Anh Có Quyền Tiếp Tục Yêu Thầm FULL


Đoạn đường trong miệng Triệu Y Nhiên là có phong cảnh tuyệt đẹp này, giờ phút này với Tề Khê mà nói nên được xem là đường cùng không lối thoát.
Tề Khê không biết phải nhìn vào đâu, Cố Diễn thoạt nhìn cũng vậy____ nhìn lom lom vào những cặp tình nhân anh anh em em hẳn là bất lịch sự, trong khoang xe lại chật ních những người, bởi vậy việc nhìn ra ngoài cửa sổ cũng là xa xỉ.

Tuy rằng bằng lợi thế chiều cao hơn người của mình, Cố Diễn có thể ngẩng đầu nhìn lên trần xe, nhưng với sự xốc nảy của phương tiện giao thông công cộng này, ánh mắt anh không nhiều thì ít vẫn chuyển đến trên người Tề Khê.

Có đôi lúc chỉ là thoáng qua, nhưng không biết vì sao Tề Khê lại như luôn cảm nhận được ánh mắt của Cố Diễn.
Cũng không phải không có ai khác nhìn về phía Tề Khê, nhưng dường như chỉ có ánh mắt của Cố Diễn là khác biệt.

Ánh mắt của anh như được hiện thực hóa, như trở thành một chiếc bàn chải nhỏ, nhẹ nhàng mà chải qua trái tim Tề Khê, làm cho lòng cô không thể chống đỡ được mà rung động từng cơn.
Tề Khê cảm thấy bản thân hồi hộp đến độ tay chân cũng không thể điều khiển, giống như cả thân thể đều dư thừa, nghĩ muốn tự mình thu nhỏ lại trước mặt Cố Diễn, thu nhỏ đến mức có thể biến tan đi mất.
Cô bắt đầu cầu nguyện cho nhanh đến trạm, nhưng không biết có phải vận mệnh quyết lòng đối nghịch với cô không, chiếc xe công cộng không hề có dấu hiệu nhanh chóng đến đích, ngược lại bởi vì đoạn đường phía trước đang sửa chữa kẹt xe mà lại càng thêm chậm, mỗi lúc một quanh co.
Một cái dừng đột ngột, Tề Khê bị cặp tình nhân ở phía sau đẩy tới, ngã thẳng vào lòng Cố Diễn.
Trên người Cố Diễn có mùi hương quần áo dìu dịu dễ ngửi, còn có hương vị sạch sẽ vì được phơi qua nắng.
Vốn dĩ chỉ là một mùi hết sức bình thường, nhưng không biết có phải vì bên trong khoang xe bít bùng, không khí loãng, Tề Khê lại cảm thấy mặt đỏ, tim đập nhanh, thân thể cũng hơi nhũn ra, suy nghĩ trở nên chậm chạp, đầu óc cũng không linh hoạt.
Dường như theo phản xạ, Tề Khê phản ứng như thể bị điện giật, nhanh chóng lùi tránh xa ra khỏi Cố Diễn, chỉ là cô còn chưa thể đứng vững hoàn toàn, chiếc xe lại dừng lại đột ngột, Tề Khê lần nữa ngã vào lồng ngực Cố Diễn.
Loại xóc nảy này làm Tề Khê vô cùng xấu hổ, đối với những cặp tình nhân còn lại trên xe, lại như một loại cảm giác_____ nam sinh ôm chặt bạn gái của mình, như một lời hứa chở che.
Ngược lại là Tề Khê và Cố Diễn, trở thành khác biệt.
Trong khoang xe lắc lư, Cố Diễn không ôm chặt Tề Khê, nhìn thế nào cũng có cảm giác như một cậu trai ngu xuẩn cao ngạo không quan tâm đến bạn gái.
Phải nói rằng vốn đến vậy cũng đã không tồi, chỉ là Tề Khê không nghĩ đến...
"Cục cưng, vẫn nói với em đàn ông dáng vẻ đẹp chưa chắc đã đáng tin, em lại tìm cái dạng đẹp trai không chịu săn sóc như cậu trai đó, em xem có gì tốt? Em hy vọng phải giống như bạn gái của cậu ta sao?"
"Cho nên bây giờ loại người như Tiết Thần biết rõ anh và em đang ở bên nhau còn cố tình theo đuổi em, ỷ vào mặt mũi của cậu ta, cậu ta có thể cho em cái gì? Hai người mà đến với nhau, tương lai đối mặt với sóng gió, con gái vẫn nên tìm cho mình một bờ vai có thể dựa vào!"
Đại khái là vì để tô hồng bản thân mình, cậu trai trong cặp tình nhân ở bên cạnh, dùng loại âm sắc cho rằng người khác không thể nghe thấy được, bắt đầu vênh vào phô trương sự săn sóc của bản thân mình.

