Edit và Beta: Thích Cháo Trắng
Ra khỏi bệnh viện Úc An Thừa cùng tôi đi thăm mẹ.
Sau khi tôi mang thai, cũng khá lâu rồi không đi thăm bà, trong lòng quả thực vô cùng nhung nhớ, nhưng lại sợ bà tình trạng của xảy ra vấn đề gì, còn chưa đi đến phòng bệnh thì tôi đã bắt đầu thấp thỏm.
Không ngờ tình trạng thân thể và tinh thần của bà đều rất không tệ, hơn nữa con gái yêu quý hơn một tháng không gặp thế mà làm như không thấy, ngược lại thân thiết kéo tay Úc An Thừa.
Thấy trên tủ đầu giường bày rất nhiều đồ ăn vặt và trái cây tươi bà thích, hình như gần đây thường có người thăm bà. ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ
"An Thừa, cái này, ăn ngon." Bà cười hì hì giơ lên một hạt sen non giòn, vui vẻ reo lên.
Úc An Thừa mỉm cười gật đầu, rút cái khăn giấy giúp bà lau sạch khóe miệng.
Tôi quay đầu lại hỏi người lái xe của Úc An Thừa đang đứng ở cửa: "Gần đây An Thừa đã tới đây sao?"
Tài xế cúi đầu một mực cung kính trả lời: "Thường thì mỗi tuần đều sẽ tới một lần."
Tôi ôm lấy Úc An Thừa dùng sức cắn một cái, tựa đầu lên vai anh.
Anh cúi đầu, tôi dùng một đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm một cái lên bụng dưới, trong lòng kích động, tiến tới mẹ trước mặt: "Mẹ, con có em bé rồi, là em bé của con và An Thừa!"
Mẹ mờ mịt ngơ ngẩn, đột nhiên bắt được tay tôi, vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng dặn dò: "Ngoan! Nhất định phải sinh con trai cho An Thừa!"
Lúc lên xe tôi còn dở khóc dở cười: "Bà ngoại thế này là tư tưởng ở thời đại nào rồi đây, tại sao nhất định phải là con trai? Con gái như em đây không phải cũng rất hiếu thuận sao!"
Úc An Thừa cho là tôi tức giận, dùng ngón tay đè lại chân mày đang nhíu chặt của tôi: "Sao vậy?"
Tôi quay đầu, rất hứng thú hỏi anh: "Anh muốn con trai? Hay là con gái?"
Anh không nghĩ ngợi chút nào lập tức trả lời: "Chỉ cần khỏe mạnh, đều tốt cả."
Thật vất vả mới ra khỏi biệt thự nhà họ Úc, có thể hóng mát một chút, tôi không muốn lập tức trở lại, thừa dịp xe còn chưa có khởi động bèn khuyến khích Úc An Thừa: "Ra ngoài đi dạo một chút đi, mua cho bé con chút đồ?"
Anh cũng rất hăng hái: "Được." ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ
Tài xế thì ngược, nhắc nhở chúng tôi: "Thật xin lỗi, trợ lý Đông mới vừa tới gọi điện thoại nhắc nhở, buổi chiều hôm nay An Thừa có một buổi họp phát triển sản phẩm mới, sợ là thời gian không còn kịp nữa rồi."
Tôi vội vàng hủy bỏ kế hoạch mua đồ, hơn nữa dùng dấu tay nói cho Úc An Thừa biết nội dung cuộc điện thoại của trợ lý Đông.
Anh ngược lại kiên trì hơn tôi: "Không sao, mua đồ trước."
Tài xế chần chờ một chút, vẫn là lái xe đưa chúng tôi đến trung tâm thương mại mua đồ trước.
Đồ dùng đáng yêu của trẻ nhỏ lôi cuốn đến nỗi chúng tôi không cất nổi bước chân, cái gì cũng cảm thấy được, chứng lựa chọn khó khăn bỗng phát tác, khiến tôi rồi rắm đến mức phải để Úc An Thừa quyết định.
"Chọn cái nào được bây giờ?" Tôi chỉ vào một dãy các loại đồ chơi mềm để trẻ con gặm cắn lúc ngứa lợi cho anh nhìn.
Anh nhìn sang, cũng không cần nghĩ ngợi mà chỉ ngay một cái màu xanh nhạt.
Tôi đột ngột nghiêm trang nhìn anh: "Úc An Thừa, anh đã biết trước rồi sao?"
Úc An Thừa rõ ràng sợ hết hồn, gương mặt bỗng nhiên cứng đờ, giống như nghe được một chuyện quá mức bất ngờ, anh thở dốc một hơi mới làm dấu tay: "Sao có thể như thế được?"
Tôi nhấc món đồ chơi kia lên: "Thích nhất màu sắc này nha! Thật đáng yêu!"
Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng: "Nhưng ngộ nhỡ là con gái thì phải làm thế nào?"
Anh đúng là giật mình sợ hãi không thể làm gì, thở dài vỗ vỗ vai: "Không sao, con trai hay con gái cũng đều có thể dùng." ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ
Đi dạo trong chốc lát chính là mang theo một đống lớn túi mua hàng, cũng rất nhanh đã đói bụng, Úc An Thừa sắp xếp cho tôi và đống túi lớn túi nỏ kia an ổn trên chiếc ghế dài cạnh bậc thang, còn anh thì xuống cửa hàng dưới lầu mua bánh ngọt.
Tôi nhàm chán vuốt vuốt món đồ chơi trẻ con trong túi, một quả bóng hoa nhỏ, ít nhất cũng phải đến khi đứa bé ba tuổi mới có thể chơi, tôi lại sốt ruột khó nén nên đã mua.
Trong trí nhớ, món đồ chơi đầu tiên cha mua cho tôi, chính là một quả bóng da như vậy, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Vỗ nhẹ nhẹ mấy cái, không để ý quả bóng lăn ra ngoài, toi vội vàng đứng dậy đi nhặt.
Vừa đúng lúc một bà bầu mập mạp đi qua, cố hết sức khom lưng nhặt quả bóng lên, lúc đưa trả lại tay tôi còn mỉm cười: "Rất đẹp mắt đấy."
Tôi liên tục nói cảm ơn, vừa định trở lại ghế dài, lại thấy bên kia có một người đàn ông đi tới, ân cần đỡ bà bầu đó: "Em không sao chứ?"
Sửng sốt, là Lữ tiên sinh, đối tượng đồng tính luyến ái của Phạm Kiến.
Tôi lập tức chủ bụng nhìn kỹ người phụ nữ kia một chút, nhìn qua dường như tuổi của cô còn nhiều hơn cả họ Lữ kia, bụng thì tối thiểu cũng phải bảy, tám tháng rồi, cặp chân rõ ràng sưng vù, dáng vẻ chống tay sau lưng rất mệt mỏi.
Người phụ nữ độc ác cay nghiệt trong miệng Phạm Kiến, lại là một người phụ nữ có thai sắp chuyển dạ.
Tôi không khỏi thầm nghĩ: quả nhiên không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, dáng dấp trắng trẻo mập mạp, mặt mũi hiền lành như Quan Âm, nhưng ngược lại đoán chừng lúc ngấm ngầm làm chuyện xấu thì cũng sẽ không nháy mắt lấy một cái, bụng lớn như vậy rồi cũng không nghĩ đến tích chút đức cho đứa bé.
Họ Lữ chỉ nhìn chứ không biết tôi, lễ phép cười cười, đỡ bà bầu vừa đi vừa thầm thì, che chở có thừa. ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ
Nhìn theo bóng lưng bọn họ, cũng hoàn toàn là dáng vẻ của một đôi vợ chồng ân ái, nghĩ đến ánh mắt ai oán cùng đủ loại đáng buồn, đáng tiếc của Phạm Kiến, trong lòng tôi khó chịu giống như là ăn phải con ruồi.
Mãi một lúc lâu sau Úc An Thừa mới trở về, anh mua mấy loại bánh ngọt mặc cho tôi chọn, kết quả bị tôi tiêu diệt sạch, không thừa một miếng nào.
Giống như là ra ngoài hít thở thay đổi không khí, cuối cùng là ăn no mua đủ, hài lòng thỏa mãn, tôi đứng dậy từ trên ghế dài, dắt tay Úc An Thừa chuẩn bị về nhà.
Anh lung lay một cái, đứng không vững, tôi mới cảm thấy trong lòng bàn tay của anh ướt đẫm mồ hôi lạnh, lại nhìn sắc mặt của anh một chút, xám ngắt đến không thể tưởng tượng nổi, ngay cả hai bên thái dương cũng dính ướt mồ hôi.
Tôi giữ tay anh hỏi: "Anh thế nào rồi?"
Anh buồn bực ho khan vài tiếng mới khoát khoát tay: "Không có việc gì, thời tiết hơi nóng."
"Đi bệnh viện xem một chút nhé?"
Tôi lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại, nhưng lại bị anh giữ tay lại: "Không cần, đi về nghỉ sẽ tốt ngay thôi."
Trên xe, anh uống thuốc xong thì tôi giúp anh dựa vào thành ghế, nhẹ nhàng thuần thục xoa ngực giúp anh.
Anh lại nhanh chóng giữ tay tôi lại, ý bảo anh đã tốt hơn nhiều.
Đột nhiên trong đầu tôi sinh ra một loại ý tưởng mãnh liệt: "Cứ sinh con gái đi, con gái biết thương cha mẹ hơn, về sau bé con lớn lên rồi sẽ để cho con bé xoa bóp giúp anh!"
Úc An Thừa nhìn tôi ra dấu tay, trong mắt rõ ràng là sự ngóng trông mong đợi chưa từng có: "Tốt, sinh con gái, có thể dạy con bé khiêu vũ."
"Dạy bé con vẽ tranh nữa!" Tôi lập tức nối lời anh: “Cô gái nhỏ sẽ phải là người đa tài đa nghệ!"
Anh khẽ cười, rũ mí mắt xuống, ánh mắt dừng lại trên bụng tôi, đôi mắt dưới hai hàng lông mi dài như cánh bướm dập dờn kia dường như ẩn giấu một tia lo âu: "Còn có sáu tháng nữa."
Tôi cũng tiếp lời anh: "Đúng vậy, nhanh nhanh ra ngoài một chút là tốt rồi!"
Lần này ngược lại đến phiên anh cười: "Không vội, chúng ta cùng nhau chờ bé con ra đời, lại nhìn con bé từ từ lớn lên, lúc này mới có ý nghĩa."
Tôi gật đầu thật mạnh. ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ
Đúng là như vậy, yêu nhau, bên nhau, cùng nhau nhìn đám con cháu từ từ lớn lên, trên đời này, không còn có chuyện gì có ý nghĩa hơn so với việc này.
Úc An Thừa không ở nhà nghỉ ngơi nhiều, anh nói là thời gian khai thác sản phẩm mới tương đối gấp gáp, ngày thứ hai lại bắt đầu phải đi làm như bình thường, hơn nữa giờ làm việc mỗi ngày cũng càng ngày càng dài, có lúc bận rộn đến mức điện thoại di động cũng luôn ở trong trạng thái tắt máy.
Sau ba tháng, tình huống dần ổn định, chính là lúc tôi đặc biệt mệt rã rời, mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ chẳng khác nào con heo.
Có một ngày, giữa lúc đang ngủ trưa thì nhận được điện thoại của Phạm Kiến, nói ngày mai là lễ mừng thọ năm mươi tuổi của cha anh, trước khi đi anh đã chuẩn bị mấy bao thuốc cùng mấy bình rượu, vẫn để trong căn hộ trước kia, nhờ tôi giúp đưa đến cho cha anh một chuyện.
Nhưng tôi không có chìa khóa, anh nghĩ rồi buồn bực nói: "Tìm A Lữ đi, anh ta có, bảo anh ta nếu rảnh thì đi mở cửa giúp em một cái."
Tôi gọi điện thoại liên lạc với vị ***, kiêm ông chủ của Phạm Kiến, Lữ tiên sinh, anh ta hơi chần chờ một chút, nói hiện giờ còn có chút việc bận, thu xếp xong sẽ qua ngay.
Lúc đầu, vốn dĩ tôi còn muốn thông báo với Úc An Thừa rồi mới đi, nhưng thấy gởi tin nhắn đi cũng không thấy anh trả lời, đoán chừng là đi họp, trợ lý Đông làm phiên dịch cho anh, khẳng định cũng đang bận bịu, suy nghĩ một chút thấy đi cũng không mất quá nhiều thời gian, tôi quyết định cứ tự đi một chuyến thôi.
Buổi chiều mẹ Úc đã đi ra ngoài làm đẹp, không ở nhà, tôi không muốn làm phiền đến tài xế, nên đi thẳng ra ngoài gọi xe.
Đứng trước cánh cổng nhà trọ khóa chặt của Phạm Kiến, đúng vào lúc mặt trời chiếu thẳng, mới vừa rồi khi tôi ngồi trong taxi, đúng lúc máy điều hòa không khí bị hỏng, vừa nóng lại mệt mỏi.
Khi ngài Lữ kỉa ra mở cửa cho tôi có chút choáng váng, anh ta cuống quít hỏi: "Cô sao vậy?"
Tôi phải vịn cửa một lát mới đứng thẳng được: "Không có việc gì, là phản ứng mang thai thôi."
Anh Lữ lập tức ga lăng đỡ tôi lên trên lầu.
Tôi ngồi xuống, dựa vào trên ghế sa lon nghỉ ngơi một lát, anh Lữ đặc biệt xuống lầu mua một bình nước cho tôi.
Khi đã không còn khó chịu như mới vừa rồi, tôi chào hỏi với anh ta: "Anh cứ di về trước đi, tôi nghỉ ngơi một lát rồi sẽ đưa tự qua là được, dù sao cũng không xa."
Lữ tiên sinh kiên trì muốn đưa: "Đồ nặng như vậy, tại sao có thể để cho phụ nữ có thai khổ cực được? Không vội, cô cứ nghỉ ngơi trước đi, sau đó đưa qua."
Anh ta quả thật là biết săn sóc, nhớ tới thái độ cần thận chăm sóc vợ của anh ta ngày hôm qua, tôi không nhịn được hỏi: "Chắc là vợ anh sắp sinh rồi chứ?"
Anh ta có chút không được tự nhiên: "Ừ, còn nửa tháng nữa."
Dù sao tôi cũng vẫn cảm thấy không đáng thay Phạm Kiến, nhưng mà họ là vợ chồng danh chính ngôn thuận, bây giờ cũng sắp có con rồi, xét ở khía cạnh nào đi chăng nữa, thì cũng không tiện hỏi thêm cái gì.
Đúng lúc này thì Phạm Kiến gọi điện thoại tới, nhờ anh ta lấy giúp anh một cây kéo đặt trong ngăn kéo trong phòng rồi chuyển phát nhanh đến cho anh.
Tôi nghi hoặc hỏi lại: "Không phải vẫn nói cây kéo là cần câu cơm của stylist, sao anh lại sơ ý không mang đi như vậy?" ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ
Anh ta mập mập mờ mờ, chỉ nói là mình quên.
Tôi đã lấy kéo ra cho anh ta rồi, vẫn còn chê anh nhiều chuyện: "Mua một cái nữa không được sao, anh dông dài như vậy, còn đặc biệt phải nhanh đưa tới nữa cơ!"
Lữ tiên sinh vừa nhìn thấy cây kéo kia thì không rời được ánh mắt, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn.
Tôi nhìn ra đầu mối: "Có liên quan gì đến cây kéo này à?"
Anh ta cũng biết Phạm Kiến sẽ không gạt tôi cái gì, bèn gật đầu một cái: "Đây là khi cậu ấy được chính thức vinh thăng từ nhân viên gội đầu nhỏ bé lên thành thợ làm tóc, tôi đã đưa cho cậu ấy, hàng của Đức, hơn hai ngàn một cây, cậu ấy vẫn tiếc tiền mua."
Mười bảy tuổi Phạm Kiến thôi học đi theo nghề, dù rằng bây giờ cũng đã khác trước, nhưng vẫn luôn bị cha cậu ta liên lụy, tình cảm lại đi lệch đường, suy nghĩ một chút khiến cho lòng anh cảm thấy chua xót:
"Thật ra thì anh ấy sống không hề dễ dàng chút nào, cũng chỉ là muốn có một nơi để dựa vào, còn đến mức phải đuổi tận giết tuyệt như vậy sao?"
Giọng của anh Lữ có phần chua chát: "Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, gần đây cậu ta đột nhiên lại cùng bị tập trung khiếu nại, trên trụ sở chính cũng là có chút bất đắc dĩ, chờ cho qua thời gian này, sẽ nghĩ biện pháp điều cậu ấy trở lại."
Tôi cười lạnh: "Điều anh ấy trở lại, vợ anh có thể bỏ qua cho anh ấy sao?"
Ngài Lữ kia đột nhiên sững sờ: "Vợ tôi?" ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ
Tôi nói cho anh ta biết chuyện Phạm Kiến nhận được điện thoại nặc danh cùng với việc gặp phải tai nạn xe cộ, ngài Lữ nhíu chặt chân mày, suy nghĩ hồi lâu vẫn mạnh mẽ lắc đầu: "Không thể nào! Cô ấy tuyệt đối không thể nào làm những chuyện như vậy được!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...