Anh Có Thành Kiến Với Hệ Thống Tai Mèo À


Trước khi mặt trời tiêu tan và ánh trăng xuất hiện…
Quý Ỷ Nguy biết đó nghĩa là hoàng hôn, anh đã sớm chuẩn bị tốt quan niệm tà thần điên cuồng, lại không ngờ thế gian vạn vật trong mắt tà thần sẽ như vậy…
Như truyện cổ tích.
Trong quan niệm tà thần, thiên thể cũng là sinh mệnh, như một đứa bé đọc truyện cổ tích.
Meo meo đọc truyện cổ tích.
Ý tưởng này chọc Quý Ỷ Nguy mỉm cười.

Anh rũ mắt nhìn khăn quàng cổ vắt trên vai.

Anh cảm nhận bầu không khí bốn phía xảy ra một ít biến hóa, càng gần thời gian ước định, cảm giác kỳ lạ càng thêm rõ ràng.
Thật ra trấn đầu mèo có một phần là dân cư bình thường, những nhân loại này sinh hoạt hằng ngày không có gì lạ, không biết thần bí, không biết tà dị, duy trì trấn nhỏ vận hành bình thường.

Đối với những người này mà nói, biến hóa lớn nhất chỉ là bỗng có rất nhiều mèo lui tới, sau đó là các điều tra viên lục tục đến, dùng ánh mắt tò mò nhìn khắp nơi.
Hiện tại, những con người sinh hoạt bình thường đều biến mất.
Tiếng gió cũng trở nên an tĩnh, thái dương chìm xuống và ánh trăng trồi lên đồng thời xuất hiện ở hai bên chân trời, tản ra từng vòng ánh sáng đỏ, cảnh tượng như một bức tranh khắc gỗ cổ xưa.

Nhà cửa và phương tiện giao thông hai bên đường gấp khúc, khô héo, biến thành một đống vật thể kỳ dị chồng chất thành…
Hình các đầu mèo.
Quý Ỷ Nguy: “…”
Mèo hoang kết bè kéo cánh du hành qua bên chân Quý Ỷ Nguy, như nước lũ pha đủ mọi màu sắc.

Đàn mèo không có ý tấn công hoặc dừng lại, hoặc nói là, chúng nó đã được báo rằng không cần quan tâm nhân loại này, vì thế nhân loại đứng trong bức tranh khắc gỗ vô cùng an toàn.
Đi theo dòng lũ mèo, Quý Ỷ Nguy đi tới địa điểm ước định.
Mèo hoang dựng đuôi nhìn hòm thư, duỗi người, biểu đạt ý đồ yết kiến.

Giữa sự vây quanh của bầy mèo, bối cảnh biến hóa, chỗ hòm thư tối cao có cái gì đang chậm rãi dâng lên…
“Đinh!”
Nghe như tiếng thang máy đến tầng chỉ định.
Đàn mèo lập tức quy củ ngồi xổm vòng đuôi tại chỗ, ngẩng đầu nhìn lên hòm thư, bóng dáng thật lớn bao phủ trên người chúng nó, cũng bao phủ Quý Ỷ Nguy.

Tròng mắt anh nở to chứng kiến, rung động kịch liệt.
【 Ngước nhìn đi, nhân loại.


【 Quỳ lạy đi, nhân loại.


Ngôn ngữ không tên truyền thẳng vào đầu, luồng thông tin khổng lồ mạnh mẽ đổ vào đầu óc Quý Ỷ Nguy.

Trong dòng chảy hình ảnh hỗn loạn, Quý Ỷ Nguy thấy được vô số các loại mèo từ xưa đến nay, mèo phi, mèo chạy, mèo bơi lội, mèo si ngốc, mèo liếm lông, mèo nhảy múa, mèo kêu meo meo, mèo bị nhân loại chụp mông, mèo cào nhân loại đến mức thoát linh hồn… Tà thần vội vàng tát bay mấy hình ảnh cuối cùng.
Tiếp nhận lượng thông tin khổng lồ, Quý Ỷ Nguy quỳ một gối xuống đất.

Anh vẫn gắt gao giữ động tác ngẩng đầu, nhìn lên đỉnh hòm thư, phía trên đang có cái gì đó chậm rãi dâng lên.
Màu đen, không, xác ngoài kia không có nhan sắc hoặc màu sắc sặc sỡ, là một màu đen thuần toàn thân.

Tai cái tai nhỏ hình tam giác, đầu nhọn nhích tới nhích lui, chỉnh thể hình tam giác trên thân hình tròn vo.
Là một quả cầu…
Một quả cầu tai mèo màu đen bóng loáng.
Thấy Quý Ỷ Nguy chậm chạp không nói, quả cầu mèo thoạt nhìn rất đắc ý.

Chắc là nhân loại này đã bị tư thế oai hùng của mình dọa sợ, còn một thứ đáng sợ hơn nè!
Mặt ngoài quả cầu mèo vặn vẹo, tiếp theo vươn ra một đoạn xúc tua tròn tròn ngắn ngủn, rồi thêm bảy cái khác, thình lình biến thành một đầu mèo bạch tuộc.
Nhân loại bụm chặt ngực!
Ai da.
Tà thần nghĩ thầm.
Mình bày ra quá nhiều tư thế ngầu lòi, tinh thần nhân loại sắp chịu không nổi rồi.

Tuy nhiên so với ân huệ cậu sắp ban cho nhân loại trước mắt, triển lộ nguyên hình không đáng kể chút nào.
Cậu muốn mang nhân loại này, đến chỗ nhóm tà thần tụ họp.
Tựa như con người giơ một ngón tay muốn tiếp lấy con bướm, tà thần vươn dài một đoạn xúc tua.
【 Đi theo ta, nhân loại.


Giây tiếp theo, nhân loại nửa quỳ dưới đất dùng vận tốc ánh sáng đứng phắt dậy.

Đầu óc anh vẫn đang đau từng cơn do tiếp nhận lượng thông tin khổng lồ, nhưng bên môi lại treo nụ cười mỹ mãn.

Anh nắm lấy xúc tua tà thần, thành kính đặt lên trán.
“Tôi vô cùng nguyện ý, tôi nguyện ý đi cùng ngài…”
Anh lẩm bẩm, nhìn qua quả thực mừng đến mức rơi nước mắt.
“Nếu ngài kêu tên tôi một tiếng…”
【 Phải không? 】
Tà thần trầm mặc một lát.
【 Đi theo ta, Quý Ỷ Nguy.


【 Ta mang anh đến buổi tụ họp.


* * *
“Nửa năm trước, Tiền Đại Phát chấp hành nhiệm vụ điều tra bí mật, mục đích là tìm ra chỗ ẩn thân của một nhánh giáo phái bí ẩn.”
Sắc trời dần tối, Thịnh Tụng Thời dẫn theo Trịnh Hỉ Bi đi trên đường phố dài, từ nơi này có thể trông thấy ga tàu hỏa duy nhất tại trấn ở xa xa.
Bọn họ cầm tư liệu hành trình ngày xưa của Tiền Đại Phát, ý đồ đi qua một lượt lộ tuyến hắn từng đi.
Nhất định có cái gì, nhất định đã trải qua gì đó, mới có thể làm một điều tra viên ổn trọng, biến thành bộ dáng kinh khủng hiện giờ.
Hoàn toàn biến thành tù binh của mèo!
Lần điều tra này họ vốn muốn kéo hai anh em Chu Nguyệt Lạc, Chu Nguyệt Xuất đi theo, nhưng Chu Nguyệt Lạc đột nhiên sốt cao, em gái hắn không yên tâm để anh trai lẻ loi một mình, vì thế chỉ có hai người Thịnh Tụng Thời điều tra.
Thịnh Tụng Thời cứ cảm thấy lý do chống đẩy, hai anh em không muốn đi điều tra.
Không có thời gian nghĩ nhiều, hai người xuất phát đến nhà ga cũ kỹ.

Hơn phân nửa người đến trấn đầu mèo là điều tra viên tự do, cũng có một ít hạng người lòng dạ khó lường, ý đồ lợi dụng sự thần bí tại nơi này để đạt thành mục đích riêng, cho nên tàu đến đây không nhiều, nhà ga có chút trống vắng.
Trong tay Thịnh Tụng Thời cầm tờ vé xe, thời gian in trên vé đúng vào giờ phút này.
Cầm vé xe của Tiền Đại Phát, từ nơi này xuống xe, chờ đợi xe lửa lăn bánh lần nữa.

Hắn biết được nơi này có【 thần bí 】tồn tại, cẩn thận xuống tàu, khẳng định ban đầu không tính rời nhà ga.

Tại đây trong không gian nhà ga nhỏ, Tiền Đại Phát đã làm gì?
Thịnh Tụng Thời và Trịnh Hỉ Bi đi vào cửa hàng tiện lợi cạnh nhà ga, mua nước và một túi bánh mì.
Tiền Đại Phát sẽ bổ sung vật tư, hắn là kiểu người tính cách tùy tiện.

Trước cửa hàng tiện lợi có đặt một ghế dài phai màu, Thịnh Tụng Thời cầm bánh mì và nước, chậm rãi ngồi xuống.
Sau đó, Tiền Đại Phát sẽ nghỉ ngơi, chờ đợi chuyến tàu xuất phát.
Nhất định đã gặp cái gì, nhất định còn có cái gì, nhất định…
Một con mèo bụ bẫm như cái bình gas xuất hiện trước ghế dài hai người đang ngồi.
“Oa, con mèo này…” Trịnh Hỉ Bi phát ra tiếng cảm khái, “Béo như con heo.”
Con heo: “…”
Con heo cáu kỉnh đưa lưng về phía hai nhân loại vô lễ.
Vuốt nó! Bằng không nó sẽ không tha thứ!
Thịnh Tụng Thời nhìn kim đồng hồ trên cổ tay từ từ chỉ hướng đến thời gian khởi hành, hắn nghĩ đến tư liệu cá nhân Tiền Đại Phát ghi rằng hắn rất thích mèo, như vậy đối diện với dụ hoặc trước mắt, Tiền Đại Phát không thể chối từ.
Vì thế hai người đuổi theo con mèo béo tròn vo, đi xa nhà ga, cũng tiến vào bên trong bức tranh khắc gỗ kia.
* * *
Nơi này là biển quả cầu mèo.
Mấy trăm, không, có lẽ hơn một ngàn quả cầu mèo tập kết ở nơi này, không biết ban ngày bọn nó trốn ở nơi nào, hay dứt khoát biến thành hình người trà trộn vào nhân loại, tóm lại khi tham gia buổi tập họp long trọng, các quả cầu mèo đều hiện nguyên hình, xúc tua vặn vẹo, múa may vẫy vẫy món đồ trắng trẻo mềm mại.
【 Tôi đi phát biểu nói chuyện, anh ở im chỗ này, sẽ không sao đâu.


Số 03 dặn dò nhân loại đang dùng ánh mắt kinh ngạc cảm thán quan sát xung quanh, cực kỳ vừa lòng với phản ứng của anh.
Không có sợ hãi, không có kêu la, chỉ có tán thưởng, thậm chí là vui sướng.

Biết số 03 sẽ lên bục phát biểu, vẻ mặt nhân loại càng thêm hân hoan.
“Tam Tam là thần dẫn đầu sao?”
【 Đương nhiên rồi.


Số 03 là đội trưởng đội viễn chinh tìm kiếm nơi định cư, chức vụ cao không hơn không kém trưởng quan đệ nhất.

Cậu phụ trách an toàn của toàn thể quả cầu mèo.
Quý Ỷ Nguy tức khắc lộ ra biểu tình có chung vinh dự, như thể người mang vinh quang chính là mình.
【 Bắt đầu nghi thức khai mở hội nghị, tuyên thệ.

Toàn thể quả cầu mèo hãy giơ cao xúc tua bên phải, đổi lấy màn thầu trên xúc tua bên trái.


Thì ra vật trắng trẻo màu trắng là màn thầu con cá.
Thịnh Tụng Thời đã chạy tới, hắn ẩn núp bên ngoài hội nghị, nhìn cảnh tượng đầu mèo choán đầy sân, ánh mắt chấn động.

Càng làm hắn sốc hơn là, Quý Ỷ Nguy cũng đứng ở trong đó, bên môi mang ý cười.
Trịnh Hỉ Bi hoảng sợ kéo kéo hắn, ý bảo hắn nhìn về phía bên kia.
“Anh Thịnh, đó có phải là Chu Nguyệt Lạc và Chu Nguyệt Xuất?”
Chu Nguyệt Lạc và Chu Nguyệt Xuất đứng trong đám mèo hoang, như một người xem, địa vị so ra thấp hơn Quý Ỷ Nguy, cũng coi như là khách của nhóm tà thần.
Thịnh Tụng Thời: “…”
Cứu mạng! Trừ hắn và Trịnh Hỉ Bi, tất cả đều là gián điệp hai mang!
Thịnh Tụng Thời cẩn thận giấu thân hình và hơi thở kín đáo hơn, không dám thở mạnh, ngưng thần lắng nghe.

Hắn muốn nghe xem, đàn tà thần này đến tinh cầu bọn họ, trà trộn vào nhân loại, đến tột cùng là có mục đích gì!
Tà thần bị vây quanh ở chính giữa giơ cao toàn bộ xúc tua, lớn tiếng hò hét.
【 Mục tiêu của chúng ta là… 】
Quả cầu mèo phía dưới kích động đáp lại.
【 Tìm nơi định cư mới! Hiện tại đã tìm được! 】
Quả nhiên! Đàn tà thần muốn xâm chiếm thế giới nhân loại! Bọn họ muốn biến thế giới thành lương thực, cắm rễ sinh tồn!
Trong khoảng thời gian ngắn, mồ hôi lạnh chảy ướt đầu Thịnh Tụng Thời.

Hắn nghe thấy loáng thoáng tiếng cười của Quý Ỷ Nguy.

Đồ điên, anh ta là đồ điên, Quý Ỷ Nguy muốn trợ giúp tà thần, thậm chí trở thành tay sai đắc lực của tà thần, không màng đến sống chết nhân loại.
【 Nhà của chúng ta là…】
【 Trấn đầu mèo! Trấn đầu mèo hạnh phúc! 】
【 Thứ chúng ta theo đuổi là… 】
Màn thầu con cá bị động tác nhất trí giơ lên, điên cuồng lay động.
【 Ăn màn thầu con cá đến no!!! 】
Thịnh Tụng Thời lòng tràn đầy bi phẫn thống khổ vạn phần: “…”
Trịnh Hỉ Bi nhìn chằm chằm màn thầu con cá nhìn có vẻ ngon miệng: “…”
Từ từ, bọn họ nghe nhầm hả?
Đường đường tà thần, thế mà theo đuổi mục tiêu không chút tiền đồ nào!
Nghe xong đông đảo quả cầu mèo hô vang khẩu hiệu vĩ đại, số 03 cực kỳ vừa lòng.

Hội nghị chuyển sang phần thứ hai, số 04 thay mặt tuyên đọc sách sử, thuật lại hành trình của quả cầu mèo.
Số 04 nhảy lên bục giảng, trên người phản xạ ánh sáng màu xám, cùng với giọng trầm thấp, câu chuyện về quả cầu mèo du hành đến tinh cầu này chậm rãi hiện lên…
Một hai ba bốn năm… Chín.
Chín quả cầu mèo đứng thành hàng vây quanh phi thuyền rơi tan tành, hai mặt nhìn nhau.

Lục tục có quả cầu mèo lăn từ trên phi thuyền bốc cháy xuống dưới, phát ra tiếng “Meo meo”, nhập vào đội ngũ.

Đến khi quả cầu mèo cuối cùng đáp xuống đất, tất cả quả cầu mèo đồng loạt quay đầu, nhìn chín quả dẫn đầu chờ bọn họ quyết định.
“Nha khoát.” Số 02 kêu lên một từ vô nghĩa.
“Gửi.” Số 08 thay nó bổ sung kết luận.
“Hu hu hu hu!” Số 05 sợ tới mức bắt đầu khóc.
Bọn họ nhìn phi thuyền cuồn cuộn khói đặc, kích cỡ phi thuyền không lớn, cho nên khói đặc không khiến người ta chú ý.

Chẳng qua phi thuyền có cấu tạo đặc thù, là sản phẩm khoa học kỹ thuật đỉnh cao, bên ngoài chiếc phi thuyền quấn quanh nhiều lớp xúc tua, hiện tại do lửa lớn, đang tản ra…
Mùi mực nướng thơm phức.
“Thế, tính làm gì bây giờ.”
Số 01 có vẻ rất bình tĩnh, vẻ ngoài như một viên cao su màu đen, trên đầu có một đôi tai mèo nho nhỏ.

Kỳ quái là, rõ ràng vẻ ngoài là màu đen, thế mà lại tạo cảm giác phản quang màu bạc trắng, khiến giác quan cảm nhận màu sắc người nhìn hỗn loạn.
Quả cầu màu đen ánh màu bạc trắng chợt biến hình, vươn dài một xúc tua ngắn ngủn mập mạp, chọc chọc vào phi thuyền không có thuốc nào cứu được, phi thuyền lắc lư vài cái.
“Chín.” Hắn bình luận, “Vậy là, chúng ta viễn chinh thất bại.

Chúng ta không thể tuân theo mệnh lệnh đến vũ trụ tiếp theo, tìm kiếm lãnh địa mới càng khỏi bàn… Vấn đề là, chủ tà thần nổi giận không phải thứ chúng ta có thể thừa nhận.”
Thật sự là sự cố ngoài ý muốn.

Không hoàn thành nhiệm vụ chủ tà thần ban bố, không nói đến bản thể bọn họ còn ở cố hương, chủ tà thần tùy thời có thể thông qua định vị phi thuyền bọn họ, thậm chí lấy hình thái đặc thù giáng lâm, khiển trách bọn họ.
“Nhom nhom nhom…”
Nghe hắn nói vậy, các quả cầu tức khắc hai mặt nhìn nhau.
“Nhưng làm sao bây giờ, phi thuyền hỏng rồi, chúng ta không thể đi tiếp… Số 09, cậu có biện pháp sửa chữa phi thuyền không?” Số 07 nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng hỏi.
“Nhom nhom nhom…”
Biểu tình số 09 một lời khó nói hết, hắn châm chước tìm từ.
“Vừa rồi có thể, hiện tại không thể.”

“Có ý gì?”
Phi thuyền cháy chưa đủ nóng hả? Có phải đang nướng khoai đâu, còn muốn ăn hay gì… Từ từ, ăn?
Số 06 vươn một đoạn xúc tua gãi đầu.
“Các vị tiền bối, lúc mọi người nói chuyện, có nghe thấy một thanh âm là lạ, thế này nè “nhom nhom nhom”.”
“Rất đặc biệt, giống như là…”
Ăn cái gì đó.
Tám quả cầu mèo cứng đờ, quay phắt về phía phi thuyền.

Trên phi thuyền, một đôi tai nhỏ vất vả cần cù di động từ bên trái sang bên phải, lại từ bên phải đến bên trái, gặm gặm một vòng.

Cảm thấy hương vị có hơi nhạt, mấy xúc tua xòe ra, cuốn một lọ gia vị rắc lên phi thuyền.

Phi thuyền đã bị ăn một nửa!
Số 09 đờ đẫn.
“Cho nên tôi mới nói, vừa nãy có thể sửa, hiện tại không thể sửa.”
Bởi vì sắp bị ăn xong rồi.
Số 04 dại mặt ngắn ngủi, phát ra kêu thảm thiết, nhảy ba thước cao, co dãn mười phần.

Hắn nhảy lên phi thuyền, níu kéo quả cầu mèo màu đen ăn đến vui vẻ vô cùng.
“Tam Tam cậu làm cái gì thế hả Tam Tam!” Hắn gào rú, “Sao cậu lại phi thuyền của chúng ta! Sao cậu lại ăn hy vọng của chúng ta!”
Nướng con mực thơm nức, 03 hung hăng gặm thêm một mồm to, trên mặt dính gia vị, quay đầu nhìn số 04, lại thu hoạch một đợt kêu thảm thiết.
“Hơ hơ.” Cậu vươn một xúc tua múa may, “Bởi vì đói bụng nha.”
Số 04 ngã ngửa, hắn miễn cưỡng khống chế mình không ngất xỉu giữa chừng, đang muốn tiếp tục chất vấn, thì nghe số 03 vừa nhai vừa ập ừ nói.
“Hơn nữa, ăn luôn, mới không bị tìm thấy.”
Lời này vừa ra, nhóm quả cầu nháy mắt an tĩnh.

Do tài nguyên dần thiếu thốn, bọn họ bị chủ tà thần quả dưa hấu phái ra ngoài, bắt đầu hành trình viễn chinh nguy hiểm, chỉ để tìm kiếm một lãnh địa mới cho chủ thần.

Trong cuộc hành trình, họ đã vượt qua vô số gian nguy, bất ngờ gặp nạn rơi xuống tinh cầu này.

Nơi đây không phải mục tiêu của bọn họ.
Chủ tà thần tức giận, bọn họ sẽ bị khiển trách nghiêm trọng.
“Tôi không chịu bị khiển trách đâu.” Số 03 thò ra thêm xúc tua, lung tung múa may, “Mắc cái gì lãnh đạo tức giận là có quyền quỵt tiền lương, tôi nhổ vào!”
“Dù sao phải dựa vào phi thuyền mới có thể định vị chúng ta, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng ăn sạch phi thuyền! Chờ nó tìm được chúng ta thì nghĩ cách lừa gạt sau!”
Việc cấp bách hiện tại là mau chóng tiêu hủy phi thuyền, tốt nhất là tạo tình trạng toàn quân bị diệt.

Mỗi tội một mình cậu ăn quá chậm, mau tới hỗ trợ!
Mấy quả cầu thảo luận nhanh, cắn răng nhẫn tâm, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, rủ nhau ăn hết phi thuyền.
Ban lãnh đạo trao đổi tư tưởng, các quả cầu dẫn đầu bắt đầu cân nhắc sinh hoạt sắp tới như thế nào.
“Chúng ta là khách vãn lai ngoài hành tinh, bản thân sẽ gây ảnh hưởng lớn đến sinh vật bản địa.

Nếu không thu liễm, bọn họ thấy chân thân chúng ta, có thể sẽ nổi điên, hoặc tiếp nhận lượng thông tin quá lớn mà nổ não.” Số 01 bình tĩnh nói.
“Cho nên vẫn nhập gia tùy tục trước, xem thử sinh mệnh đứng đầu tinh cầu này là cái dạng gì, tìm một chỗ đặt chân, rồi bế quan tỏa cảng nơi đó.”
Số 07 suy nghĩ tinh tế cẩn thận.

Số 09 là quả cầu làm việc an tâm nhất.
“Đã nắm được cơ sở tư liệu thế giới này, sau sáu tiếng đồng hồ, chúng ta có thể hoàn thành ngụy trang.”
Nhưng trong sáu tiếng đồng hồ, vẫn cần điều tra xung quanh xem thế nào.

Theo chỉ thị của số 09, mấy quả cầu ăn trộm một chiếc áo gió dài đang phơi nắng, có thể che đậy bọn họ.
Chín quả cầu theo thứ tự chồng lên nhau.

Số 04 bất hạnh bị đè dưới cùng.
“Cậu… Nhóm… Đàn này… Chết nặng…”
Số 03 vội vàng dỗ hắn.
“Số 04, anh nhẹ cân lắm nha, đừng so đo các quả cầu nặng cân hơn.

Anh là quả cầu số một trong nhóm chúng ta mà.”
Số 04: “… Hây da!”
Hắn đứng được!
“Nhưng chúng ta như vậy, có khác với sinh mệnh trên tinh cầu này lắm không?” Đội ngũ quả cầu lung lay, số 05 có chút bất an, nhưng số 09 đã định liệu trước.
“Yên tâm đi, tôi tìm được thông tin, sinh mệnh trí tuệ trên tinh cầu này…”
“Thịnh hành tiêu chuẩn dáng người cao chín đầu.”
Một hai ba bốn năm sáu… Chín.
Đỉnh thật, bọn họ vừa khéo là tiêu chuẩn chín đầu.
Dáng người chín đầu nhắc nhau che chắn cẩn thận, nghiêng ngả lảo đảo đi trên đường phố.

Sắc trời đã khuya, gần đến nửa đêm, số 03 ở vị trí trên cùng, che kín mũ áo khoác quan sát thế giới này.
Thế giới này khá im ắng, sinh mệnh trí tuệ đều trong các khối hình vuông hai bên đường, có vẻ không mạnh lắm.

Nếu chủ tà thần giáng xuống nơi này, chỉ sợ nơi này sẽ biến thành địa ngục ngay lập tức.
Dưới ánh đèn đường, đường phố chỉ có một quầy hàng lẻ loi, hình như đã ngừng bán, đang chờ đợi vị khách cuối cùng, tiện thể thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi.
“… Xin chào meo.”
03 đã cấp tốc tiếp nhận kiến thức của thế giới này.

Cậu học ngôn ngữ rất nhanh, nhưng vì là lần đầu tiên nói chuyện, giọng nói có hơi khó nghe.
“Chào quý khách, muốn mua màn thầu con cá không? Món ăn lót dạ đặc trưng bản địa, chỉ còn ba cái cuối cùng.”
Một bà lão đội khăn trùm đầu đứng sau quầy hàng, gương mặt giấu trong bóng tối.

Dáng người chín đầu vận động cả chín cái đầu, nỗ lực tra cứu tư liệu, xác nhận thế giới này khi mua sắm cần chi trả vật ngang giá.
Bọn họ tạm thời không có vật ngang giá.
“Không sao, mấy cái cuối cùng tặng cho cậu.”
Ba cái bánh trắng trẻo mềm mại rơi xuống cánh tay áo vươn ra mềm rũ.
Sinh mệnh trí tuệ của tinh cầu này thật hồn nhiên vô tri, chủ động dâng cống phẩm cho tà thần, không biết rằng đối với rất nhiều chủng tộc tà thần, hành động thiện ý thường sẽ đưa tới mầm tai hoạ.

Nhưng hiện tại trước mặt nhân loại là một tộc đàn nghèo túng, phi thuyền rơi tan xác, không thể quay về cố hương, chưa quen với hành tinh mới.
Nhìn xe đẩy nhỏ chậm rãi biến mất ở góc đường, tà thần dùng tay áo nâng màn thầu con cá, cắn một ngụm.
Ôi ôi.
Số 03: “!!!”
Cậu truyền màn thầu con cá xuống, ba quả cầu ăn một cái, cái này ăn ngon hơn phi thuyền nướng.
“Chúng ta đã gặp qua sinh mệnh trí tuệ trên tinh cầu này.” Số 04 gấp không chờ nổi mà mở miệng, “Mau xác định mục tiêu cho tinh cầu này đi! Để tôi làm việc đi!”
Số 03 nhai màn thầu, hai mắt vô thần.
“Mau dùng màn thầu lấp kín miệng số 03.”

“Ưm ưm ưm!” Số 04 bị nửa miếng màn thầu con cá chặn miệng, hắn giãy giụa một giây đồng hồ, sau đó dùng vận tốc ánh sáng cũng ngây dại.
“Được, ăn ngon…”
Cống phẩm, ăn ngon.
“Vậy, số 04, muốn xác định mục tiêu là gì?”
Số 04 hai mắt đăm đăm.
“Màn, màn thầu con cá.”
* * *
Tuyên đọc xong sách sử, các quả cầu hưng phấn múa may xúc tua, truyền nhau màn thầu con cá, hiện trường hóa thành biển đầu mèo hưng phấn.

Duy độc Thịnh Tụng Thời, tay chống vật che chắn, chậm rãi ngồi bệt xuống.
Thiếu chút nữa.
Nếu lúc trước tà thần không ăn màn thầu con cá, bọn họ sẽ xác định mục tiêu là gì, Thịnh Tụng Thời không dám tưởng tượng.

Đối với tà thần, thống trị tinh cầu không phải là việc khó, may mắn, may mắn có màn thầu con cá… Và cả người đưa màn thầu cho tà thần…
Nghe xong sách sử tà thần, biểu cảm Quý Ỷ Nguy lại trở nên quái quái, giống như ngây ngẩn cả người, lại như khó có thể tin.

Không đợi anh thu liễm cảm xúc, hội tà thần đã đẩy đến phần tiếp theo.
【 Hội nghị tiến hành phần thứ ba… 】Số 03 trên bục giảng ra hiệu tạm dừng, tai mèo dựng lên,【 Tôi muốn giới thiệu với mọi người một nhân loại.


Các quả cầu dưới đài xao động.

Bọn họ đã sớm để ý nhân loại ở giữa quả cầu mèo như hạc trong bầy gà, hai nhân loại đứng xa xa còn đỡ, nghe nói là khách số 09 mang đến, sau này chắc là không có nhiều giao thoa, nhưng nhân loại này được long trọng giới thiệu, địa vị bất đồng rõ ràng.
Đắm chìm trong đông đảo ánh mắt tà thần, Quý Ỷ Nguy vẫn biểu hiện thong dong như cũ.