Có điều...!giọng nói của cậu ta lại hơi lớn.
Đừng nói là Tề Khê và Cố Diễn nghe được, mấy cặp tình nhân ở xung quanh cũng nghe thấy.
Mà đối tượng có vẻ ngoài nhưng không biết săn sóc trong miệng cậu trai này là ai, nhìn qua cũng biết là đang nói đến Cố Diễn.
Chỉ một lúc, Tề Khê đã nhận được một đống ánh mắt đồng tình và soi mói, chỉ là ánh mắt này đều chạm đến sau lưng Cố Diễn, lại tạo ra một cảm giác có thể giải thích được.
Tề Khê hơi xấu hổ.


Cố Diễn thoạt nhìn vẫn trấn định, nhưng Tề Khê cảm giác được, anh cũng có chút xấu hổ, bởi vì anh trừng mắt nhìn Tề Khê một cái.
Tuy không mở miệng, nhưng Tề Khê từ trong ánh mắt của anh đã ngầm hiểu được ý____ Ai kêu cậu phải ngồi xe công cộng cho bằng được.
Cũng vào lúc này, chiếc xe buýt lại dằn xóc thêm một lần nữa, Tề Khê vì đang muốn vén tóc nên đúng lúc không vịn tay nắm, lần này theo quán tính ngã sấp xuống, chỉ sợ là phải va vào hướng cặp tình nhân bên cạnh.
Chính là sự va chạm trong tưởng tượng cũng không xảy ra.

Một bàn tay lại với ra đỡ lấy eo Tề Khê, ngăn cản cô tiếp tục ngã về phía trước, làm cho hậu quả không xảy ra.
Tầm mắt Tề Khê hướng lên theo chiều cánh tay, sau đó nhìn thấy được gương mặt nghiêm nghị của Cố Diễn.
Cậu chàng đỡ trọn vòng eo Tề Khê, sắc mặt vẫn điềm tĩnh tự nhiên, không có chút biểu cảm dịu dàng nào.

Trong mắt cũng không có quá nhiều cảm xúc, giống như thứ đang nắm trong tay chỉ là một chiếc bình hoa hay một nhánh cây.
Nhìn động tác mặc dù không quá để tâm, chờ đến lúc chiếc xe buýt lại dằn xóc, Tề Khê mới biết được cánh tay của Cố Diễn lại giữ vai trò hết sức lớn lao, cô không còn theo sự xốc nảy của xe mà ngã trái nghiêng phải.

Cố Diễn vững vàng mà nửa bao lấy cô trong lồng ngực, cho Tề Khê một khoảng không an toàn.
Cũng bởi vì động tác của anh, mỗi lúc chiếc xe dằn xóc, Tề Khê cũng chỉ có thể ngã vào lòng Cố Diễn, như thể yêu thương ôm ấp.
Giống như trong lúc đó càng không có bất kỳ khoảng cách an toàn đáng kể nào với Cố Diễn.
Tề Khê cảm thấy có chút hồi hộp đến độ hít thở không thông.

Lòng bàn tay cô toát ra một lớp mồ hôi mỏng, suy nghĩ và phản ứng đều trở nên hơi trì độn.

Rõ ràng Cố Diễn cũng không có cử chỉ dư thừa nào, nhưng bàn tay Cố Diễn đặt trên lưng lại tạo nên một cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt.
Chờ đến lúc chiếc xe đi đến một đoạn đường bằng phẳng, lẻ tẻ có khách xuống xe, khoang xe trở nên hơi thông thoáng, Tề Khê tránh người ra khỏi sự che chở của Cố Diễn.
Tề Khê cảm thấy Cố Diễn thật sự là ông trời phái đến để quấy nhiễu cô.

Anh giống như tác động đến sự vận hành bình thường của từ trường xung quanh cô, làm cho Tề Khê như một phi hành gia đang tác nghiệp ở bên ngoài con tàu vũ trụ, mất đi phương hướng trở lại tàu.

Giống như chỉ cần đến gần Cố Diễn, Tề Khê lại trở nên không bén nhạy.
Chỉ là Tề Khê vừa mới rời khỏi Cố Diễn một chút, còn chưa kịp thở ra một hơi, đột ngột trên lưng truyền đến cảm giác, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Cố Diễn kéo trở về.
Phản ứng đầu tiên của Tề Khê là mơ hồ.


Nhưng mà gương mặt của người đầu têu lại vô cùng bình tĩnh và trấn định.
Tề Khê nhìn về phía Cố Diễn, lẩm bẩm: "Còn đỡ mình làm gì."
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Tề Khê, giọng nói của Cố Diễn vẫn bình ổn.

Cậu chàng vốn dĩ không định giải thích, nhưng đoán chừng ánh mắt Tề Khê ít nhiều gây ra sự chú ý với bản thân, một lúc lâu sau, anh mới khẽ nhíu mày nhìn về phía Tề Khê, cố mà làm ra vẻ tích chữ như vàng mà giải thích: "Người ta đang nhìn."
Tề Khê còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy Cố Diễn nhấp nhấp môi dưới, bình thản nói: "Tôi không hy vọng người khác hiểu lầm." Anh liếc nhìn Tề khê một cái, bổ sung thêm, "Hiểu lầm tôi là đàn ông cặn bã."
"..."
Tề Khê có ý thuyết phục Cố Diễn, nhưng cậu chàng lại quyết không thèm quan tâm đến phản kháng của Tề Khê, tựa như so với việc bị hiểu lầm là bạn trai bạn gái, Cố Diễn lại càng để ý việc bị người ngoài hiểu lầm là đàn ông cặn bã.
Trước đây Tề Khê chưa từng cảm nhận được, nhưng bây giờ mới phát hiện hóa ra Cố Diễn lại để tâm đến ánh mắt của người khác như thế.
Chỉ là nếu như để ý như vậy, sau khi anh bị Tề Khê một phen cảm xúc dâng trào trong buổi lễ tốt nghiệp mà khiến người ta hiểu lầm sau đó, lại không hề trả thù Tề Khê, có thể thấy được đối với cô thực sự vô cùng khoan hồng độ lượng.
Mong muốn ban đầu của Cố Diễn đại khái là không muốn người khác lại đánh giá mình, tiếc là sau khi anh ôm lấy Tề Khê, ánh mắt nhìn về phía họ lại càng nhiều.
Tề Khê ngược lại có hơi xấu hổ.

Chỉ là Cố Diễn vẫn lù lù bất động, Tề Khê cũng không tiện phản ứng kịch liệt, cô chỉ có thể kìm nén gương mặt ửng hồng, ánh mắt đảo qua___ Bởi vì khoảng cách với Cố Diễn quá gần, cô đã không còn biết nên nhìn vào đâu và có thể nhìn nơi nào.
Cũng may cuộc hành trình xáo động này cuối cùng cũng đến điểm dừng.
Trong tình cảnh chòng chành, nóng nực và căng thẳng, rốt cuộc Tề Khê cũng đến được trạm dừng của Đại học Dung, thoát ra bên ngoài, bỏ lại trên chiếc xe bít bùng những cặp tình nhân học trò.
"Đây không phải là tuyến đường xe công cộng có phong cảnh tuyệt đẹp sao?"
Từ chỗ xuống xe đến được trường Đại học Dung còn một quãng đường đi ngắn, hai bên đường đều là những cây ngô đồng cao lớn, Cố Diễn rốt cuộc cũng mở miệng chất vấn Tề Khê.
Cũng là câu hỏi mà Tề Khê vừa lên xe một chút đã hỏi Triệu Y Nhiên, hồi âm của Triệu Y Nhiên xém chút đã làm tức chết Tề Khê______ "Kỷ niệm và khung cảnh đẹp đẽ dĩ nhiên là những năm tháng thanh xuân cùng với mối tình đầu ôm ấp tình cảm, cùng nhau ngọt ngào ngồi trên xe với bạn trai cũ.

Ai đâu ngồi xe lại thật sự ngắm cảnh bên ngoài? Dĩ nhiên là phải ngắm chàng trai của mình rồi!"
Giọng nói của Cố Diễn lạnh buốt: "Sao vậy? Trả lời không được nên không trả lời? Cậu nói tôi nghe xem ban nãy trên đường cảnh đẹp nhất là ở chỗ nào?"
Tề Khê đương nhiên là không trả lời được, dĩ nhiên cũng không thể dùng đáp án của Triệu Y Nhiên mà qua loa qua mặt Cố Diễn.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghiêm mặt mà nói: "Phong cảnh đẹp nhất không phải đứng ngay trước mặt mình sao?"
Tề Khê hắng hắng giọng, nhìn về phía Cố Diễn, kiên trì nói: "Cố Diễn, cậu không phải là phong cảnh đẹp nhất trên xe sao? Không phải là làm thế nào để có cảnh đẹp nhất, mà là cậu ở nơi đâu, thì nơi đó chính là phong cảnh đẹp nhất! Cậu xem, cậu vừa mới trở lại cổng Đại học Dung, trên đường đã có bao nhiêu nữ sinh đàn em nhìn trộm cậu.


Cậu vừa đi thì đã mang theo cảnh đẹp của Đại học Dung.

Bây giờ cậu trở về, cảm thấy Đại học Dung trở nên khác biệt ngay tức thì, như thể lần nữa được rót thêm linh khí và sức sống vào.

Mình thấy bốn chữ Đại học thành phố Dung (*) cũng trở nên càng có khí thế!"
(*) Đại học Dung Thị
Đây vốn dĩ là lời Tề Khê lâm vào đường cùng nói chêm chọc cười, điệu bộ vuốt mông ngựa, cô cũng không trông cậy có thể thuyết phục được Cố Diễn, thầm nghĩ mở lời cũng chỉ để Cố Diễn đừng tiếp tục truy cứu hành vi phạm tội của cô bắt anh cùng ngồi xe buýt công cộng.

Nhưng ngoài dự kiến, Cố Diễn nghe xong lời cô nói thì ngây ngẩn cả người, cậu chàng trừng mắt nhìn Tề Khê, sau đó mặt chậm rãi đỏ lên.
Này là...
"Cậu mắc cỡ à?"
Đối mặt với câu hỏi của Tề Khê, Cố Diễn dường như phủ nhận tức thì: "Không có."
"Vậy mặt cậu..."
"Phát nhiệt thôi.

Vừa nãy trên xe nóng quá."
Tề Khê sợ hỏi nữa lại làm cho Cố Diễn thẹn quá hóa giận, lừa được Cố Diễn giày vò một đường trên xe công cộng đã làm cho cô có hơi ngượng ngùng, sợ lại đả kích Cố Diễn, chỉ có thể "ha" một tiếng, rồi ngoan ngoãn chấp nhận giải thích của Cố Diễn.
Hai người im lặng đi trên con đường lớn trồng đầy những cây ngô đồng.

Không bao lâu, Tề Khê đã nhìn thấy Cố Tuyết Hàm đang đứng chờ ngay dưới cổng trường Đại học Dung.

Chị ấy xem ra đến sớm hơn Tề Khê và Cố Diễn một chút.

Ngay lúc Tề Khê vừa muốn lên tiếng chào hỏi Cố Tuyết Hàm, cô lại nghe thấy tiếng Cố Diễn vang lên______
"Loại lời này mà cậu cũng nói ra được."
?
Cố Diễn phun ra những lời này xong rồi nghiêm nghị đi về phía Cố Tuyết Hàm.

Anh xoay đầu lại, trừng mắt liếc Tề Khê một cái, mặt đã hết đỏ, thoạt nhìn khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng khó tiếp cận của ngày thường, nhưng lỗ tai vẫn còn đỏ.
Không phải đâu!
Tề Khê bước nhanh chân đuổi theo Cố Diễn: "Cậu thật sự mắc cỡ à? Chẳng lẽ bình thường không ai khen cậu, tâng bốc cậu sao? Không phải người theo đuổi cậu nhiều lắm sao? Triệu Y Nhiên nói thời đại học người theo đuổi cậu xếp hàng dài từ cổng trường Đại học kéo đến tận trung tâm thành phố đó!"
Vẻ mặt Cố Diễn như thể không để ý đến Tề Khê, anh phóng cho cô một ánh mắt như dao, tiếc là vành tai đỏ hồng làm cho khí thế anh trở nên không đủ, dẫn đến cảm giác ngoài mạnh trong yếu: "Không ai làm trò đến nói loại lời này trước mặt tôi."

Cậu chàng nhấp môi: "Loại lời bốc phét này của cậu thật là giả trân."
Tề Khê lơ đểnh: "Giả thì cũng có giả, nhưng đúng là có người thích nghe như vậy mà! Này cũng giống như lãnh đạo ngoài mặt thì nói không thích cấp dưới vuốt mông ngựa, nhưng thực sự nếu gặp được cấp dưới ngày nào cũng tâng bốc, cho dù là có thổi phồng vô cùng khoa trường, trong lòng biết giả tạo, nhưng nghe xong cũng vẫn rất phấn khởi đó.

Cho nên cậu biết không, có câu nói con chó la liếm, liếm đến cuối cùng thì muốn gì được đó!"
Tề Khê trừng mắt nhìn Cố Diễn: "Cậu không phải cũng thích như vậy sao?"
“Nhàm chán." Cố Diễn khẽ nhíu mày nhìn Tề Khê, "Hơn nữa, cái gì "chó liếm", không thích dùng loại ngôn ngữ mạng này, nghe rất có sắc thái tình dục.

Tề Khê, mỗi ngày cậu xem cái gì vậy? Không thể tập trung làm việc sao?"
Cậu chàng ho húng hắng, lại trịnh trọng đính chính: "Còn nữa, tôi sẽ không để mình bị dao động, cậu không cần phải nói những lời nhàm chán như vậy."
Tề Khê cực kỳ vô tội, trong lòng cô tích tụ một số suy nghĩ ác liệt và để ý, nhìn đăm đăm vào gương mặt Cố Diễn, quyết định không ngừng nỗ lực: "Mình cũng không nói sai, cậu quả thật là phong cảnh đẹp nhất trên xe đó.

Cũng là khung cảnh đẹp nhất trường."
Lỗ tai Cố Diễn quả nhiên lại đỏ lên lần nữa.
Cậu chàng hơi hổn hà hổn hển, có chút không chịu nổi nên ngăn lại lời Tề Khê: "Cậu đừng có nói nữa."
Anh trừng Tề Khê: "Giọng cậu lớn như vậy, người khác đều nghe được hết."
Nói những lời lỗ mãng này, Cố Diễn cũng sắp bỏ rơi lại Tề Khê, đi về phía Cố Tuyết Hàm.
Tề Khê rảo bước đuổi theo, ngoài phần diễn thuyết của Cố Tuyết Hàm về kế hoạch nghề luật sư, nhóm Tề Khê bọn họ còn cần phải diễn giải một phần tuyên truyền về công ty luật Cạnh Hợp cho các đàn em.
Lần này Tề Khê tiếp thu kinh nghiệm vừa nãy, nhẹ giọng nói: "Cố Diễn, đợi đến phần tuyên truyền, hay là cậu làm đi? Mình ở bên cạnh phối hợp." Cô có chút ngượng ngùng nói, "Mình thật sự có hơi căng thẳng.

Cậu có thể giúp mình không?"
Cố Diễn dừng bước, xoay đầu nhìn về phía Tề Khê, khóe môi anh cũng không chuyển động, cũng không trả lời cô.
Tề Khê không thể đưa hai tay ra tạo thành hình chữ thập: "Cầu xin cậu.

Cố Diễn, trong mắt mình, cậu là người tốt nhất."
Dường như Cố Diễn bị bất ngờ, lướt nhanh tầm mắt qua Tề Khê: "Nói nhỏ như vậy, ai mà nghe được?"
Tên đàn ông này sao lại có thể phiền phức đến vậy! Lúc thì ghét mình lớn tiếng, lúc lại ghét mình nói nhỏ! Trên đời này sao lại có thể loại đàn ông khó lấy lòng như vậy chứ!
Tề Khê hừng hực mong muốn thỏa mãn mọi yêu cầu của Cố Diễn, cô dùng toàn bộ sức lực, lớn giọng nói: "Cố Diễn, trong lòng mình, trong mắt mình, cậu là người tốt nhất! Cho nên, lần này phần tuyên truyền cậu làm đi!"
Quả nhiên tai của Cố Diễn lại đỏ lên, ánh mắt từ bốn phương tám hướng xung quanh nhanh chóng đổ dồn về, Cố Diễn giống như trốn xa khỏi Tề Khê, biểu cảm trấn tĩnh lạnh lùng như thể không quen biết Tề Khê.
"Biết rồi, biết rồi." Cố Diễn cau mày cúi đầu, "Tề Khê, chỉ cần cậu đừng mở miệng ra, tôi sẽ giúp cậu thực hiện phần tuyên truyền."
Mục đích hoàn thành!
Tề Khê tràn trề khí thế, ngoan ngoãn ngậm miệng lại ngay lập tức, sau đó theo Cố Diễn đi về phía Cố Tuyết Hàm.
- ----------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận