Editor: tu tai
Đúng là oan gia ngõ hẹp, Huệ Điềm Nhi mang theo một túi thức ăn lớn cho chó liều lĩnh mạo hiểm tới đây, thấy vậy cũng ngớ ra đầy mất hứng.
Lại muốn bình tĩnh nói chuyện là nhất định không thể rồi, ngực khó chịu, chỉ có thể nhịn một hơi quay đầu bước đi.
Ra khỏi tòa nhà cũng không biết đi nơi nào, cảm xúc cũng kém giống như không khí u ám bên ngoài, nhảy lên một chiếc xe buýt di chuyển không mục đích.
Đi qua cửa một trường học thì thấy một soái ca có da có thịt đang chỉ huy giao thông, không khỏi nhìn thêm một cái, không ngờ lại là Phạm Kiến.
Thật là trời giúp. Lúc này có một người có thể giúp tôi giải khuây cũng chính là anh.
Xuống xe ở cách đó không xa, thừa dịp anh không đề phòng mà đánh lén: "Ê trai đẹp, đóng giả làm người giữ trật tự đô thị là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!"
Anh vừa bất ngờ vừa vui mừng: "Gặp qua người đẹp trai như vậy giữ trật tự đô thị sao! Nhìn động tác của tôi này, chuẩn mực mà đẹp đẽ biết bao!"
Trợn mắt liếc anh ta một cái: "Hôm nay không cần làm việc phục vụ công ích?"
Vẻ mặt anh ta nghiêm túc: "Sự nghiệp phục vụ công ích là trách nhiệm cùng nghĩa vụ của mỗi cá nhân, so với công tác phục vụ có ý nghĩa và giá trị xã hội phổ biến hơn nhiều, khi mỗi đèn sáng lên, đèn đỏ ngừng, đèn xanh được đi, đèn vàng cũng phải kịp thời dừng lại, trong lòng sẽ tự nhiên sinh ra cảm giác sứ mệnh về ý thức trách nhiệm......"
Khẳng định sự thật: "Còn cảm thấy cầm lá cờ đỏ nhỏ giơ lên xuống rất vinh quang đúng không! Nói, mấy tháng này lại vi phạm luật giao thông bao nhiêu lần?"
Phạm Kiến nghiêm trang bày tỏ nếu như không làm ảnh hưởng đến công việc của anh nữa, thì sau khi tan ca anh có thể có vinh dự mời tôi đi ăn lẩu hải sản.
Dù sao ngày mai cũng sẽ kết thúc rồi, cũng không cần tiếp tục tuân thủ nghiêm ngặt quy định trong hiệp nghị chó má kia của nhà họ Úc nữa, sá gì nữa.
Nhưng chuyện đầu tiên mà Phạm Kiến làm sau khi thu cờ đỏ nhỏ lại là hết sức khẩn cấp chạy về phía trung tâm y tế vật nuôi, chú chó Labrador của nhà anh mấy ngày nay có chút tiêu hóa không tốt đang được chữa trị ở trong đó, anh cần phải qua xem một cái trước đã.
Tức giận không chịu nổi, liền mắng: "Thế nào mà chó cũng quan trọng hơn tôi chứ!"
Nhưng là thực sự không muốn một mình, chỉ có thể đi theo anh cùng đến trung tâm y tế vật nuôi trước, không dám đi vào chịu tội, bất đắc dĩ phải ở trong xe chờ anh ta.
Ai ngờ anh ta đi vào rồi thì không ra được, mà vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho tôi: "Tân Nghiên, mau đi mua giúp tôi chiếc T shirt, bảo bối nhà tôi không cẩn thận đại tiện lên người......"
Thiếu chút nữa không tức giận đến điên luôn, tôi vào cửa hàng nhỏ gần đó chọn một cái T shirt vô cùng tiện nghi vô cùng xấu xí, nắm lỗ mũi thở phì phò chạy vào.
Phạm Kiến cũng không tránh đi, trực tiếp cởi chiếc áo T shirt bó sát trên người, nhờ tôi lấy khăn lau cánh tay trần giúp anh ta, tôi vừa làm vừa không quên đâm đâm bắp thịt của anh.
Tôi cũng không khách khí, đưa khăn lông về phía phần eo sợ nhột của anh muốn lau ở đó, anh không chịu nổi nhột co người lại cười ha ha, cảm thấy hả giận, giơ khăn lông lên uy hiếp anh.
Tiếng cười kinh động một cô gái mặc đồng phục đang làm việc sau lưng anh, cô ta quay đầu lại, gương mặt bất mãn bỗng hóa thành khiếp sợ.
Lại là Huệ Điềm Nhi, sửng sốt, sau đó thấy Úc An Thừa cũng mặc đồng phục làm việc giống cô ta ở bên cạnh có chút mờ mịt xoay người lại.
Đồng phục công việc của bọn họ trước ngực đều viết dòng chữ " Đại sứ tình yêu Uông Tinh ".
Úc An Thừa nhìn tôi một chút, lại nhìn Phạm Kiến còn đang cởi trần một chút, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
Huệ Điềm Nhi theo bản năng ôm Úc An Thừa, dùng ánh mắt tức giận khiển trách nhìn tôi.
Phạm Kiến cảm thấy đại sự không ổn, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, mang theo nụ cười của người quen cũ đi tới trước mặt Úc An Thừa vươn tay: "Anh Úc anh khỏe chứ, có thể không nhớ rõ, tôi là chị em chơi đùa từ nhỏ đến lớn của Tân Nghiên."
Ánh mắt ÚC An Thừa dừng lại trên mặt tôi, đối với Phạm Kiến thì làm như không thấy.
Một cái chớp mắt chột dạ, nhưng lập tức oán hận nghĩ: tại sao chỉ cho phép châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn?
Nở một nụ cười ngọt ngào tiến lên ôm Phạm Kiến: "Bảo bối nhà anh không sao chứ, không phải nói xong sẽ đi ăn lẩu hải sản sao? Đi thôi."
Phạm Kiến cắn răng một bộ "Muốn hại chết tỷ sao", anh quay đầu rời đi coi không nhìn thấy tôi ôm anh ta, chưa được vài bước đã nhảy mũi hắt xì liên tiếp khiến không đứng thẳng lên được.
Lóe lên một cái, đã bị một sức mạnh kéo ra ngoài cửa, trong tay bị nhét vào một khối khăn tay.
Dùng sức lau nước mũi đến mấy lần mới ngẩng đầu lên được, trước mặt là máy tính cầm tay của Úc An THừa: "Mau về nhà đi."
Không hề nghĩ ngợi đoạt lại viết thẳng lên: "Liên quan cái rắm!"
Lại hắt xì một cái, nước mũi phun lên màn hình của máy tính cầm tay, nhìn Úc An Thừa có vẻ giận, vung tay một cái ném ngay máy tính cầm tay đi, dùng sức lôi cánh tay kéo tôi ra ngoài.
Dựa vào địa thế, tôi ra sức nâng cao cơ thể về phía sau, đứng ỳ tại chỗ bất động.
Rốt cuộc thì sức khỏe của anh không tốt, hô hấp càng ngày càng xốc xếch nặng nề, nhưng vẫn cứ nắm chặt không buông tay.
Nhìn sắc mặt anh càng ngày càng tái nhợt sức lực biến mất hầu như không còn, tay vừa định buông lỏng, đã bị Huệ Điềm Nhi xông lên tách ra.
Trên mặt cô ta hoàn toàn là vẻ mặt "Không cần nhịn nữa", giọng nói vừa miệt thị mà đầy phẫn hận: "Buông anh An Thừa của tôi ra, cái người phụ nữ bẩn thỉu này!"
Tôi cất giọng lạnh lùng về phía cô ta: "Cô bị mù sao, rốt cuộc thì ai là người không chịu buông!"
Cô ta dứt khoát không thèm nhìn, mà nói với Úc An Thừa: "Anh An Thừa chúng ta đi thôi, không cần quan tâm đến người phụ nữ bẩn thỉu này!"
Sao có thể bỏ qua cho cô ta như vậy được, bước thẳng đến trước mặt đe dọa cô ta nói: "Bẩn! Cô cũng xứng nói tôi bẩn thỉu! Cho dù tôi bẩn thỉu cũng chưa từng đã làm chuyện không tuân theo luân thường đạo lý, quan hệ của các người, mới là mối quan hệ bẩn thỉu nhất buồn nôn nhất trên đời này!"
Cô ta giơ tay vung tới: "Không cho nói anh An Thừa như vậy!"
Một cái tát không chút do dự dừng trên mặt tôi, tôi bụm mặt nhào tới, lợi dụng ưu thế về chiều cao đẩy cô ta ngã ra đất:
"Một tát này, coi như tôi đòi lại công lý cho mình!"
Không nhìn thái độ của ÚC An Thừa, tôi xoay người bỏ mặc bọn họ sau lưng đi thẳng, con đường phía trước huyên náo nhộn nhịp, thật ra thì tôi cũng không biết nên đi đâu, chỉ là sợ nếu tôi còn lưu lại đó thì sẽ giống như người điên không tự kiềm chế được.
Nhưng còn chưa đi đến đầu đường liền bị ngăn lại, là tài xế của Úc An Thừa, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị: "Phu nhân xin dừng bước, tôi đưa cô về nhà."
Còn có thể làm sao? Ngay cả một tài xế nho nhỏ của nhà họ Úc cũng có thể dễ dàng giam cầm tôi, muốn tìm một nơi để phát tiết cũng không được.
Ngồi vào chiếc xe sang trọng rộng rãi khí phái kia, giống bị nhét vào một lồng tre, đột nhiên trong lòng tôi sinh ra một loại cảm giác vô lực buông xuôi: có lẽ, cứ kết thúc như vậy, chưa chắc đã không phải là một loại giải thoát.
Chuyện đầu tiên khi tôi trở lại căn gác nhỏ là tắm rửa thay quần áo, nhảy mũi liên tục trên đường làm cho trên mặt tôi một đống nước mắt nước mũi, đầu óc rất loạn rất đau, đã bỏ suy nghĩ sẽ trao đổi cùng ÚC An Thừa đi rồi, tôi chỉ muốn sớm nằm dài trên giường ngủ một giấc không biết trời đất là gì.
Trên người chỉ mặc loạn chiếc áo choàng tắm liền chạy ra khỏi phòng tắm, nhưng vừa mở cửa thì phát hiện Úc An Thừa đang đứng ở cửa phòng tắm.
Vẻ tức giận trên mặt anh vẫn chưa tiêu tan, cõ lẽ là muốn hưng sư vấn tội, tôi cũng không cảm thấy có gì phải sợ, chẳng qua trên người quá mức lôi thôi, nên vẫn chạy nhanh về phía thư phòng.
Anh ngăn cản, khoa tay múa chân ra dấu: "Hai người vẫn ở bên nhau?"
Tôi có điểm không kịp ứng phó, vốn dĩ cho rằng anh sẽ ra mặt vì Huệ Điềm Nhi, tôi đã chuẩn bị sẵn sẽ không nhường một bước, không ngờ anh lại hỏi một vấn đề không cần thiết như vậy.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều liền mang theo khiêu khích trả lời anh: "Đúng thì sao? Anh Úc, chẳng lẽ anh còn có yêu cầu cuối cùng đối với tôi nữa sao"
Anh giống như bị sét đánh trúng, cơ thể run lên một cái, dùng hết toàn lực mới giơ tay lên ra dấu một từ tối nghĩa: "Thương anh ta?"
Hoàn toàn không đúng, nhưng không biết vì sao, nhìn thấy ánh mắt thất hồn lạc phách của anh mà tôi lại cảm thấy hưng phấn, cố ý dùng từ ngữ mập mờ nói với anh: "Cần một lồng ngực có thể dựa vào!"
Anh bước một bước dài đến trước mặt tôi,hình như trong mắt có một ngọn lửa muốn phun ra, tôi cảm thấy bả vai đau nhói, cả người bị anh giữ chặt.
Theo bản năng tôi giãy giụa, trong lúc đó tóc ướt bị vung vẩy tạt lên mặt, những giọt nước chạy dọc theo cổ xuống, nhưng tôi vẫn cố nhịn đau duy trì nụ cười mập mờ: "Chẳng lẽ, ghen tỵ?"
Lông mi của anh run lên, trong nháy mắt ánh mắt anh như rừng sâu tĩnh mịch không tìm ra ánh sáng.
Chỉ cảm thấy giống như là vừa mất chân lại bị vùi lấp vào, cấp thiết muốn tới gần anh, tìm ra một điểm sáng kia trong mắt của anh.
Mặt của tôi càng ngày càng sáp gần anh, hơi thở anh ùn ùn kéo đến, bỗng dưng trước mắt một vùng tăm tối.
Môi dán lên môi anh, mà anh chỉ chần chờ một giây, liền hé môi vững vàng bọc lại, bá đạo dùng sức mà mút vào, giống như là muốn hút hết vào trong lục phủ ngũ tạng của anh vậy.
Tay của anh cũng siết lại càng ngày càng chặt, xương quai xanh bị nắm đau như muốn vỡ ra vậy, không chịu nổi cảm giác đau đớn đến mức gần như hít thở không thông như vậy, tôi giãy dụa thân thể cố gắng tránh thoát, thế nhưng trong lòng anh lại giống như sinh ra một đốm lửa, ngọn lửa thoát ra giữa răng và môi mà điên cuồng khuấy động, nhiệt độ trên tay cũng biến thành nóng bỏng, thiêu đốt tôi một đường từ xương quai xanh đi xuống, xuyên thấu qua khăn tắm thiêu đốt đường cong cao cao thấp thấp trên cơ thể tôi.
Không biết là sợ hãi hay là khát vọng, tôi chỉ có cảm giác trong thân thể của mình cũng có một đốm lửa muốn bùng cháy, giãy giụa biến thành đòi lấy, đầu lưỡi đã dây dưa cùng anh.
Lửa nóng mê loạn, trên người tôi chợt lạnh, vạt áo trước của áo choàng tắm bị mở ra, lửa nóng của anh trực tiếp thiêu đốt lên ngực của tôi.
Giống như là bị một chậu nước lạnh đột nhiên giội từ đỉnh đầu xuống, tôi quát to một tiếng đột nhiên đẩy anh ra, ôm chặt lấy ngực co rúc lại giống như một con thú bị kinh hoảng vậy.
Đã không còn kịp nữa rồi, Úc An Thừa gắt gao nhìn chằm chằm ngực cô, nhất định vừa rồi anh đã nhìn thấy vết sẹo kia.
Đầu óc anh nóng lên, tất cả vết sẹo lớn nhỏ giống như ấn ký của ma quỷ vậy!
Anh bỗng nhiên che ngực khó thở, dưới chân trầm xuống nặng nề ngã trên mặt đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...