1234 thấy gần đây chủ hệ thống cứ tâm thần không yên.
Không chỉ tăng mạnh người máy tuần tra, đêm khuya tan tầm cũng nhiều lần triệu tập tập thể hệ thống tổ chức hội nghị, còn tăng mức độ giám thị ký chủ và hệ thống.
1234 cảm thấy như vậy không tốt chút nào, dễ khiến sự phản cảm tăng thêm.
Nhưng chủ hệ thống vẫn chuyên quyền độc đoán như cũ, càng thêm lo âu, căn bản không chịu nghe kiến nghị của nó, 1234 uể oải quá.
Hơn nữa 1234 cũng có nỗi khổ riêng.
Từ lần trước ở quặng mỏ, 1414 mạnh mẽ lên án nó “đại ca hồ đồ”, không biết vì xấu hổ hay thất vọng, dần dần xa cách nó, thỉnh thoảng sẽ dùng ánh mắt vô cùng đau đớn nhìn nó.
Còn 1314, lần này cùng hệ thống 2333 liên hợp công lược nhiệm vụ, chỉ sợ trong lòng đã không còn coi nó là đại ca.
1234 hơi rũ tai mèo, khổ sở mà nghĩ, bỗng nghe được chủ hệ thống hỏi nó
“Có phải hệ thống 2333 đang vào thế giới nhiệm vụ?”
1234 vội vàng thu hồi tâm tình, đáp.
“Đúng vậy, hệ thống 2333 cùng ba hệ thống khác vào thế giới【 Đại Hồ 】lần trước đấu giá được, tiến hành liên hợp công lược.”
Thời điểm đấu giá【 Đại Hồ 】, 1314 và 1414 vẫn còn bên người nó, các quả cầu meo ô meo ô, đồng loạt nhường thế giới cho 2333, lúc ấy vui vẻ cỡ nào.
Nghe vậy, chủ hệ thống khẽ buông lỏng.
Hệ thống vào nhiệm vụ sẽ bị nhốt trong gian ô vuông tại khu hòm đồ, thế thì hệ thống 2333 sẽ không có cách nào gây chuyện, có lẽ nó tự dưng hoảng hốt vì lý do khác.
Chủ hệ thống vẫn rất kiêng kị Quý Ỷ Nguy.
Quý Ỷ Nguy cao ngạo, trên cơ bản không thèm hợp tác cùng ký chủ khác, đột nhiên liên hợp công lược làm chủ hệ thống tràn ngập nghi ngờ.
Nếu có thể tận mắt giám thị cả quá trình làm nhiệm vụ của ký chủ và hệ thống, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ thì tốt rồi, hiện tại chỉ có thể dựa vào hệ thống báo cáo nhiệm vụ và thiết bị nghe lén gắn trong gian ô vuông, chung quy vẫn chưa đủ.
Đáng tiếc, nó không phải chủ hệ thống chân chính, căn bản không có công năng câu thông thế giới, giám thị càng không thể nào.
Chờ khi nhóm liên hợp công lược này trở về, nó nhất định phải kiểm tra từng báo cáo của mỗi hệ thống.
Lúc này, nhóm ký chủ mà chủ hệ thống muốn giám thị trong【 Đại Hồ 】đang ở ven hồ thôn làng.
Quý Ỷ Nguy đặc biệt nhiệt tình, anh vẫn còn nhớ thương tích điểm, không ai dám tranh với anh.
Anh tận tâm tận lực làm nhiệm vụ nhánh, hơn phân nửa nhiệm vụ nhánh là công tác chuẩn bị nghi thức hiến tế.
Chuyện đẩy đám người lên giàn thiêu, Quý Ỷ Nguy thể hiện sự nhiệt tình bất thường.
Thịnh Tụng Thời có chút bất đắc dĩ, cũng có chút may mắn.
Như vậy cũng tốt, hắn có cơ hội lén làm những chuyện quan trọng, đã có hai điểm liên tiếp thế giới bị loại bỏ, hiện tại chưa tìm được điểm liên tiếp mấu chốt, chỉ đành đi làm việc Quý Ỷ Nguy phân phó trước.
“… Anh Thịnh, xem nè.”
Dưới cái hố sâu, Trịnh Hỉ Bi lót một miếng vải bố mềm, nâng lên một thứ.
Đó là nửa khúc xương cá trắng tinh, oánh nhuận đến mức trong suốt, hơn nữa cũng rất lớn, tuy chỉ là một khúc xương đuôi, nhưng Trịnh Hỉ Bi đã thấy qua bao nhiêu hình ảnh người cá không khỏi tưởng tượng, con cá này hồi còn sống có bao nhiêu lớn bao nhiêu mỹ lệ.
“Số 1001, thông tin liên quan.”
【 Đã biết.
Đây là một khung xương đuôi cá nước ngọt hình thể lớn, nguyên nhân chết không rõ, mặt vỡ không hoàn chỉnh, nghi ngờ do nhiều người chém nhiều lần gây ra…】
1001 một bên trả lời, một bên “sạt sạt” lật xem tư liệu, bước đầu suy đoán khúc xương này có liên quan đến nghi thức cuối cùng và BOSS.
“Quào.” Trịnh Hỉ Bi hít khí lạnh, “Quý Ỷ Nguy quá ghê gớm, liệu có phải gom đủ di cốt sẽ hạ thấp độ khó khiêu chiến? Nhưng mà anh ta biết địa điểm cụ thể kiểu gì hay vậy.”
Mọi người buổi tối đều nửa đêm không ngủ được chạy ra, bọn họ còn đang thăm dò bí ẩn thôn trang, Quý Ỷ Nguy đã phóng mắt tới BOSS cuối.
Quý Ỷ Nguy quả thực là ký chủ trời sinh.
Thịnh Tụng Thời biết giữa ký chủ thâm niên và Quý Ỷ Nguy tồn tại chênh lệch, hiện tại xem ra, chênh lệch không chỉ một chút.
Chẳng lẽ là vì Quý Ỷ Nguy đã đi qua rất nhiều thế giới vô hạn? Còn nữa…
Là… Ai bồi dưỡng anh?
Quý Ỷ Nguy trừ một hai ngày đầu còn rời phòng, về sau hầu như không ra ngoài nữa, cho nên Thịnh Tụng Thời đến phòng anh khai báo tiến độ khai quật.
Quý Ỷ Nguy chà lau một pho tượng đàn rắn quấn quanh tôn đàn, bên cạnh còn có không ít tượng gốm nhỏ mất tai, anh đang giải mã phiến đá cổ ngữ trên tay.
Trong phòng chỉ có một mình Quý Ỷ Nguy, anh thấp giọng lẩm bẩm.
“Đàn rắn xung quanh bảo vệ nó, người cá phụng dưỡng nó, nó là chí cao vô thượng…”
Chưa phiên dịch hết câu anh đã ngừng lại, giương mắt nhìn Thịnh Tụng Thời, Thịnh Tụng Thời hồi thần.
“Đã đào xong hai vị trí, vị trí thứ ba không kịp đào xong trước khi mặt trời xuống núi, chúng tôi sẽ tiếp tục vào ban đêm.”
“Muộn nhất ngày mai là có đầy đủ đồ vật.” Hắn nói xong, có chút chần chờ liếc mắt các món đồ tán loạn, “Đây là…”
“Chắc anh không hiểu đâu, tôi đang nghiên cứu văn hoá.
Tôi và Tam Tam cùng nhau giải đọc văn tự cổ đại, cái này gọi là thêm hương khói cho meo meo.”
Thịnh Tụng Thời: “…”
Thêm hương khói cho meo meo, hay lắm!
Tuy rằng giọng nói “thêm hương khói cho meo meo” khá phấn khởi, biểu tình Quý Ỷ Nguy đượm đầy vẻ buồn ngủ.
Anh nghiên cứu lâu lắm rồi, văn tự cổ đại tối nghĩa xử lý hơi nan giải.
Anh nghe Tam Tam trong đầu mình thắc mắc “ủa”.
【 Đẩy nhanh tốc độ ban đêm, không sợ người cá lượn lờ ban đêm à? 】
“Anh không sợ rắn và người cá ban đêm.”
Nhắc tới cái này, trên mặt Thịnh Tụng Thời hơi thả lỏng, lấy bùa hộ mệnh kia ra.
“Tối hôm qua ra ngoài điều tra, chúng tôi ngoài ý muốn bị rất nhiều cá người bao vây, cứ tưởng sẽ phải liều chết đánh nhau, lại phát hiện bùa hộ mệnh này có thể điều khiển người cá.
Sau này làm gì ban đêm cũng dễ dàng, nếu gặp rắn thì kêu người cá xông lên trước.”
Bùa hộ mệnh từng đưa cho Quý Ỷ Nguy, lúc này cùng khi đó giống nhau, dù đã biết tác dụng của bùa hộ mệnh, Quý Ỷ Nguy vẫn không chút hứng thú.
“Cho tôi cùng Tam Tam xem xương cá các anh đào nào.” Quý Ỷ Nguy ngáp một cái.
Dù là câu “thêm hương khói cho meo meo” hay là buột miệng thốt “tôi cùng Tam Tam”, trong mắt Quý Ỷ Nguy, hệ thống 2333 luôn là một cá thể độc lập, tùy thời đồng hành, làm tâm tình Thịnh Tụng Thời có chút phức tạp.
“Xương cá đều cất tập trung ở vị trí này, che giấu rất kỹ… Từ từ! Sao anh biết thứ chúng tôi khai quật được là xương cá?”
Biết nơi chôn đồ là một chuyện, biết cụ thể chôn cái gì là chuyện khác, Thịnh Tụng Thời khiếp sợ.
Quý Ỷ Nguy chỉ cười khẽ một tiếng, đi ra cửa.
“Đúng rồi.”
Anh quay đầu lại, tròng mắt đen thẫm nặng nề.
“Ban đầu thử không tính, lời tôi nói tính từ giây phút này.
Gặp rắn, thì đừng động thủ.”
* * *
Trên đường đi, Thịnh Tụng Thời cầm lòng không đậu nắm bùa hộ mệnh trong tay, Trịnh Hỉ Bi ở bên cạnh có chút kích động.
“Anh Thịnh! Tuyệt vời! Đây tuyệt đối là vũ khí vượt ải!”
Thịnh Tụng Thời cũng mỉm cười.
Tuy rằng sức người cá không phải rất mạnh, nhưng có ưu thế số lượng, hơn nữa người cá không thể đấu lại rắn, hắn còn có thủ đoạn khác, dù là tăng sức cho người cá hay làm rắn bị suy yếu.
Hắn sẽ dẫn dắt cho bọn quái vật chém giết lẫn nhau, thế thì bọn họ sẽ chuyên tâm đối phó BOSS cuối tại nghi thức.
Đến lúc BOSS bị đánh bại, toàn bộ làng chài sẽ trở thành vật trong tay hắn…
【Tỉnh… Tỉnh lại…】
Nắm chặt bùa hộ mệnh, thanh âm xa vời kêu xèn xẹt bên tai Thịnh Tụng Thời.
Hắn nhíu mày, phát giác bất thường, ý thức cũng bắt đầu giãy giụa, mãi đến khi hắn nghe thấy thanh âm.
【 Ký chủ Thịnh Tụng Thời! Tỉnh lại! 】
Cùng với tiếng la 1001, Chu Nguyệt Xuất cũng vung tay, đập bay bùa hộ mệnh trong tay hắn.
Bùa hộ mệnh rơi xuống đất, lưng Thịnh Tụng Thời cũng chảy đầy mồ hôi lạnh.
Chu Nguyệt Xuất nhìn vẻ mặt hắn khôi phục bình thường, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Anh Thịnh, Quý tiên sinh không cho phép động thủ với rắn, em nghĩ anh ta có tính toán riêng.
Vừa rồi anh lạ lắm, có lẽ là bị bùa hộ mệnh ảnh hưởng.”
Thịnh Tụng Thời không thể tin nổi.
Hắn là người thâm niên, ý chí mài giũa đến kiên định, trên người cũng có đạo cụ chống cự ô nhiễm tinh thần, tại sao lại…
Chu Nguyệt Xuất thở dài.
“Anh Thịnh, em cảm thấy có thể là thứ này dẫn dắt suy nghĩ của anh, biết được những ý tưởng và cảm nhận trong anh.”
“1314 thuận miệng nói với em, nó nói nơi này mang lại một loại cảm giác rất quen thuộc.
Em đã tự hỏi mãi.”
Cô không cần nói tỉ mỉ chi tiết, Thịnh Tụng Thời liền hiểu ý cô.
Người cá giống người máy tại không gian chủ hệ thống, rắn giống quả cầu mèo, mà BOSS tựa như chủ hệ thống.
Hắn muốn khống chế người máy, lợi dụng quả cầu mèo, sau đó khởi xướng tổng tấn công chủ hệ thống.
Hiện tại hắn đã nắm được bùa hộ mệnh khống chế người cá, hắn bị ảnh hưởng, bởi vì đó là ý tưởng đã từng ăn sâu bén rễ trong đầu hắn.
Chu Nguyệt Xuất đau khổ khuyên bảo, một lời hai nghĩa.
“Tuy rằng Quý tiên sinh nhìn qua đối với cái gì cũng thờ ơ, nhưng biết rất nhiều thứ, vẫn nên nghe lời Quý tiên sinh đi.”
“Vẫn nên nghe Quý tiên sinh đi.” Giang Trạc cũng nói vậy.
Thịnh Tụng Thời nhìn bùa hộ mệnh rơi trên mặt đất, cúi người nhặt nó lên, rồi chìm vào suy tư.
“Cảm ơn.”
Hắn đột nhiên nói, không phải với đồng bạn, mà là với 1001 ẩn thân phía sau, ngữ khí trịnh trọng.
“1001, cảm ơn vừa rồi đã đánh thức tôi.”
1001 sửng sốt một chút.
Trong ô vuông gian, nó ngồi trước một đống tư liệu, biểu tình trên màn hình vẫn bình tĩnh như mọi khi.
【 Hệ thống bầu bạn cùng ký chủ trong thế giới nhiệm vụ rộng lớn, dưới bất kỳ tình huống nào, giúp ký chủ duy trì sự tỉnh táo…】
1001 đọc nội dung ghi trong sổ tay hướng dẫn người mới.
Thịnh Tụng Thời chưa từng lật xem sổ tay, nhưng hắn từng xem qua rất nhiều thứ khác, hiện tại đã bỏ đi hết.
Sau này cũng sẽ không xem lại.
【 Không cần cảm ơn, đây là chức trách của tôi.
】
* * *
Trên đường đi xem xương cá, Quý Ỷ Nguy ngáp vài lần, hệ thống 2333 ở gian ô vuông cũng nhập nhèm buồn ngủ.
Tuy rằng quá trình thống khổ, thành quả khá là khả quan.
Anh và Tam Tam đồng lòng nỗ lực, giải ra một ít thông tin.
Lúc trước hẳn là Tam Tam đã tự mình vào thế giới, góp nhặt rất nhiều thông tin ẩn, làm một ít giai đoạn trước công tác, bằng không tiến triển của họ tuyệt đối sẽ không thuận lợi như thế này, tốn cả bảy ngày cũng chưa chắc đọc xong hết văn tự.
Từ các phần văn tự phủ đầy bụi, bọn họ tra được chút chuyện xưa về Đại Hồ.
Không, nói đúng ra là chuyện xưa về cá lớn.
Câu chuyện làm cảm xúc Tam Tam suy sút cực kỳ.
Quý Ỷ Nguy nghĩ nghĩ, bắt đầu mua đủ loại hàng hóa trong cửa hàng thương thành Tam Tam.
Cuối cùng, mèo con múa gậy huỳnh quang phải quăng gậy huỳnh quang, kéo sập cửa cuốn thương thành.
Đồ ký chủ phá của! Cậu không bán nữa!
“Tam Tam, đếm tích điểm, đếm tích điểm của em đi.”
“Tam Tam, uống gói bổ sung, uống gói bổ sung nha.”
Quý Ỷ Nguy hết sức cố gắng dỗ cho cậu vui lên.
“Tôi làm cá lớn sống lại được không?”
【 Ừ, được…】
“Tôi cho những thôn dân liên quan phải trả giá đắt được không?”
【 Được! 】
“Tháng sau thương thành lấy 18% được không?”
【 Được… được cái đầu anh! Tháng sau cho anh ăn bánh nướng lớn được không?】
“…”
Bánh nướng lớn là bóng ma vĩnh cửu.
Đi theo dấu chỉ hướng Thịnh Tụng Thời lưu lại, hệ thống 2333 và Quý Ỷ Nguy tìm được đuôi cá và xương đầu cá, vạch lớp giấy dầu bao trùm, cá lớn mỹ lệ đang ngủ say ở chỗ này.
Đại Hồ là một câu chuyện lấy oán trả ơn.
Nhìn cá lớn, hệ thống 2333 liền nhớ tới hai tai mèo lẻ loi.
Thân thiện ôn nhu đổi lấy không phải tận tâm báo đáp, mà là gấp bội tham lam, kẻ tham lam, là thôn dân Đại Hồ, là chủ hệ thống hiện tại.
Hệ thống 2333 không hiểu vì sao quả cầu mèo lớn lại thua trong tay chủ hệ thống.
Chủ hệ thống hiện tại xử lý cái gì cũng vô cùng vụng về.
Nhưng vô luận như thế nào, chỉ có một điều là thiên kinh địa nghĩa.
Quả cầu mèo lớn ngã xuống, bảy năm nay các hệ thống thậm chí các ký chủ phải chịu áp bức bóc lột.
Làng chài thành lập trên máu thịt cá lớn cũng vậy…
Nợ máu trả bằng máu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...