nhìn anh, khẽ mỉm cười nhận lấy.
Táo rất ngọt.
Cho nên cô cũng xiên cho anh một miếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...