Sơ Vũ là một người ngủ sớm dậy sớm, thậm chí dù tối hôm qua có ngủ trễ, thì bản thân hôm sau cũng có thể dậy thật sớm.
Hôm nay cũng không ngoại lê, cô đã dậy trước giờ quy định sớm hơn một chút.
Sơ Vũ sắp xếp lại chăn giường, đánh răng rửa mặt, thay quần áo luyện tập xong xuôi thì chuông đánh thức mới vang lên.
Cô đi thẳng xuống dưới tầng mà không chần chừ, đi sớm một chút cũng không sao nhỉ?
Trên đường đi ra sân tập trung, Sơ Vũ nhận ra có nhiều người đang nhìn bản thân mình, nhưng cô không ngại lắm thậm chí còn đứng vững hơn nữa.
“Này Sơ Vũ!”
Cô đã đi ra khỏi cửa của khu kí túc thì một giọng quen quen vọng lại.
Sơ Vũ quay lại, nhận ra đó là
Thẩm Văn Triết đang gọi, cậu vừa gọi vừa chạy.
Sơ Vũ có thể nghe được tiếng cười thì thầm của mọi người xung quanh.
Hai người cách nhau cũng không xa, Thẩm Văn Triết dáng người cao ráo, chạy một chút liền đến ngay chỗ Sơ Vũ đang đứng.
“Có chuyện gì mà chạy hì hục vậy!” Sơ Vũ vừa đi vừa nói.
“Nửa đêm hôm qua, có người nghe thấy tiếng chị Diệp Thanh đang thét tên thiếu tá Lục, cũng có người thấy thiếu tá Trạch cõng ngài ấy đi.” Thẩm Văn Triết không dài dòng, đáp lại ngay lập tức.
“Ồ, vậy ư!” Sơ Vũ không để ý lắm, chắc chỉ là đùa giỡn thôi mà nhỉ? Kiểu gì chút nữa cũng thấy ngài Lục đang khỏe mạnh đứng trước mọi người thôi.
Cả hai đi được một lúc, cũng đã đến sân tập trung.
Lục Cảnh không thấy đâu, chỉ thấy Trạch Dương đang đứng chiễm chệ ở giữa sân, gương mặt anh đầy vẻ mệt mỏi.
Trong giây lát, cô cảm thấy điềm báo không lành.
Trạch Dương đang cúi gầm xuống dưới đất, cảm thấy tiếng bước chân đang về phía mình, ảnh ngẩng đầu.
“Hai cô cậu tới hơi sớm nhỉ, còn 5’ nữa cơ” Anh vừa nhìn đồng hồ vừa nói.
“Thiếu tá!” Sơ Vũ và Thẩm Văn Triết cùng một lúc chào, tay phải làm động tác nghiêm.
Diệp Trạch chỉ ờ một tiếng, anh thật sự trông rất mệt mỏi, đêm hôm qua rốt cuộc đã có chuyện gì?
Dần dần, các thành viên khác cũng tới nơi, đây là những thành viên đã vào được 2 3 năm, ai nấy đều trẻ tuổi, nhỏ nhất cũng hơn Sơ Vũ 2 tuổi.
Mọi ánh mắt của mọi người đương nhiên đều đang nhìn chằm chằm vào thành viên mới là Sơ Vũ.
Từng ánh mắt của họ như đang soi xét cô từ trên xuống dưới thậm chí còn nghe thấy tiếng bàn tán, đã vậy cô còn đứng đầu, có hơi rợn sóng lưng.
“Kiều Sơ Vũ, cô lại đây!” Trạch Dương là người lên tiếng, tiếng anh uy nghiêm, lập tức làm ai nấy cũng yên lặng.
“Vâng!” Sơ Vũ hô to, bước đi vững chãi đến bên cạnh anh.
Sơ Vũ thấy Trạch Dương không nói gì, cũng tự động hiểu ra, cô đứng thẳng người:
“Chào các tiền bối, tôi tên là Kiều Sơ Vũ, 13 tuổi là người gốc Thượng Hải, mong những ngày tháng sau này sẽ được mọi người chiếu cố!”
Trạch Dương hài lòng gật đầu.
“Đây là thành viên mới của chúng ta, Kiều Sơ Vũ, 13 tuổi, hôm qua dù cũng đã gặp nhau nhưng hôm nay mới là buổi gặp mặt chính thức đầu tiên.
Các chú đều là những người đi trước, cho dù có lớn hơn vài tuổi, nhưng đều đã trải qua bom đạn nơi chiến trường, hãy giúp đỡ nhau, đừng làm mất mặt căn cứ!”
Các thành viên như được góp thêm sức mạnh, hô to: “Vâng!”
Trạch Dương còn chưa kịp nói tiếp, đột nhiên một tốp bốn người cũng mặc áo của căn cứ, mặt ai cũng ngờ nghệch, hình như vừa mới tỉnh dậy.
Trong đó có một cậu làm Sơ Vũ rất chú ý, gương mặt bất cần đời, dường như cậu ta không sợ trời sợ đất thậm chí còn đi thẳng trước mặt Sơ Vũ và Trạch Dương
“Thiếu tá Trạch, lần này do em ngủ quên, em tình nguyện chịu phạt! Em sẽ không tái phạm nữa”
Có lẽ đây là một câu đầy đủ chủ ngữ vị ngữ, lại còn nghe có vẻ ngoan ngoãn, hoàn toàn muốn chịu phạt, nhưng qua giọng điệu của cậu trai này, trông rất hài hước,.
Cậu ta còn dơ tay nghiêm chỉnh, nhưng gương mặt lại không hề nghiêm túc, thậm chí còn chút…mất dạy.
Mọi người khi nghe câu này đều xám mặt cả lên, chỉ riêng Trạch Dương lắc đầu ngán ngẩm, xem ra anh đã quen thuộc lắm rồi.
Cậu ta không khỏi khiến cô nhớ đến Jack, kiêu ngạo và dị hoặc.
Trạch Dương nhìn cả đám bằng ánh mắt mệt mỏi, nhướng mắt về hàng cuối: “Các chú cút về chỗ đứng đi! Một chút nữa đi ngâm nước lạnh, không được ăn sáng!”
“Ơ khoan nào thiếu tá!” Cậu ta vẫn cứng đầu, không chịu nghe lời.
“Trạch Nhất Vũ! Chú còn muốn gì nữa!”
Trạch Nhất Vũ, Trạch Dương, cùng họ nhỉ, không lẽ là họ là họ hàng? Trong phút chốc Sơ Vũ đã có suy nghĩ như vậy.
“Em đi trễ, vẫn chưa biết em gái này tên gì?” Trạch Nhất Vũ nhìn thẳng vào mắt cô.
Những người đi trễ kia cũng gật đầu lia lịa, ánh mắt của tất cả mọi người lại quay sang Sơ Vũ một lần nữa.
Sơ Vũ nhìn phải ánh mắt của Trạch Nhất Vũ tự nhiên lại căng thẳng, cô nuốt nước bọt, lập tức chào tư thế nghiêm.
“Chào mọi người, em là Kiều Sơ Vũ, 2 tháng nữa là 14 tuổi, sống ở Thượng Hải!”
“Ồ, Sơ Vũ, chào nhá, chúng ta thật có duyên đều cùng tên là Vũ, anh là Trạch Nhất Vũ, mới sinh nhật 16 tuổi cách đây 1 tháng, là em trai của Trạch Nhất Dương, là vị thiếu tá đang đứng bên cạnh em ấy!”
“Trạch Nhất Vũ, tôi nhắc chú bao nhiêu lần, đừng bao giờ gọi thẳng tên thật của tôi ra, với lại chú đừng có thái độ hư hỏng như vậy, xem ra hình phạt như này cậu chưa thấy đủ phải không?” Trạch Dương đã giận thật rồi, gương mặt anh tối sầm lại, ánh mắt như tia lửa nhìn chằm chằm vào Trạch Nhất Vũ.
Giọng điệu anh không còn mệt mỏi nữa thay vào đó là sự tức giận.
Những người còn lại đều sợ hãi, thậm chí còn chạy thẳng về chỗ đứng của mình để lại Trạch Nhất Vũ không sợ trời sợ đất.
“Thiếu tá, em chỉ muốn chào hỏi chú…”
“Câm miệng! Chú đi ngâm nước đá 2 tiếng cho tôi!”
“Vâng vâng!”
Cậu ta chưa kịp nói xong đã bị Trạch Dương ngắt lời, anh đã không ngủ cả một đêm, mệt lắm rồi, muốn yên ổn cũng không xong.
Trạch Dương vừa ra lệnh, Trạch Nhất Vũ cũng cảm thấy mình quá trớn, lập tức nghe theo.
Sơ Vũ đến bây giờ vẫn chưa load lại não xong, vậy là hai người đó thực sự là anh em ruột,nhưng tính cách lại trái ngược nhau hoàn toàn.
Người thì nóng tính, hướng nội, người kia lại tưng tửng, không sợ ai.
Gương mặt hiển nhiên có nhiều nét rất giống, cô cũng có thể đoán lờ mờ khi nghe đến cái Trạch Nhất Vũ nhưng không nghĩ lại có thể liên quan đến nhau tới vậy.
Đã vậy họ tên đầy đủ của Trạch Dương lại là Trạch Nhất Dương.
Hai anh em nhà họ có tên khá hay nhỉ?
Trạch Dương cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, bảo cô về hàng đứng.
Sơ Vũ không dám nói gì thêm, liền đi về chỗ đứng của mình.
Ở đây khoảng 15-20 người, đều là những người còn trẻ tuổi, gương mặt ai nấy cũng đều anh tú, ánh mắt đều sáng rực.
Thẩm Văn Triết đứng bên cạnh Sơ Vũ, lắc đầu ngán ngẩm, cậu ta canh lúc Trạch Dương đang nhìn xuống dưới đất, tranh thủ nói thầm thì: “Chết mất thôi, Trạch thiếu tá bị chọc giận sẽ rất nguy hiểm đó, cực hình sắp tới rồi! Trời đất trên cao phù hộ!”
Sơ Vũ khi nghe cậu ta nói điều này, lập tức không hiểu, nguy hiểm? Cực hình?
“Ý cậu là…”
“Đứng thẳng!”
Đột nhiên Trạch Dương nghoảnh đầu lên, hô to, làm cô giật mình, cả đội đều đứng thẳng lên, chỉ mình Sơ Vũ chưa kịp hiểu chuyện gì.
Thẩm Văn Triết lúc này chỉ biết gào thét trong lòng.
“Sang trái!”
“Chạy 20 vòng quay sân cho tôi! Riêng những chú đi trễ chạy 30 vòng không được ăn cơm!”
“Rồi xong!”
“Nằm không cũng trúng đạn là sao?”
“Không phải chứ!”
Xung quanh đều là những tiếng oán thầm thì, cũng may mắn một chút, Trạch Dương vẫn chưa nghe thấy.
“Chạy!”
Và thế là, Sơ Vũ bắt đầu một chuỗi ngày huấn luyện không mấy suôn sẻ.
Đến khi chạy được 14 vòng, một người đằng sau Sơ Vũ bắt đầu lên tiếng.
“Vậy không lẽ tối qua thật sự có chuyện ư?”
Cũng có người chen vào: “Tôi cũng nghĩ thế, thiếu tá nhìn rất mệt mỏi”
“Chắc không đâu nhỉ, tôi thấy ngài Lục vẫn bình thường mà, anh ấy vẫn như thường ngày thôi, vẫn vui vẻ như vậy!”
Thẩm Vân Triết cũng lên tiếng: “Có thể là tối qua xảy ra chuyện đấy, mọi người ở phòng của tôi nghe thấy mà!”
Cậu ta bắt đầu hướng sang Sơ Vũ đang im lặng chạy
“Cậu nghĩ sao?”
Lúc này ánh mắt của những người gần cô đều nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang chuyển động thanh thoát của cô.
“Tôi cũng không rõ, tôi làm gì tận mắt chứng kiến!”
Sơ Vũ trả lời không mặn không nhạt, cô dừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Chúng ta giờ nên im lặng mà chạy, nếu không thiếu tá nhìn thấy thì sẽ không hay đâu!”
Thẩm Văn Triết hơi tủi thân chút, chỉ bĩu môi ừ rồi không nói nữa.
Cuộc trò chuyện cũng kết thúc nhanh chóng bởi câu nói của cô.
Cuối cùng đã xong phi vụ chạy 20 vòng sân, tuy hơi mỏi và đói nhưng Sơ Vũ vẫn cố chạy về vị trí cũ và đứng trước mặt Trạch Dương.
Trạch Dương trông cũng đỡ hơn nhiều, gương mặt cũng đỡ tiều tụy hơn.
“Hôm nay các chú được nghỉ buổi chiều, lí do là đi thăm thiếu tá Lục.
Cậu ấy bị viêm loét miệng vết thương cấp nặng, đang ở trong phòng hồi sức.”
Tin này như sét đánh qua tai với mọi người ở đây, ai nấy cũng đều sững sờ, không tin rằng giả thuyết đó thật sự đúng.
Ngay cả Thẩm Văn Triết cũng chắc chắn tối qua có chuyện, nhưng đến khi nghe chính chủ kể, cậu ta vẫn giật mình.
Sơ Vũ đương nhiên cũng vậy, gương mặt cô thoáng cứng đờ, cô cảm thấy bản thân mình bây giờ thật kì lạ, cô và Lục Cảnh mới gặp được nhau mới hơn một ngày, mà có cần khiến anh xui xẻo như vậy không?
Sơ Vũ thầm mong Lục Cảnh chóng qua khỏi, trong đầu mặc niệm: Thiếu tá Lục, tôi thực sự đúng là khắc tinh của ngài mà!
“Các cậu là thuộc dạng tân binh, thời gian rảnh rỗi nên được cho phép đi thăm, còn đối với các nhóm cao hơn thì bận đi thực hiện nhiệm vụ rồi!”
Trạch Dương nhắc đến Lục Cảnh thì mặt hơi đượm buồn, Lục Cảnh có vẻ là tàn tạ lắm.
“Các cậu chuẩn bị tiết mục hài hước nào đó, chuẩn bị thêm đồ ăn vặt đi! Đây là cơ hội của các cậu, mau chóng lấy lòng cậu ta!”
“Vâng!”
Trạch Dương gật đầu hài lòng.
“Được, tan lớp, đi ăn sáng đi!”
Cả nhóm tan ra trong tình trạng nửa vui nửa buồn.
Buồn vì chuyện của Lục Cảnh, vui vì cơ hội ngàn năm có một.
Là được đi ra ngoài căn cứ.
Đối với mỗi thành viên trong căn cứ mà nói, đây là cơ hội hiếm gặp, vì một năm chỉ có thể được nghỉ phép ra ngoài 2 lần.
Nếu như chuyện của gia đình thì phải xin phép trước với chỉ huy, nếu phạm pháp thì cuốn gói ra ngoài.
Sơ Vũ quyết định ăn cơm chung với 3 người, Thẩm Văn Triết và 2 người bạn của cậu ta.
Hoắc Nghị Gia và Hoắc Nghị Văn, là hai người anh em sinh đôi, chìa khóa để phân biệt hai người chính là tính cách đối lặp hoàn toàn.
Hai người có gương mặt ưa nhìn, thực sự rất khó để nhận ra cả hai.
Hoắc Nghị Gia tính tình vui vẻ, hòa đồng thậm chí còn hơi trẻ con.
Hoắc Nghị Văn nhẹ nhàng, lịch thiệp.
Cả hai đều bằng tuổi Sơ Vũ và hợp tính cô, nên họ nhanh chóng làm bạn bè khá nhanh.
Bữa cơm hôm nay, cô được ăn súp cà rốt khá ngon, tay nghề của đầu bếp ở đây thật sự khá giỏi.
Thẩm Văn Triết và Sơ Vũ ngồi bên cạnh hai anh em sinh đôi đó, họ trò chuyện đôi câu về vấn đề: Nên chuẩn bị quà thăm thiếu tá Lục như thế nào?
Sơ Vũ định ra ngoài mua quà, còn Thẩm Văn Triết và Hoắc Nghị Gia định làm tiết mục hài.
Hoắc Nghị Văn vẫn còn đang suy nghĩ, không rõ dự định.
Hoắc Nghị Gia cười cười nhìn Thẩm Văn Triết: “Này, tôi nghĩ chúng ta phải thêm yếu tố này vào, sẽ khiến đoạn hội thoại hài hước hơn đấy!”
Thẩm Văn Triết cũng đáp lại: “Được đấy!”
Hai người họ rất hăng say bàn luận.
Còn Hoắc Nghị Văn và Sơ Vũ chăm chú ăn.
Trò chuyện một lúc thì nghe người bên ngoài thông báo, 5 tiếng nữa sẽ xuất phát đến bênh viện, các thành viên chuẩn bị nhanh.
Mọi người trở nên vội hơn, mỗi người một ngã, Sơ Vũ cũng nhanh chóng về phòng mình.
Hoắc Nghị Gia lôi kéo Thẩm Văn Triết về phòng của mình để nghĩ thêm kịch bản nên chỉ có mình Sơ Vũ về phòng.
Sơ Vũ ở lại căn tin hơi lâu, vì cô thích ngồi ở đây để suy nghĩ về món quà.
Nghĩ mãi cũng không ra, cô chán nản nằm quật xuống bàn.
Đột nhiên có tiếng gọi cô vọng lại, Sơ Vũ hết hồn bật dậy, thấy đằng sau có cô làm cơm đang gọi mình.
Sơ Vũ nhanh chóng đứng dậy lễ phép chào hỏi, cô bán cơm nhìn Sơ Vũ trìu mến hỏi cô đang có chuyện gì mà mệt mỏi vậy, cô nói bản thân đang kiếm quà để thăm bệnh.
Hai người nói chuyện một chút cũng biết tên của nhau, cô tên là Thục Lê, người gốc Thượng Hải, mọi người hay gọi là dì Lê, đã làm ở đây được 20 năm rồi, rất gần gũi và thân thiết với các chỉ huy lâu năm.
“Sơ Vũ à, dì có một chút hạt cà phê Thượng Hải mà cậu Lục rất thích, cháu thử làm nó thành món quà gì đó xem?”
Dì Lê cầm một bao cà phê trong túi áo của mình ra đưa cho cô, Sơ Vũ như có một tia ý tưởng xoẹt qua đầu, cô ríu rít cảm ơn dì Lê, sẵn tiện còn mượn thêm cây kim khâu và vài miếng vải nâu, rồi chạy đi thực hiện công cuộc làm quà tặng thiếu tá Lục.
Sơ Vũ về phòng mình, đóng khóa cửa lại, bắt đầu làm quà...
Hết chương 14.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...