Thậm chí trước khi tới anh còn trang điểm sương sương, bảo đảm mình sẽ lưu lại ấn tượng tốt với tà thần, hy vọng bọn họ có thể yên tâm ủng hộ quyết định của Tam Tam về anh.
“Tôi là Quý Ỷ Nguy.” Anh thong dong cười nói, “So ra kém các vị xưng hô bằng con số ngắn gọn, là một cái tên phiền phức.

Nhân dịp hôm nay là lần đầu tiên tham gia tụ hội, tôi có chuẩn bị một lễ vật nho nhỏ.”
Anh cụp lông mi, tiếng nói đè thấp.
“Tôi chuẩn bị một nghi thức triệu hoán.”
Thịnh Tụng Thời ôm ngực, Trịnh Hỉ Bi vội nhét cho hắn một viên thuốc trợ tim hiệu quả nhanh.
【 Oa, nghi thức triệu hoán, đó là cái gì? 】
Có quả cầu mèo thắc mắc, quả cầu bên cạnh cũng không rõ, vẫn lên mặt giải thích.
【 Có, có lẽ là… Biểu diễn tài năng.


【 À à! Biểu diễn tài năng! 】
Tiếp theo, bọn họ nhìn tên nhân loại giang rộng hai tay.

Anh nói chuyện với các quả cầu, hai mắt lại chỉ dõi theo số 03 trên bục phát biểu.
“Hỡi các vị thần minh đã giáng xuống tinh cầu này, tôi không nghĩ rằng tướng mạo các vị trước mắt là bộ dáng vốn có.

Không phải là cảm thấy hình dáng các vị thần minh hiện tại có gì không tốt, mà là… Các vị có thể mạnh hơn.”
Tròng mắt đen thẫm lập loè ánh sáng cuồng nhiệt.
“Tôi từng là điều tra viên nòng cốt của tổ chức Chim Trắng, vào một đêm tuyệt vời, đã chịu thần tác động.

Thanh âm thần sử tôi mãi không thể quên, vì thế tôi từ bỏ thân phận địa vị tổ chức, dạo khắp thế giới, tìm kiếm phương pháp thần sử chân chính giáng lâm.”
“May mắn là, tôi tìm được rồi.”
【 Tam Tam…】Bên cạnh số 03, số 01 mất kiên nhẫn,【 Chẳng lẽ anh ta đang nói bản thể chúng ta? 】
Nếu có thể thông qua nghi thức triệu hoán kéo bản thể đến tinh cầu này, thế thì…
Thế thì bọn họ khỏi cần nghe lời chủ tà thần!
Số 03 cho hắn một ánh mắt tạm thời đừng nóng, lẳng lặng nhìn nhân loại cuồng nhiệt trước mắt.

Ánh mắt nhân loại trước sau luôn dừng trên người cậu, làm cậu sinh ra cảm giác mông lung quen thuộc.
Chẳng lẽ trấn nhỏ không phải lần đầu tiên cậu gặp Quý Ỷ Nguy?
Đó là khi nào? Là cái gì…
A.
Cậu nhớ, hình như trong một giấc mơ, cậu dùng hình dạng bản thể, xâm nhập cảnh trong mơ nhìn xuống nhân loại.

Khi thấy cậu, dường như nhân loại đã chịu xúc động mạnh, trong mắt đan xen tình yêu và hâm mộ.
Cậu nói nhân loại kia…
【 Meo! Im lặng! 】
Thấy các quả cầu mèo bên dưới hơi bị kích động vì “Trình diễn tài năng” , số 03 uy nghiêm mở miệng.

Cậu nhìn về phía Quý Ỷ Nguy, nhân loại trong đám người kia sớm đã chuẩn bị tốt, lập tức mở va-li mang theo.
Số 03 thấy va-li Quý Ỷ Nguy giống túi thần kỳ, lần đầu tiên gặp mặt còn biến ra một bó hoa to.
Dung dịch, kim loại, tinh thạch, động thực vật kỳ lạ… Quý Ỷ Nguy lấy từng món đồ từ va-li ra, bắt đầu phác hoạ pháp trận phức tạp khổng lồ.

Các quả cầu né tránh ngòi bút anh, theo một nét bút cong được vẽ thành, giữa sân nổi gió.
Chu Nguyệt Lạc thoạt nhìn muốn kéo em gái bỏ chạy, số 09 nhỏ giọng ngăn hắn.
“Yên tâm đi, cậu là người chứng kiến, sẽ đảm bảo được an toàn mà chứng kiến đến phút cuối.”
Lúc này Chu Nguyệt Lạc mới yên tâm lại, bắt đầu lo lắng cho Thịnh Tụng Thời.

Năng lực điều tra của Thịnh Tụng Thời không kém, rất có thể đã tiếp cận buổi tụ hội, thấy Quý Ỷ Nguy vẽ pháp trận triệu hoán tà thần, thân là điều tra viên tinh anh, chỉ sợ Thịnh Tụng Thời sẽ liều mạng ngăn cản, đến lúc đó hắn giữ mạng cho Thịnh Tụng Thời kiểu gì.
Thịnh Tụng Thời đúng là muốn lao ra đồng quy vu tận cùng Quý Ỷ Nguy, hắn không thể để tà thần triệu hoán thành công.

Nhưng sự vô lực bỗng càn quét tứ chi, tầm mắt Thịnh Tụng Thời tối sầm, dần dần mất đi ý thức.

Các quả cầu xúm lại quanh hai người, thì ra không phải là không phát hiện, mà là không quan tâm.
“Anh Thịnh!” Trịnh Hỉ Bi hoảng sợ, “Thuốc trợ tim hiệu quả nhanh!”
Thuốc trợ tim hiệu quả nhanh bị Quý Ỷ Nguy động tay chân.

Chết tiệt, Quý Ỷ Nguy là yêu quái hả, làm sao có thể tiên đoán đến việc hắn cần uống thuốc trợ tim hiệu quả nhanh, còn hạ dược từ trước!
Trước khi té xỉu, Thịnh Tụng Thời cố nhấc mi mắt, hắn nhìn không gian trên trời nứt đôi, gió bão gào thét.

Quý Ỷ Nguy đứng dưới khe nứt, mũ suýt bị thổi bay, khăn quàng cổ phấp phới, há miệng cười to.
“Tôi sở học chính là vì hôm nay.”
“Tam Tam, giáng xuống đi, lấy hình dạng toàn thịnh giáng xuống đi! Sau đó hãy phép tôi trở thành tín đồ đầu tiên! Tổ chức, thế giới, bất cứ thứ gì mà ngài muốn, tôi sẽ cướp hết cho ngài!”
Cảm giác được bản thể đang tiếp cận viên tinh cầu này, số 03 co hẹp đôi mắt ngoại tinh màu lam thành đồng tử mắt mèo.

Cậu cố gắng ức chế.
【 Tôi sẽ hưởng ứng lời kêu gọi giáng lâm, nhưng, không phải hiện tại.


Quý Ỷ Nguy lập tức cụp mắt.
【 Ngài không thích lễ vật này sao? 】
Anh thoạt nhìn vô cùng mất mát, cuồng nhiệt nháy mắt rút đi, chỉ để lại mái đầu uể oải cúi gục.
【 Không, lễ vật của anh giống màn thầu con cá.


Số 03 ca ngợi thật lòng.

Cậu nhảy bật xuống từ trên bục phát biểu, đi đến trước mặt Quý Ỷ Nguy.

Anh lập tức giương mắt, vội vàng quỳ một gối xuống đất, tháo mũ dạ trên đầu xuống, duỗi hướng vị thần trước mắt.

Thần nhìn sang anh, nhẹ nhàng nhảy lên mũ dạ, Quý Ỷ Nguy giơ tay đội mũ lên đầu, thần chìm vào vải mũ mềm mại, chỉ lộ ra hai tai mèo.
【 Tôi nói chuyện riêng với anh.

Chúng ta rời khỏi đây tới nơi khác đi.


Cậu ra hiệu cho các quả cầu còn lại tấu nhạc nhảy múa, mình thì ngồi trên đầu Quý Ỷ Nguy đi vào đường phố trống trải.


Ở chỗ này, cảnh tượng bốn phía hóa thành dòng chảy, hình ảnh liên quan mèo luân phiên xuất hiện, dấu chân lần đến cổ kim.

Số 03 nhảy xuống khỏi đầu Quý Ỷ Nguy bay lơ lửng, ở phía sau, thánh thụ Ai Cập được ban phát, ban đêm mèo thánh thụ giết chết hắc xà.
【 Những người đi cùng anh, chúng tôi sẽ thả họ rời đi bình an.


Vô luận là bạn qua thư của số 09, hay là các điều tra viên, trấn đầu mèo sẽ thả bọn họ rời đi, cũng như rất nhiều điều tra viên từng tới.

Số 03 biết, Quý Ỷ Nguy không để ý sống chết của những nhân loại này, Quý Ỷ Nguy là nhân loại khác hẳn người bình thường.
【 Mặt khác, về nghi thức triệu hoán, tôi hy vọng có thể tiến hành quy mô lớn.

】Số 03 phóng tầm mắt xa xăm, chỉ cho Quý Ỷ Nguy hướng sao trời cố hương,【 Bản thể chúng tôi còn ở cố hương.

Nếu mượn dùng nghi thức, đưa bản thể của quả cầu mèo tại trấn đầu mèo tới đây, như vậy…】
Như vậy bọn họ sẽ không còn sợ hãi chủ tà thần.
Tuy rằng chặt đứt liên hệ, tuy rằng cách xa sao trời vô hạn, chủ tà thần không bị giải quyết, nguy cơ vẫn luôn tồn tại.

Bên trong tinh vực cố hương bọn họ, tài nguyên đã hoàn toàn khô kiệt, chủ tà thần khát cầu thế giới mới để mình cư trú, nó sẽ không bỏ qua thế giới mới mà quả cầu mèo định cư.
Nhưng một khi bản thể tự do, bản thể quả cầu mèo tới thế giới này, chủ tà thần sẽ bị cô lập bên trong vực sao trời…
【 Đói chết! 】
Số 03 vui vẻ cực kỳ, múa may những xúc tua tròn tròn ngắn ngủn.
【 Nó sẽ đói chết! 】
Đói chết dưa hấu bự!
Tất nhiên Quý Ỷ Nguy không cự tuyệt, triệu hoán quy mô lớn chỉ dựa vào sức anh vẽ trận khẳng định là không đủ, cơ mà anh nhớ trong tổ chức Chim Trắng có phong ấn một triệu hoán trận cỡ lớn.
Mượn dùng, không, tới đó chiếm luôn cái trận pháp.
Tổ chức Chim Trắng: “…”
Nhẩm tính, Quý Ỷ Nguy chậm rãi mở miệng.
“Chờ đến…”
【 Chờ đến…】
Không ngờ số 03 cũng đồng thanh nói.

Cậu chớp đôi mắt màu lam.
【 Tôi muốn nói, chờ đến khi xác nhận chủ tà thần suy vong, tôi có thể dỡ xuống chức trách hoa tiêu, dùng cách nhân loại để nói, trở thành “bản thân” mình.


【 Đến lúc đó, anh chính là tín đồ vĩnh viễn của tôi.

Sinh mệnh anh sẽ dài lâu cùng tôi, tinh thần anh sẽ thuộc về tôi, mọi thứ thế gian trong mắt anh sẽ không còn bí mật, bánh xe vận mệnh nằm gọn trong tay anh.


【 Đây là tài sản tôi sở hữu, tôi đều chia sẻ chúng cho anh.

Có phải cái này theo như lời nhân loại nói là… Kết hôn? 】
Điều này hơn xa kết hôn, không phải nhân loại nào cũng chia sẻ tài sản với nửa kia, tà thần lại làm như vậy.
Đồng tử thanh niên có mái tóc màu vàng trà run rẩy, anh nghe tà thần nhẹ nhàng nói.
【 Nhưng mà, trước khi đến ngày đó, cho tôi hỏi, lúc trước chúng ta…】
【 Có phải từng gặp nhau trong mộng? 】
Đúng, đúng vậy, đó là tự nhiên.
Thần sắc người thanh niên tóc vàng trà xưa nay chưa từng ấm áp đến vậy.

Anh cầm lòng không đậu vươn tay về phía tà thần, tà thần cũng giơ xúc tua nho nhỏ chạm vào đầu ngón tay anh, như một sự tuyên thệ.
“Đương nhiên, đương nhiên, thần của tôi, thần cầu hôn tôi.”
Trên mặt anh là biểu tình mộng đẹp như mơ.
“Trước khi nhắc về giấc mộng chúng ta gặp nhau, tôi muốn đề cập với ngài một sự kiện khác trước.

Tôi nghe ngài tuyên đọc sách sử tộc đàn, nhắc tới ngày đầu tiên giáng lâm, một nhân loại đã tặng cho ngài vài cái bánh màn thầu con cá.”
“Nhân loại đó là tôi.”
“Nhân duyên giữa tôi và ngài so với giấc mộng kia sớm hơn, dài lâu hơn.”
Ngày đầu tiên rơi xuống hành tinh này, chín cái đầu nhìn quầy hàng đẩy đi xa.

Bọn họ chưa giải đọc hoàn toàn thế giới này, bởi vậy không biết được, bà già đẩy xe qua chỗ rẽ, đi thêm chục mét, xương cốt trên người bà kêu “lạch cạch” trọng tổ, eo lưng dần thẳng lại, khuôn mặt dần trẻ tuổi.
“Bà” biến trở về Quý Ỷ Nguy.
Chín cái đầu sặc mùi quái dị, tuyệt đối là một loại【 thần bí 】, nhưng Quý Ỷ Nguy sẽ để ý chuyện này? Anh không sợ【 thần bí 】, không ngại giúp đỡ【 thần bí 】, anh thích thế cục càng loạn càng tốt.
Điều tra viên vừa mới kết thúc một vụ án mỉm cười vô hại.
Đây là loại【 thần bí 】gì, có thể nhấc lên sóng gió hay không nhỉ?
“Có lẽ lúc ấy, dấu vết ngài lây dính trên người tôi, để tôi được yết kiến ngài trong mộng một lần nữa.” Quý Ỷ Nguy nói mà cảm thấy mỹ mãn, “Trong giấc mộng, tôi nghe thấy ngài lẩm bẩm nói mê.”
【 Ục ục… ục ục… 】
Tà thần nói mê, phát ra thanh âm thoải mái.
“Sau đó ngài tới xem tôi, có chút tò mò, mang theo buồn ngủ, nói câu đầu tiên với tôi.”
Tà thần nói với anh rằng…
【 Meo.


Anh liền luân hãm.
Dù dâng hiến thể xác và linh hồn, dù trí lý bị quét sạch, chỉ cần tà thần “meo” một tiếng với anh…
Thế gian này không có gì không thể làm.
Anh tìm kiếm【 thần bí 】 nhiều năm, cuối cùng cũng bị【 thần bí 】bắt được.
Nhưng anh vui vẻ chịu đựng.
* * *
Thời điểm Thịnh Tụng Thời tỉnh dậy, đã là sáng sớm.

Hắn đang nằm trên giường xe lửa tăng tốc chạy.

Nghe động tĩnh hắn dậy, Trịnh Hỉ Bi mừng húp vội vàng đến gần.
“Anh Thịnh, anh tỉnh rồi!”
Thịnh Tụng Thời trầm mặc, chung quy hắn vẫn không thể ngăn cản cái gì.
Trịnh Hỉ Bi cảm thấy còn sống là mừng rồi.

Hắn thấp giọng kể lại sự tình phát sinh ngày hôm đó.

Tà thần không xử lý bọn họ, ngược lại thả bọn họ đi, cùng đi xe lửa còn có anh em Chu Nguyệt Lạc.

Họ đã liên hệ được với liên lạc viên Ôn Tự, xem như hoàn toàn an toàn.
Thịnh Tụng Thời nhìn ngoài cửa sổ, trấn đầu mèo đã biến thành một điểm đen nhỏ ở đường chân trời phương xa.
“Tiền Đại Phát đâu meo?”
“Hắn sống chết không đi, nhưng xem tinh thần hắn… khá là ổn? Hắn còn tìm được một công việc trên trấn, không thể 24 giờ điên cuồng hít mèo không gián đoạn, thôi thì hít mèo nghiệp dư cũng được.”
Thịnh Tụng Thời: “…”
Tự dưng có cảm giác thế quá là bình thường!
Thịnh Tụng Thời không hỏi tình huống Quý Ỷ Nguy, căn bản không cần hỏi, Quý Ỷ Nguy đã hoàn toàn đảo phe tà thần.

Hắn tin chắc là, bằng khả năng của Quý Ỷ Nguy, ở bên người tà thần, anh có thể tranh được một vị trí nhỏ.
Bọn họ có thể may mắn sống sót, là nhờ Quý Ỷ Nguy thả cho một con ngựa.
“Càng là hiểu biết【 thần bí 】, càng dễ thành tù binh【 thần bí 】meo…” Thịnh Tụng Thời lẩm bẩm tự nói, “Quý Ỷ Nguy đến tột cùng có bao nhiêu hiểu biết về trấn đầu mèo【 thần bí 】meo?”
“Hỉ Bi meo, cậu nói đúng.

Chúng ta là người bình thường, may mắn giữ được tinh thần bình thường sống sót, đã là đại vận meo.”
Thịnh Tụng Thời cảm khái.

Trịnh Hỉ Bi lại hoảng sợ nhìn hắn.
Anh Thịnh thật sự…
May mắn sống sót giữ được tinh thần tỉnh táo hả?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận