Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không?


Mạc Đồng cẩn thận đi tới hành lang, vặn vẹo hai tay nắm chặt phía sau lưng, đưa lưng về phía vách tường chờ Lăng Lực đến.
Đèn tường trên hành lang không sáng lắm, trên mặt thảm sang trọng chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt, điều này giúp Mạc Đồng cảm thấy an tâm. Cô chỉ hy vọng lúc này đừng có ai đi toilet.
Chỉ một lát sau đã thấy Lăng Lực vội vàng rời khỏi đại sảnh, vừa thấy cô đứng dựa vào vách tường, anh đã nhanh chóng chạy tới.
"Chuyện là thế nào?" Anh lo lắng hỏi.
"Trên nền nhà vệ sinh có nước, tôi không cẩn thận nên trượt chân." Bây giờ Mạc Đồng chỉ có thể nói như vậy.
"Ngã có đụng vào chỗ nào không?"
"Không có, không có, chỉ đụng vào đầu gối, không sao hết."
"Chân nào? Để tôi xem." Lăng Lực khom người muốn xem.
Mạc Đồng lúng túng, sợ mình bị lộ. Dưới tình huống cấp bách cô không kịp nghĩ nhiều đã buông hai tay ra che đầu gối lại, kết quả của việc này là khiến lễ phục trên người rơi xuống, Lăng Lực đang muốn vén váy qua đầu gối thì bị tay cô ngăn lại, ngẩng đầu lên, liền nghe cô kêu lớn một tiếng, sau đó là hình ảnh cô khỏa thân lọt vào trong mắt anh, váy rơi xuống tới eo, ngay cả quần lót cũng bị lộ ra một mảng lớn, trước ngực chỉ còn áo ngực giúp cô che chắn bộ phận quan trọng. Đầu Lăng Lực kêu ong ong, toàn bộ máu trong cơ thể xông lên đầu, thiếu chút nữa là chảy máu mũi.
May mắn là anh đã từng chứng kiến nhiều chuyện dữ dội hơn nên không hoảng loạn, trong đầu vẫn phân biệt được việc nào quan trọng việc nào không. Anh thầm cầu nguyện đừng có ai đi qua đây lúc này, anh vội vàng ôm lấy cô, dùng cơ thể của mình che cho cô, đồng thời cũng đưa hai tay kéo lễ phục của cô lên. Đúng lúc này, Mạc Đồng vội vàng cúi đầu xuống kéo lễ phục của mình, hai người đập đầu vào nhau, Mạc Đồng cảm thấy có vô số vì sao bay loạn trước mắt, thiếu chút nữa là bất tỉnh.
"Cô cảm thấy thế nào?" Lăng Lực bị va chạm không nhẹ, anh nhắm mắt lắc lắc đầu, một lúc sau mới cất tiếng hỏi.
"Vẫn còn chịu được."
May mắn là không ai đi qua đây. Lăng Lực ôm cô, kéo áo lại cho cô. Cô dựa vào vai anh, cô có thể cảm nhận được mồ hôi trên gương mặt anh, có thể ngửi thấy còn mùi nước cạo râu và mùi thuốc lá thoảng qua. Đợi cảm giác choáng váng qua đi, cô giữ chặt lấy bộ lễ phục, còn một tay khẽ đẩy anh ra, nói: "Để tôi tự làm đi."
Lăng Lực không muốn cũng phải buông cô ra, hai người đều đỏ mặt tía tai, ấp úng không biết nói gì.

Một lúc sau, Lăng Lực cởi áo vest của mình ra, nói: "Em không thể mặc thế này được, choàng tạm áo của tôi vào."
Mạc Đồng nhận lấy, nhưng chỉ có một bàn tay không thể mặc nổi. Cô loay hoay không biết phải làm sao. Lăng Lực nhìn cô, sau đó giúp cô giữ phần sau bộ lễ phục để cô mặc nốt tay kia vào. Bộ áo vest khá lớn, tay áo lùng thùng. Mạc Đồng cài nút lại, sau đó buộc chặt hai mảnh lễ phục lại tránh để nó rơi xuống.
Hai người đứng ở hành lang một lúc. Lăng Lực đỏ mặt hỏi cô: "Chân bị thương có nặng không? Có thể tự đi được không?"
"Được." Lần này Mạc Đồng không dám nhìn thẳng vào anh, cô vẫn chưa hết hoảng hốt, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
"Hay là để tôi xem sao." Lăng Lực nói xong liền cúi người xuống.
"Thật sự không cần." Mạc Đồng vội vàng giữ chặt lễ phục lại, nhưng cô đã rút được kinh nghiệm, lần này chỉ dùng một tay, tay kia vẫn giữ chặt lễ phục.
Lăng Lực thấy cô kiên quyết không chịu, anh đứng thẳng lên nói."Tôi thấy như vậy không ổn đâu, em đi chưa được mấy bước lễ phục sẽ....., hay là tôi bế em xuống xe."
"Không cần, không cần, tôi nghĩ tôi tự đi được." Mạc Đồng lên tiếng phản đối.
"Bên ngoài nhiều người như vậy, nếu...." anh ngập ngừng nói.
Mạc Đồng nghĩ lại tình cảnh vừa rồi vẫn còn sợ, giọng nói có phần dao động. "Nhưng tiệc rượu vừa mới bắt đầu...."
"Không sao, không quan trọng lắm đâu." Lăng Lực nói xong nhìn cô, thấy dáng vẻ cúi đầu xấu hổ của cô, hơi thở hỗn loạn trở nên đặc biệt rõ ràng trong hành lang yên tĩnh, còn toàn thân anh giống như lửa đốt, tim đập cuồng loạn, hoàn toàn không theo nhịp.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ôm cô, nhưng hai lần trước cô đều trong trạng thái vô thức, nên anh cũng không ngại ngùng gì. Cũng không cần hỏi ý kiến của cô, nhưng lần này khác, lần này cô rất tỉnh táo.
Lăng Lực hắng giọng, cố gắng đè nén giọng nói run rẩy của mình: "Vậy.....Chúng ta đi thôi."
Mạc Đồng ngơ ngác đứng ở đó, không nói câu nào.

Lăng Lực đến gần hơn, cúi người bế cô lên đi về phía thang máy. Họ không nhìn Phùng Linh LInh đang đứng trước cửa đại sảnh, nghiến răng nghiến lợi, bàn tay nắm chặt....
Rời khỏi khách sạn, vẫy một chiếc taxi, Lăng Lực bảo anh ta đi tới một cửa hàng gần nhất.
"Gì mà đẳng cấp nhất thế giới, không khác gì đậu hũ, tôi phải tới Joop để khiếu nại họ mới được." Ở trên xe, Lăng Lực tức giận nói.
Mạc Đồng sợ anh nói thật làm thật, vội vàng hòa giải: "Hay là thôi đi, tại tôi không cẩn thận, không thể trách người khác."
Lăng Lực biết cô sợ phiền phức nên cũng không nói nữa.
Sau khi xuống xe, Lăng Lực vội vàng bế cô vào cửa hàng, giúp cô giữ chặt lễ phục bên trong. Trước tình thế như vậy, bọn họ đâu còn tâm trạng để lựa chọn kỹ lưỡng, chỉ chọn qua một bộ cho Mạc Đồng mặc vào, gấp như cứu hỏa vậy, cuối cùng, Mạc Đồng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Rời khỏi cửa hàng, đi về giờ này vẫn còn quá sớm nên quyết định đi dạo. Trải qua một buổi tối hoảng loạn, hai người có phần xấu hổ, chuyện tối nay không biết sẽ làm Mạc Đồng ảo não bao nhiêu ngày. Hai người đi dạo, một trước một sau, im lặng không nói.
"Chuyện đó...." Cuối cùng vẫn là Mạc Đồng phá vỡ sự trầm mặc.
"Chuyện gì?" Đang đi ở phía trước, Lăng Lực nghe cô nói thì xoay người lại.
Cô cởi vòng cổ xuống đưa cho anh. "Cái này trả lại anh."
Lăng Lực nhíu mày, thay đổi chức vụ quá nhanh mà, anh lạnh lùng nói "Cho em đó."
"Cái này quá quý giá, nói không chừng sau này vẫn có thể dùng được." Mạc Đồng vội giải thích.
"Không nhận thì bỏ đi."
Giọng nói của anh mang theo vài phần lạnh lẽo làm Mạc Đồng lùi bước. Cô đành im lặng, bỏ vòng cổ vào trong túi xách, tự giác chuyển đề tài. "Việc tiến cử sách của Nicolas. Tôi muốn thương lượng lại với anh."

"Cô có cách gì?"
"Là như vậy. Lúc trước tôi đã phiên dịch hơn mười bộ tiểu thuyết tiếng Anh, cũng có chút hiểu biết về văn học nước ngoài. Nicolas là tác giả chiếm nhiều thị trường trong nước, nếu bỏ qua như vậy lại có phần đáng tiếc." Đề tài chuyển về công việc nên hai người nói chuyện rất tự nhiên.
"Nhưng điều kiện đối phương đề ra hơi hà khắc, khó kiếm được lợi nhuận, nói không chừng còn bị lỗ vốn."
"Nếu không thì thế này, chúng ta đồng ý yêu cầu của của họ, nhưng tiền xuất bản và điều kiện thì hạ thấp xuống. Ba quyển sách kia tôi đã phiên dịch xong. Sách của anh ta điều là tiểu thuyết tình yêu, phù hợp với hướng biên tập của tôi, đến lúc xuất bản, chúng ta dùng tên của Ảnh Tử sẽ lấy được hiệu quả tuyên truyền. Trước kia, lúc còn học Đại học tôi đã làm phiên dịch văn học, khi đó đều dùng tên thực của mình. Mấy năm nay, bản quyền sách của Nicolas trong nước có sự tranh giành gay gắt, nhưng trước mắt sách của anh ta vẫn do tập đoàn chúng ta độc quyền phụ trách. Lần này chúng ta nhượng bộ thì trong lòng đối phương sẽ có tính toán, chúng ta có thể nhân cơ hội này đề xuất, sau này, tất cả tiểu thuyết của anh ta phải ưu tiên cho chúng ta làm."
Lăng Lực trầm ngâm một lúc mới nói: "Chủ ý này cũng không tồi. Trước kia rất nhiều sách của những tác giả nổi tiếng đều có thể đạt hiệu quả tuyên truyền rất lớn, nếu để thiên hậu tiểu thuyết ngôn tình của Trung Quốc phiên dịch tiểu thuyết của Thiên vương nước Mỹ, nhất định sẽ thu hút được không ít độc giả." Anh hơi ngừng lại. "Cô có chắc chắn mình sẽ tham gia phiên dịch không? Dù gì công việc chính của cô bây giờ là viết tiểu thuyết, phiên dịch ba bộ này tốn không ít thời gian đâu."
"Không sao. Tôi rất thích tiểu thuyết của tác giả này, phiên dịch cũng coi như học tập vậy, có thể học tập phong cách viết tiểu thuyết tình yêu của Thiên vương ái tình nước Mỹ."
"Được rồi. Sau khi trở về, tôi sẽ thương lượng lại với người phụ trách bản quyền."
"Ừ."
Cảm giác xấu hổ ban đầu đã qua đi, hai người đều cảm thấy thoải mái, vừa đi vừa nói bất giác đã đến đến mười rưỡi.
"Tôi còn việc quên nói với em."
"Việc gì vậy?"
"Tôi đã bảo người phụ trách bản quyền về trước, ngày mai chúng ta sẽ bay qua Mỹ. Lần trước tôi về nước hơi vội, chuyện bên Mỹ vẫn chưa thu xếp xong, tôi phải bay qua đó một chuyến. Em đi theo tôi."
Nước Mỹ?
Cô thật không dám tin bản thân mình may mắn như vậy, còn có một cuộc hành trình từ Âu đến Mỹ, chỉ trong một lần.
"Ừm."
Lăng Lực thấy cô không nói gì nữa, nhìn đồng hồ nói: "Cũng sắp đến giờ về rồi."

"Ừm."
Bọn họ đi qua ngã tư đường, muốn đi sang phía đối diện đón xe. Vừa đi đến đường dành cho người đi bộ cũng là lúc đèn đỏ, hai người đứng chờ trong đám đông. Mạc Đồng đứng phía sau Lăng Lực, đột nhiên bị một vật gì đó ở phía sau hấp dẫn.
Đó là một cửa hàng trưng bày các mẫu đồng hồ nổi tiếng. Cô bị hấp dẫn bởi một chiếc hộp nhung màu đỏ sậm, xung quanh được viền bởi những hạt pha lê, bên ngoài cái hộp là một cành hoa hồng đỏ rực, ánh sáng từ chiếc đèn phía trên chiếu xuống tương phản với chiếc đồng hồ ở phía dưới, sặc sỡ lóa mắt.
Mạc Đồng nghĩ hành trình đi Đức sắp kết thúc, mình còn chưa mua quà gì cho Bùi Văn, liền không kìm được đi lại gần chiếc tủ trưng bày. Cô lại gần đánh giả tỉ mỉ chiếc đồng hồ kia, nhãn hiệu Lange, cô càng xem càng thích, chỉ là con số gắn trên dây đồng hồ có phần khủng bố, hai mươi vạn nhân dân tệ. Cô có thể ký chi phiếu, tuy giá cả có ột chút nhưng cô vẫn có thể mua được, dù sao cho tới bây giờ cô cũng chưa mua cái gì quý giá tặng cho Bùi Văn.
Đèn đỏ ở ngã tư chuyển thành màu xanh, lúc này cô không biết Lăng Lực đã đi theo đám đông. Cô mải mê quan sát, đến khi hạ quyết tâm muốn mua, quay đầu lại gọi Lăng Lực thì không thấy người đâu nữa.
Chờ đám đông đi hết, đèn xanh lại biến thành đỏ, lại xuất hiện một tốp người khác dừng lại chờ trước ngã tư.
Chắc chắn anh đã đi qua đường. Mạc Đồng lo lắng nhìn sang phía đối điện, trái tim như bị ai bóp nghẹt, đứng ngây người ra.
Tầm mắt chuyển qua sân ga còn vài người lác đác, xe cộ tíu tít qua đường, cả con đường phía trước chỉ còn mình Lăng Lực. Trong bóng tối, anh kích động như một đứa bé đi lạc, anh chạy về trước hai bước, cảm thấy không đúng lại lùi về phía sau, đi tới đi lui như một con thú hoang lạc đường. Cuối cùng anh đứng yên ở đó đưa mắt nhìn về phía này, nhưng cô đang đừng phía sau sân ga, bị đoàn người đứng chờ đèn đỏ chắn mất, anh không thấy cô, tầm mắt lại chuyển đến hướng khác.
"Bóng tối, đứa trẻ, bóng tối, người luôn phải tìm kiếm trong bóng đêm, vĩnh viễn." Cô nhớ tới lời nói của bà lão Di –Gan, chẳng lẽ cả đời anh không thể chạy thoát khỏi sự an bài của số phận.
Cảm giác chua xót đang lan tỏa trong lòng Mạc Đồng, giống như hoàng liên đắng tới chát lòng, cô không đành lòng nhìn tiếp, trong mắt thoáng hiện lên một tầng hơi nước.
Từ trước tới giờ anh luôn là tiêu điểm của mọi người, mà giờ phút này, anh lại bất lực như một cánh bèo trôi trên sông. Cô có cảm giác cổ họng bị bóp chặt, hít thở khó khăn. Cô hi vọng mình vĩnh viền không bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh. Vĩnh viễn đừng bao giờ xảy ra...
Cô cũng không biết cảnh tượng này đã khắc sâu trong lòng cô tới mức nào, cô lấy điện thoại ra gọi cho anh, dáng vẻ luống cuống lấy điện thoại ra của anh như muốn thiêu đốt tầm mắt cô.
Điện thoại vừa thông anh đã vội vàng hỏi. "Em đang ở đâu?" Trong giọng nói còn kèm theo tiếng thở dốc.
"Tôi vẫn đứng bên này đường. Mới bị chiếc đồng hồ thu hút nên chưa kịp đi."
"À, vậy thì tốt rồi." Anh thở phào nhẹ nhõm. "Vậy em mau sang đi, tôi ở đây chờ em."
sssssssssssssss


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận