Đã ở đây được 2 tuần, Sơ Vũ cảm thấy thật vi diệu.
Mọi người trong căn cứ cũng đối xử rất tốt với cô, mối quan hệ giữa Thẩm Văn Triết và cặp anh em song sinh họ Hoắc kia lại càng thân thiết, đối xử với nhau như những người anh em thiện lành.
Trong hai tuần này, cô luôn giữ vai trò phụ trách theo Trạch Dương đến thăm Lục Cảnh vào cuối tuần.
Vốn dĩ căn bản là không cần cô đi theo nhưng vị bệnh nhân kia nhất quyết đòi cô đi thăm, bảo là tranh thủ đang nằm bệnh, thời gian rảnh rỗi, muốn dạy bảo đồ đệ một chút.
Hiện tại Sơ Vũ đang ăn cơm trưa cùng đám anh em, trò chuyện được một lúc, Thẩm Văn Triết đột nhiên chốt hạ một câu khiến Sơ Vũ đang ăn cũng suýt bị sặc.
“Anh em trong căn cứ đồn rằng hai người có mối quan hệ rất phức tạp, căn bản không chỉ là thầy trò đơn thuần”
“Gì cơ?”
Sơ Vũ lúc này chỉ biết câm nín, cuối cùng không nhịn được bị sặc mấy phát, Hoắc Nghị Gia hoảng hồn, cậu ta nhìn chằm chằm vào Sơ Vũ bằng con mắt khó tin.
Hoắc Nghị Văn có vẻ cũng đã biết đến vụ này, câu ta không bất ngờ chỉ lẳng lặng nhìn Sơ Vũ.
“Cái gì mà mối quan hệ phức tạp, đùa à, chúng tôi rất bình thường”
Sơ Vũ lấy cốc nước tu một hơi dài, rồi cười cười.
Hoắc Nghị Gia ngồi bên cạnh Sơ Vũ không ngừng lay tay cô: “Tôi cũng thấy hai người có gì đó không đúng, đừng lừa bọn tôi, anh em thân tình phải kể với nhau đấy!”
Sơ Vũ vội vàng đính chính: “ Chuyện này không thể đùa cợt được, quả thật chỉ là mối quan hệ cấp trên- cấp dưới, gần gũi hơn cũng chỉ là ân nhân thôi, các cậu đừng nói bậy bạ!”
Thẩm Văn Triết gật đầu, tỏ vẻ tin tưởng những lời Sơ Vũ nói: “Chính chủ đã nói như vậy rồi thì cũng chẳng có gì để đồn nữa, tôi sẽ nói lại với mọi người, đừng lo!”
“Ừm, cảm ơn!”
Hoắc Nghị Văn không biết đang suy nghĩ chuyện gì, anh ta nhìn thời gian trên đồng hồ rồi quay sang Sơ Vũ: “Sơ Vũ, sắp đến giờ thăm thiếu tá rồi kìa!”
Sơ Vũ cười cười, đứng dậy: “Ừm, tôi đi đây, tạm biệt!”
“Bái bai!”
“Đi đi!”
“Tạm biệt!”
Sơ Vũ đang ở trên đường tới bệnh viện, bên cạnh cô là Trạch Nhất Vũ…
Trên xe cậu ta không ngừng tiếp cận Sơ Vũ, cậu ta kể biết bao nhiêu chuyện trên trời xuống biển, cuối cùng Sơ Vũ cũng chỉ ừm ừ vài tiếng.
Trạch Dương và Diệp Thanh dù không quan tâm nhưng chỉ nhìn ánh mắt của cậu ta thôi cũng đủ hiểu anh bạn này kết Sơ Vũ rồi.
Diệp Thanh tâm trạng vui vẻ hơn trước, nhìn Trạch Dương đang ngồi bên cạnh lái xe, thầm nói nhỏ, dường như cố ý không để cho hai người đằng sau nghe được
“Chú Lục đã hơn 2 tuần không thăm Lục Cảnh rồi, hai cha con nhà họ làm sao thế?”
Trạch Dương lắc đầu ngán ngẩm: “Chắc là giận nhau thôi, tính cậu ta trẻ con, đương nhiên sẽ có xích mích, đã vậy…”
“Đã vậy chú Lục rất cứng đầu, ông ấy dù rất thương Lục Cảnh nhưng sẽ không chịu đi gặp con mình đâu đúng không!”
“Tâm lí tương thông hả, sao anh định nói gì em cũng biết thế!”
“Ừm, chắc thế đó…”
Diệp Thanh nhìn Trạch Dương bằng ánh mắt lộ rõ sự yêu thương, nối tiếp lời của anh.
Ánh mắt mê muội của cô không khỏi bị hai con người đằng sau nhìn thấy.
Trạch Nhất Vũ đang kể chuyện cũng phải dừng lại để nhìn, Sơ Vũ đang ngồi nhìn ra ngoài thì bị cậu ta vỗ lên người, chỉ vào ánh mắt đầy si tình của Diệp Thanh.
Sơ Vũ và Trạch Nhất Vũ đột nhiên nhìn nhau cười cười, hóa ra chúng ta đều biết chuyện này.
Chỉ có Trạch Dương ngu ngơ, đến người bên cạnh thầm thương mình mà cũng không biết.
Đến nơi, Sơ Vũ cùng Trạch Nhất Vũ đứng ở ngoài để đợi ba người bạn thân tâm tình với nhau rồi mới vào.
Sơ Vũ thật sự chịu không nổi anh bạn đang lải nhải quanh tai mình, cô nén cơn bực bằng cách hít thở sâu…
Được một lúc thì đột nhiên có một người đàn ông lớn tuổi khoác lên người bộ cảnh phục, cô nhanh chóng nhận ra ngay gương mặt này chính là thượng tướng Lục, Trạch Nhất Vũ cũng không còn nói nữa, cậu ta ngay lập tức cùng Sơ Vũ làm điệu chào, thượng tướng Lục không nhìn bọn họ, đi thẳng về phía phòng bệnh.
“Dương, dạo này một thằng lười như cậu mà thay tôi làm hết nhiệm vụ cấp B và A, đa tạ nhá!”
Trạch Dương thở dài: “Cảm ơn không có thành ý gì cả, ít nhất cũng phải khao tôi một chầu chứ!”
“Được được, chiều thiếu gia hết…”
“Có vẻ anh còn khỏe lắm nhỉ?”
Thượng tướng Lục bước vào, giọng ông không trầm như mọi ngày, tuy lời nói có gắt gỏng nhưng giọng điệu thì rất nhẹ nhàng, có vẻ chiều Lục Cảnh không ít.
“Chú Duệ, chú tới rồi!” Diệp Thanh và cả Trạch Dương đều rất vui vẻ khi nhìn thấy ông, đã lâu rồi chưa thấy hai cha con này gặp nhau.
“Đương nhiên là khỏe rồi, con còn dư sức để dạy đồ đệ vài chiêu võ đó!” Lục Cảnh không nhìn ông, chỉ cầm trái táo bên cạnh cầm lấy mà ăn.
Lục Duệ đang suy nghĩ lại lời của Lục Cảnh, ông nhíu mày: “Con bé anh mới xin cho vào đó à? Kiều Sơ Vũ phải không?”
Ông đi thẳng tới cửa sổ phòng, nói chầm chậm: “Có tiềm năng lắm!”
Lục Cảnh cười đắc ý: “Đương nhiên, người con nhìn trúng mà…”
“Nhưng mà…” Ông liền cắt ngang lời anh, nói được một chút rồi lại ngừng.
“Nó rất nguy hiểm!”
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh đến lạ kì…
Ở ngoài này, Trạch Nhất Vũ chán muốn chết, thấy Sơ Vũ cố tình không nghe lời lảm nhảm liền chuyển sang đối tượng là mấy chị y tá làm tiếp tân.
Sơ Vũ phải công nhận một điều, căn cứ có quá nhiều người soái…
Trạch Nhất Vũ là một trong những người đó, cậu ta khác anh mình, là theo kiểu hướng ngoại, nếu xét theo sự hoạt bát và năng động thì cậu ta hạng hai không ai dám hạng nhất.
Nhìn bầy y tá đang cười vui vẻ với cách nói chuyện của cậu ta, Sơ Vũ ngán ngẩm.
Được một lúc thì cuối cùng mọi người cũng ra hết, Sơ Vũ đứng dậy làm lễ nghiêm, Lục Duệ nhìn Sơ Vũ rồi gật đầu với vẻ hài lòng lại nhìn sang con người đang bận tán tỉnh mấy cô y tá.
Ông khẽ ho một cái: “Nhất Vũ!”
Trạch Nhất Vũ biết mình bị gọi, ngay lập tức giã từ hội chị em: “Chú Duệ!”
“Đừng chơi nữa, cháu sắp lớn rồi phải giống anh trai đi!” Lục Duệ nhìn Trạch Nhất Vũ một cách trìu mến, ông đặt tay lên vai cậu rồi đi mất.
Sơ Vũ nhìn theo dáng ông đang từ từ biến mất…
Trạch Nhất Dương thở dài một tiếng: “2 đứa vào đi, Cảnh đang đợi đấy!”
“Vâng!”
Lục Cảnh đã đỡ hơn rất nhiều, vết thương cũng đã lành lại nhưng anh vẫn nhất quyết không chịu xuất viện nhưng Sơ Vũ biết thừa là anh lười làm nhiệm vụ.
“A~, tới rồi, nhớ hai đứa chết mất!” Lục Cảnh thấy Sơ Vũ liền vui vẻ.
Sơ Vũ vẫn không có cảm xúc gì, cô lấy trong túi ra một bình đựng nhỏ rồi đổ vào ly nước trên bàn, mùi cà phê bắt đầu lan tỏa ra, Lục Cảnh cảm thấy bất ngờ.
“Lục ca, em đã hỏi bác sĩ, vết thương anh đã lành từ lâu rồi, có thể uống cà phê được!”
“Cảm ơn nhá!” Lục Cảnh cầm ly cà phê trên tay uống được vài ngụm, đối với một con nghiện như anh, 2 tuần không có một giọt cà phê như muốn giết người vậy.
Trạch Nhất Vũ lẳng lặng nghe cuộc đối thoại của hai người: “Ca! Thân nhau hồi nào vậy?”
Sơ Vũ không ngại ngần: “Cách đây không lâu!”
Lục Cảnh cười khì khì: “Hôm nay anh xuất viện, hai đứa dọn dồ dùm anh với!”
“Thế anh không dọn à!” Trạch Nhất Vũ nói với giọng điệu gắt gỏng nhưng tay đang dọn lại đồ.
Lục Cảnh mở tròn mắt: “Anh là bệnh nhân đấy!”
“Nhưng dù sao cũng xuất viện rồi mà?” Sơ Vũ nhìn thẳng vào mắt anh.
Cứ thế thiếu gia Lục phải ấm ức đứng dậy dọn đồ cùng…
___ ___ ________
Khi cả ba mang đồ ra khỏi bệnh viện, đã thấy Diệp Thanh ngồi trong xe còn Trạch Dương đứng dựa vào xe
Lục Cảnh không nói gì, chỉ nhìn Trạch Dương một cái rồi gật đầu.
Sơ Vũ hiện tại không thể nào nhìn ra ngoài cửa sổ xe bởi vì cô đang ngồi giữa Lục Cảnh và Trạch Nhất Vũ.
Cô thầm oán : Tôi muốn nhìn cảnh đẹppppppppppp!!!!
_________ _________ __________
Không lâu sau đó, chiếc xe nhanh chóng trở về căn cứ…
Sơ Vũ cùng Trạch Nhất Vũ đang phụ Lục Cảnh bỏ túi xuống xe thì cô một dáng hình lanh lợi chạy tới ôm chầm lấy Lục Cảnh.
Tình huống hiện tại có chút ngại ngùng a~
“Lục ca, anh cuối cùng cũng xuất viện rồi, biết em lo lắm không?”
Vẫn là bộ váy công chúa cổ điển cùng đôi boot đó, Sơ Vũ biết đó là ai rồi.
Sơ Vũ rất nhanh nhẹn, lập tức lén kéo Trạch Nhất Vũ cùng túi đồ của anh đi mất, vì cô biết kiểu gì Lục Cảnh sẽ nói những lời phũ phàng.
Cẩm Nguyệt vẫn còn trẻ con, bị từ chối tình cảm trước mặt người khác quả thực là khá là đau.
Cẩm Nguyệt nhìn Lục Cảnh say đắm, liên tục nói những lời khiến ai nấy cũng phải rợn vì sến
“Em vốn dĩ đã muốn thăm anh ngay từ lúc nghe tin anh bị thương, nhưng mà bố mẹ lại ngăn cản em, không cho em đi.
Em tin rằng anh biết em yêu anh đến nhường nào, sẽ tin những gì em nói chứ.?”
Lục Cảnh lắc đầu ngán ngẩm, nhanh chóng đẩy cánh tay Cẩm Nguyệt ra
“Cẩm Nguyệt, em đã 15 tuổi rồi, độ tuổi này cũng đã lớn, biết phân biệt đúng sai.
Trước đây hai nhà có bàn việc hôn sự giữa hai chúng ta nhưng cuối cùng vẫn hủy, em vẫn nhớ nguyên nhân vì sao chứ?”
Cẩm Nguyệt lúc này đã rơi nước mắt thật rồi, cô nhanh chóng lắc đầu, dù đã bị Lục Cảnh đẩy ra nhưng vẫn cố tiến tới.
“Em không tin!”
“Em phải tin!”
Không đợi Cẩm Nguyệt nói tiếp, Lục Cảnh trực tiếp ngắt lời, anh muốn cho cô một lời nói chính thức về chuyện này.
“Đừng thích tôi nữa, tôi không thích em đâu, cô còn trẻ, thanh xuân vẫn còn, đừng lãng phí thời gian vào tôi.”
Nói xong, anh đóng cửa xe lại, quay người đi mất.
“Anh… Vì cô gái tên Sơ Vũ kia phải không?” Cẩm Nguyệt nhất định vẫn muốn cãi cố thêm
Lục Cảnh bỗng sựng lại rồi quay đầu nhìn cô, nhưng anh không trả lời câu hỏi của cô: “Còn điều cuối cùng tôi muốn nói với em… Xin lỗi vì từ đến giờ vẫn lôi em ra trêu chọc, tôi đã quá nông cạn rồi!”
Điều khiến cô bất ngờ hơn nữa là… Lục Cảnh đột nhiên cúi đầu xin lỗi cô và rồi anh vẫn quay lưng về phía cô…
Cẩm Nguyệt dùng tay che đi gương mặt đang ướt nhẹp vì nước mắt.
Mối tình đơn phương này…như chó gặm vậy.
__________________ ____________________
Tối đến, tất cả anh em trong căn cứ đều tụ tập đông đúc tại căn tin để mừng vị thiếu tá của họ đã xuất viện.
Mọi người đều vây xung quanh đám Lục Cảnh mà cười đùa hò hét.
Hoắc Nghị Gia là người tăng động nhất đám, đương nhiên cũng nghĩ ra rất nhiều trò hề thú vị.
“Mọi người có muốn chơi trò thử thách không?”
Đang vui vẻ, hiển nhiên ai nấy cũng đều đồng ý với ý kiến của cậu.
Lục Cảnh là nhân vật chính của hôm nay, anh cũng sẽ là người quyết định xem có chơi hay không.
Thấy anh mỉm cười gật đầu, Hoắc Nghị Gia hứng khởi lấy 2 chiếc hộp hình vuông từ trong cặp ra.
Mọi người đều bất ngờ, thằng này được, có chuẩn bị trước.
“Luật là, ta có hai hộp màu xanh và màu đỏ, màu xanh là hộp thử thách, màu đỏ là hộp những người cùng thử thách với người thua!”
“Còn nữa, để tìm ra người thua, ta sẽ chơi trò oản tù xì, chia thành 6 nhóm, oản tù xì đến khi nào có một người thua, và để 6 người đó oản tù xì tiếp để tìm ra 2 người may mắn đấu với nhau!”
___________
Trong khi mọi người đang vui đùa, thì Sơ Vũ đang ngồi ăn bên cạnh.
Đến khi ăn xong, định cầm khay lên và đi về thì đột nhiên có người gọi cô lại.
“Sơ Vũ! Chơi cùng đi!”
Giọng điệu này chỉ có thể là Lục Cảnh, anh thấy cô từ lúc nào vậy?
“Thôi ạ, tôi xin phép về trước!”
“Không cho!” Lục Cảnh nhất quyết không chịu
Đối mặt với lệnh của Lục Cảnh, Sơ Vũ chỉ biết lại gần chơi cùng họ.
Lục Cảnh cười khoái chí: “Tôi là thánh oẳn tù xì đấy, ai chơi với tôi đều thua cả!”
Trạch Dương khịa lại: “Ai biết được chuyện gì, phải làm trước rồi mới chứng mình được, cứ nói suông như vậy thật khiến người ta chán ghét!”
“Ơ kìa! Cậu phản tôi đấy à!” Lục Cảnh trợn tròn mắt.
Trạch Dương không thèm quan tâm tới người này nữa.
Diệp Thanh bó tay với đôi bạn thân này rồi: “Thôi nào, chơi thôi!”
1,2,3…
Hả???
Nhìn sơ qua thì nhìn thấy ai cũng ra búa nhưng nhìn kĩ mới thấy một bàn tay đang giơ cái kéo.
Và thật trùng hợp, bàn tay đó là của người vừa mới nổ về trình oẳn tù xì của mình.
Hoặc Nghi Giai mở tròn mắt, cậu ta cười ha hả: “Ảo thật đấy, 6 người cùng ra một lúc, 5 người ra búa, mình thiếu tá Lục ra kéo, ngài cũng thật xui xẻo quá đi!”
Lục Cảnh giờ chỉ biết căm lặng, nhìn bàn tay anh ra hình kéo mà muốn độn thổ.
Hoắc Nghị Giai cười 1, thì Trạch Dương cười 10.
Anh cười đến mức phải dựa vào Diệp Thanh mới đứng được.
“Quả táo cuối cùng đã đến, cậu đang phải trả giá cho sự chém gió của mình đấy!”
Lục Cảnh xốc lại tinh thần: “Không sao, không sao, còn thở là còn gỡ, cho dù tôi thua thật thì chắc chắn người thực hiện cùng tôi đó là cậu đấy, bé cưng!”
Lục Cảnh vừa nói vừa ôm lấy Trạch Dương khiến anh rợn hết cả người.
“Khiếp, buông tôi ra!”
Cuối cùng cũng tìm ra 5 người xui xẻo còn lại.
Lục Cảnh vẫn huênh hoang tiếp: “Ván nãy chỉ nháp thôi, ván này hãy cẩn thận tôi đấy!”
“Thiếu tá à, cho em xin phép nói, ván này em chắc thắng!”
Trạch Nhất Vũ cũng là một trong 5 người xui xẻo, anh và Lục Cảnh như hai an hem, từ ngoại hình tới tính cách đều y nhau.
Cuối cùng, không làm mọi người thất vọng, hai người nổ nhất cũng là hai thua cuộc.
“Thượng đế chỉ đang muốn chọc tôi thôi, kiểu gì tôi cũng thắng!’ Lục Cảnh vẫn tự tin như trước.
Trạch Nhất Vũ cười khẩy:“Chưa chắc!”
“1”
“2”
“3!”
Sơ Vũ vô tình bị đám đông đẩy ra, nhưng cô vẫn ráng chui vào để xem rốt cuộc ai thắng ai thua.
Mò mẫm mãi, cô mới thấy được bàn tay của Trạch Nhất Vũ ra bao, còn Lục Cảnh ra búa…
Cả đám đều kích động, thượng đế cuối cùng vẫn chọc Lục Cảnh đến cùng, không cho anh đường thoát.
Anh nhắm mắt rồi lại mở ra, liền tỏ vẻ rất ổn: “Có chơi thì có chịu, không sao!”
Hoắc Nghị Gia đưa hai chiếc hộp tới cho anh bốc.
Lục Cảnh bốc giấy từ hộp thử thách trước, nhưng anh ngập ngừng nhìn Hoắc Nghị Gia: “Với nết của cậu, có phải những thử thách sẽ rất chó má không?”
“Không đâu, thử thách đều rất dễ và LÃNG MẠN!” Hoắc Nghị Giai cố tình kéo dài chữ lãng mạn.
Nghe đến chữ lãng mạn, ai nấy cũng trầm trồ, Lục Cảnh nhìn sang Trạch Dương cười: “Tên khốn, cậu đợi đấy!”
Anh mở tờ giấy ra, dòng chữ ghi rằng: “Khiêu vũ cùng người đó giữa sân tập vào buổi sáng tuần sau!”
“Quả thực như lời Hoắc Nghị Giai nói, rất LÃNG MẠN” Lục Cảnh cười, anh cũng bắt chước cậu ta, kéo dài chữ lãng mạn.
Cả đám đều cười haha như được mùa.
Giờ đến thời khắc quan trọng, đã đến lúc quyết định người “may mắn” sẽ được cùng thiếu tá khiêu vũ điệu “chào ngày mới”.
Lục Cảnh cầm tờ giấy mà tay có chút run, mọi người xung quanh cũng rất hồi hộp.
Lúc này Diệp Thanh đứng bên cạnh Sơ Vũ hỏi: “Em đoán xem thử ai sẽ bị nào?”
Sơ Vũ cười: “Em cũng không rõ, nhiều người lắm, khó đoán thật!”
Lục Cảnh mở tờ giấy ra, sự hồi hộp lại được nâng lên.
Không hiểu tại sao anh vừa mở giấy ra lại đột nhiên đơ người, không nói gì cả.
“Bốc trúng ai vậy?”
“Thiếu tá sẽ nhảy với ai thế?”
“Sao ngài không nói gì?”
Mọi người liên tục hỏi nhưng Lục Cảnh vẫn không nói gì, anh nhìn tờ giấy rồi lại ngước mắt lên nhìn Sơ Vũ.
Lúc này cô cảm thấy có điều không ổn.
Hoắc Nghị Gia cầm lấy tờ giấy trong tay Lục Cảnh để coi thử mà cũng há hốc mồm.
“Thiếu tá… sẽ nhảy với Sơ Vũ…” Hoắc Nghị Giai chầm chậm nói, rồi lại lí nhí ở chữ Sơ Vũ.
Lục Cảnh tiến tới Sơ Vũ, nuốt nước bọt, nhìn cô và nói: “Không phiền chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...