Anh Có Quyền Giữ Im Lặng

Editor: Thoa Xù

Có lẽ cô của Tạ Vũ Nam không hiểu rõ thâm ý trong lời nói của tôi, vẫn tiếp tục đấm ngực giậm chân: "Đúng ra lúc trước anh trai và chị dâu không nên nghe theo con nhóc kia, nếu như kiên trì tới cùng, đưa nó ra nước ngoài sớm một chút thì sẽ không xảy ra  chuyện này rồi!"

Lời này hoàn toàn ngoài dự đoán của tôi: "Cái gì? Ban đầu chú dì muốn đưa Tạ Vũ Nam ra nước ngoài sao?"

"Đúng rồi, anh trai cô là ai chứ, làm sao đồng ý cho Vũ Nam và thằng khốn không có gì đó kết hôn chứ? Cũng đã làm thủ tục du học cho Vũ Nam xong rồi, không ngờ con nhóc này lại đổi ý, chết sống nhất định phải kết hôn với thằng khốn kia!"

Tôi cảm thấy bùn đất trong đầu như bị khuấy đảo mạnh mẽ bằng một cây gậy dài, hình như có cái gì đó vô tình bị chôn sâu trong đầu, đang lặng lẽ tràn lên mặt nước, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp và nặng nề.

Ban đầu uy hiếp Nhạc Xuyên, ngấm ngầm làm nhiều chuyện nham hiểm như vậy để tách tôi và anh ta ra, thì ra không phải nhà họ Tạ!

Lời nói của Huệ Điềm Nhi cái ngày ở phòng vẽ tranh, tôi vẫn luôn cố ý không thèm nghĩ nữa, nhưng bây giờ lại đột nhiên giống như một vết mực rõ ràng trên tờ giấy trắng.

"Cô cho rằng chỉ bằng dáng vẻ mặc bộ sườn xám tiếp khách khoe khoang cảnh sắc là có thể dễ dàng mê hoặc anh An Thừa à?"

Bây giờ ngẫm lại, cuối cùng Nhạc Xuyên quyết định chia tay với tôi, chính là không lâu sau buổi lễ khánh thành thư viện trường!


Xe đột nhiên ngừng lại, lồng ngực giống như có cái gì đó văng ra theo quán tính, dường như tim đập loạn và thiếu dưỡng khí.

Tôi không kịp nghĩ nhiều, cô của Tạ Vũ Nam đã cẩn thận nói: "Cô Tân, mời đi bên này."

Nhà của Tạ Vũ Nam nằm ở khu dân cư cao cấp của trung tâm thành phố, căn nhà lớn nằm giữa vườn hoa, mấy luống hoa thì không dày đặc như mấy ngôi làng cổ.

Nhưng cho dù như vậy, vẫn có thể thấy dưới ngôi nhà năm sáu tầng đã tụ họp nhóm người vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nhìn theo hướng họ chỉ, trên lan can tầng thượng, một người phụ nữ mặc áo ngủ tóc tai rối bù đang ngồi đó, hai chân đung đưa nguy hiểm giữa không trung, bên dưới là sàn bê tông trống trải và cứng rắn.

Cô của Tạ Vũ Nam cầu cứu, giọng nói nức nở: "Con bé ngốc này, nhất định không chịu xuống, lại không cho cảnh sát cửa trải nệm hơi, trời ơi, cao như vậy, nếu con bé thật sự . . . . . ."

Đột nhiên cả đám người kinh hãi thốt lên, một vật từ không trung rơi thẳng xuống, đôi chân tôi mềm nhũn, nhắm mắt lại theo phản xạ có điều kiện .

Tiếng la trở thành tiếng thở dài như trút được gánh nặng, tôi miễn cưỡng hí nửa mắt nhìn về nơi đồ vừa rơi xuống.


Là một chiếc dép, màu xanh dương nhạt mũi dép bằng bông có hình Hello Kitty, nhưng mà gần như giống y hệt với đôi dép mà lúc học đại học chúng tôi cùng nhau mua ở quầy hàng nhỏ trong chợ đêm.

Lồng ngực tôi lại căng lên, chợt định thần đứng thẳng người, trầm giọng nói với cô của Tạ Vũ Nam: "Mau dẫn cháu đến gặp cô ấy đi."

Nhà họ Tạ đã báo cảnh sát, một nhân viên cảnh sát đã đến cửa hông sân thượng xem tình hình, ý bảo đứng bên trong để chờ sắp xếp bước tiếp theo.

Tôi nhìn thấy đã có bộ đội đặc chủng buộc dây thừng tiếp cận cẩn thận ở cạnh dưới sân thượng.

Trên sân thượng có một nguời đứng đối diện với Tạ Vũ Nam, gió lớn, bóng lưng cao to gầy gò trong chiếc áo sơ mi của anh ta, ảm đảm như thể sắp bị thổi ngã.

Tôi nhìn một lúc lâu mới xác định được, Nhạc Xuyên đã từng cao lớn khỏe mạnh như vậy.

Tạ Vũ Nam cũng không cuồng loạn như trong tưởng tượng, cô ấy nghiêng đầu nhìn Nhạc Xuyên, lộ rõ vẻ ngẩn ngơ bình lặng.

"Xuyên, em để một tờ chi phiếu trong túi bộ âu phục anh mặc lúc kết hôn, đó là tất cả tiền để dành của em, lấy nó để làm chuyện mình thích đi, em nhớ năm đó anh có nói, muốn mở một trường dạy Judo. . . . . . Mấy năm này không nên bắt buộc anh vào công ty của ba, bằng đầu óc và năng lực của anh, anh nhất định có thể tạo nên thế giới của riêng mình, Xuyên, bắt đầu mọi thứ lại lần nữa đi, em sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa. . . . . ."


Nhạc Xuyên giống như mới vừa nói rất nhiều, anh ta sốt ruột và mệt mỏi thở gấp: "Vũ Nam, giây ly hôn đã xé bỏ rồi, xuống đây có được không, xuống đây nói chuyện, kỳ lạ thật, chúng ta kết hôn đã nhiều năm như vậy, cũng chưa có trò chuyện vui vẻ. . . . . ."

Giọng điệu của Nhạc Xuyên khàn khàn và áy náy, ánh mắt đờ đẫn của Tạ Vũ Nam lóe lên chút do dự lưu luyến.

Nhạc Xuyên tiến lên một bước đưa tay ra: "Vũ Nam, đưa tay cho anh, xuống đây có được không?"

Tạ Vũ Nam co rụt lại theo bản năng , giọng nói lại kích động: "Đừng nói nữa! Cho dù có thể tha thứ, em cũng không thể tha thứ cho bản thân mình, là em đã phá hủy tình cảm của ba người, người đàn ông em yêu  nhất, người chị em tốt nhất . . . . . . Thời đại học hai người là một cặp xứng đôi, em không thể khống chế được mình, ghen tỵ đến phát điên nên mới làm ra chuyện như vậy, biết anh mãi mãi cũng sẽ không yêu em, bây giờ không phải muốn dùng cái chết để giữ anh lại, nhưng mà trong lòng rất khó chịu, quá khó tiếp nhận, tối nào cũng không ngủ được, hít thở không thông, em muốn thở một hơi, chỉ muốn thở một hơi thôi. . . . . ."

Bàn tay vịn lan can của cô nới lỏng, ánh mắt dán chặt vào mặt Nhạc Xuyên, khóe miệng dường như miễn cưỡng muốn nở nụ cười: "Xuyên, kiếp sau, chỉ mong không oán hận như vậy nữa."

"Không!" Giọng Nhạc Xuyên trầm khàn bất chấp tất cả la lên: "Cho dù không có em, anh và Tân Nghiên cũng không thể ở bên nhau!"

Cơ thể Tạ Vũ Nam căng thẳng, kinh ngạc quên cả động tác tiếp theo, mắt chăm chú nhìn Nhạc Xuyên: "Anh nói gì?"

Nhạc Xuyên nói cực nhanh, giống như sợ không kịp nói xong: "Trước khi em nói chuyện của Tân Nghiên, thì có người đến tìm anh, nói Tân Nghiên có người yêu rồi, đừng dây dưa với cô ấy nữa! Anh không tin, cũng không đồng ý buông tay! Nhưng sau này, tư cách bảo vệ luận án bị tước bỏ, tìm việc làm cũng đều vấp phải trắc trở, siêu thị ba mẹ cũng bị niêm phong vì bị tố cáo bán hàng giả, ba anh không chịu nổi đả kích nên bị đột quỵ tình trạng nguy kịch, không biết còn có thể xảy ra chuyện gì đáng sợ nữa, nhưng đây là lựa chọn duy nhất, chỉ có thể buông tay!"

Anh ra sức thở dốc một hơi, giống như cuối cùng cũng đào lên được một loại cỏ độc sâu trong tận đáy lòng: "Bây giờ đã biết, người có thể làm được những chuyện này mà không cần tốn nhiều sức lực cũng chỉ có một -- bọn họ đã sớm theo dõi Tân Nghiên, cho dù không có em, Úc An Thừa tuyệt đối cũng sẽ không để cho anh và Tân Nghiên ở bên nhau!"

Tôi cảm thấy trong lòng giống như bị một mũi tên bắn trúng, mỗi một dây thần kinh cũng căng đến cực hạn, đột nhiên hung hăng bật ra một tiếng trầm đục, cung tên bắn vào lòng, đâm sâu vào máu thịt, đau đớn rõ ràng sâu sắc.


Mà mũi tên này bắn thẳng về phía miếng bọt biển đang phình to ra, nhiều màu rực rỡ khoe sắc dưới ánh mặt trời, bắn vào một cái lập tức nổ tung thành một khoảng không đen tối.

Thế giới của tôi đột nhiên mất đi trọng tâm, không khống chế được đổ sụp xuống, tôi cảm thấy bên cạnh mình nhanh chóng có người đỡ, vội vàng khẽ gọi bác sĩ.

Bác sĩ còn chưa tới, lại có tiếng vang lên từ bộ đàm: "Tạ Vũ Nam yêu cầu gặp Tân Nghiên, xin dẫn Tân Nghiên lên sân thượng, hết."

Tạ Vũ Nam vẫn chưa thoát khỏi cảnh nguy hiểm, tôi không kịp nghĩ nhiều, tùy tiện nắm tay người đó để đứng lên, một nữ cảnh sát vỗ nhẹ vào mặt tôi: "Tân tiểu thư, có thể không?"

Tôi ôm bụng cố gắng đứng thẳng, ngăn cản cơn sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt trong đầu, gật đầu nói: "Có thể."

Trong phòng dưới lầu đột nhiên truyền đến đứa bé khóc oa oa, khóc rất dữ, giống như vừa bị một cơn ác mộng quấy phá.

Mấy nhân viên cảnh sát không hẹn mà cùng nhìn nhau, người dẫn đội nhanh chóng ra lệnh: "Trao đổi thử với người nhà, nhanh chóng bồng đứa bé tới đây!"

Đứa bé chỉ mới hơn sáu tháng tuổi, mới vừa mọc ra một cái răng trắng trắng, hình như là mới vừa tỉnh ngủ không tìm được mẹ, khóc đến hơi thở cũng nghẹn ứ, khuôn mặt đầy nước mắt đỏ bừng.

Tôi đưa tay ra: "Có thể để cho tôi bồng bé lên không?"

Bọn họ nhìn tôi dò xét, lập tức ra quyết định: "Có thể, nhất định không được kích thích cô ấy, nói với cô ấy về đứa bé nhiều vào."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận