Như thường lệ, sáng nào Gin cũng phải đến nhà lôi đầu hắn dậy đi học. Hôm nay cũng vậy, Gin hiên ngang đạp cửa bước vào và đập vào mắt là một cảnh tượng còn kinh điển hơn cả phim Hollywood. Cậu đứng trố mắt, há hốc mồm không thốt lên được tiếng nào. Nghe tiếng động hắn lười biếng mở mắt, lại là tên ôn thần Kỳ Phong chứ chẳng ai dám cả gan xông vào phòng hắn kiểu đó. Như tìm được cứu tinh Gin bổ nhào vào hắn tìm câu trả lời.
- Sao... sao... sao... lại... lại... ??! - cậu cà lăm nói chẳng ra câu, đưa tay chỉ về phía cái đứa nằm cuộn tròn trong chăn.
- Chuyện hôm trước tớ nói với cậu, kẻ đó là cô ta - hắn nhún vai tỉnh bơ như không có gì to tát, lấy đồ rồi đi vào phòng tắm bỏ lại Gin với cái mặt ngu thấy tội.
Những gì hắn vừa nói nghe như sét đánh ngang tai. Không tin vào mắt mình, cậu dụi dụi rồi nhìn lại lần nữa, vẫn là bản mặt đó, vậy là đúng rồi. Thôi xong, tội nghiệp cho thằng anh em chí cốt của cậu, ở chung nhà với con ác nữ này không biết Thiên Vũ sống sót qua khỏi con trăng này không. Tội nghiệp cho bản thân cậu nữa, từ nay sang đây chơi là nhìn thấy bản mặt nó, chắc có ngày lên tăng song rồi nhồi máu cơ tim chết quá. Gin đang kêu gào trong tuyệt vọng thì có cảm giác lành lạnh ở sống lưng. Cậu đưa ngó sang nó thì chạm phải ánh mắt sắc lạnh như băng đang chỉa vào mình như tra hỏi "sao ngươi lại xuất hiện ở đây?". Gin vẫn còn quá bàng hoàng chưa chấp nhận được sự thật phũ phàng nên cứ ngáp ngáp không nói được gì, cũng may hắn từ đâu xuất hiện cứu cậu một mạng.
- Cậu ấy đến đi học với tôi, cô chuẩn bị đi rồi xuống ăn sáng.
Như tìm được câu trả lời mình cần, nó tung chăn rời khỏi giường đi vào phòng tắm cùng bộ đồng phục. Gin ngơ ngác nhìn theo thân ảnh hoàn mĩ kia, làn da trắng không tì vết, à bậy, tay nó có vết bầm, đôi chân thon dài thẳng tấp, ba vòng chuẩn khỏi nói, quá đẹp, quá gắt. Ai đó bị hớp hồn mất rồi, hắn thấy thằng anh em mình nhìn nó bằng ánh mắt thèm thuồng không hiểu sao lại thấy dâng lên cảm giác kì lạ.
- Đi! - hắn gắt.
Gin bây giờ mới hoàn hồn, lẽo đẽo theo hắn xuống nhà không giấu được vẻ mặt tiếc nuối. Vừa tới cầu thang mùi thức ăn đã xộc vào mũi hai người, Gin nhanh chóng lao đầu vào nhà bếp. Dì Thủy nhìn thằng nhóc mà bật cười, 18 tuổi mà tính tình không khác trẻ con là mấy.
- Khánh Tuyết vẫn chưa dậy à, để dì lên gọi nó - dì không thấy nó đâu liền hỏi.
- Dậy rồi, xuống ngay thôi - hắn gằn giọng, mới sáng ra đã quan tâm nó trước, còn hắn thì dì bỏ xó luôn rồi.
- Vậy con với Phong ăn sáng trước đi - dì đem ra hai phần cơm chiên thập cẩm và soup, vừa lúc đó nó cũng lết xác vào bếp - cháu đây rồi, nào, lại ăn sáng luôn rồi đi học.
Nó nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống, hai tên đó vẫn cắm mặt ăn chẳng quan tâm đến xung quanh cho đến khi đồ ăn của nó được đặt lên bàn, bọn hắn mới tia cái ánh mắt thèm khát nhìn sang. Có gì lạ đâu nhỉ, cũng có soup như nhau, chỉ có khác phần của nó là trứng ốp la, xúc xích Đức, bò tái 7 phần và bánh mì.
- Sao bữa sáng của cô ta lại như vậy? - Gin nhìn phần của nó chầm chầm.
- Khánh Tuyết sống ở Mĩ vẫn chưa quen đồ ăn sáng ở đây nên dì chuẩn bị riêng một phần - dì Thủy dịu dàng giải thích - mấy đứa ăn nhanh rồi đi học - dì giục.
Bọn hắn tiếp tục công việc dang dở. Nó chỉ cười thầm trong bụng, đúng là tính tình trẻ con, bữa sáng khác nhau cũng so bì, rồi cũng lao vào việc chăm sóc bao tử của mình. Sau đó ba đứa cùng đến trường bằng con Mercedes của Gin.
Trường Topaz
Chiếc xe tiến vào cổng, thu hút ánh mắt của toàn thể học sinh vì trong xe không ai khác chính là hai vị hoàng tử của trường. Nhưng hôm nay hình như có thêm một sinh vật lạ xuất hiện cùng hai chàng, hừm, là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Bọn học sinh bắt đầu lôi bộ óc thiên tài ra mà suy đoán.
- Con nhỏ đi với hai hoàng tử là ai vậy?
- Hình như là học sinh mới chuyển trường, chung lớp với hai chàng đó.
- Bạn gái mới của Gin phải không?
- Mới chuyển về, chung lớp, mà lại thân tới mức cùng đi học, chắc là anh em họ hàng gì rồi!
Vâng, chỉ là việc đi học chung với hai tên đó mà nó được gán ghép đủ thứ danh phận. Nhưng đâu ai biết sự thật đằng sau nó chính là kẻ hôm qua đã đập bầm mặt hoàng tử của bọn chúng. Mặc kệ thiên hạ nó dửng dưng bỏ lên lớp trước, hắn và Gin cũng lẽo đẽo theo sau, cảng tượng này lại tạo thêm một chủ đề mới cho công cuộc đoán mò là hai hoàng tử đang cùng theo đuổi nó. Thật vinh dự Khánh Tuyết của chúng ta!
Lớp 12A
- Chào buổi sáng! - Thiên Di tươi cười chào hỏi khi nó ngồi vào chỗ.
- Good morning! - nó cũng lịch sự đáp lại.
Reng... reng...
Tiếng chuông báo vào học vang lên. Hôm nay lớp nó có tiết Sinh đầu, bà cô kiêu sa bước vào lớp.
- Chào cả lớp, trước khi vào bài mới cô có một thông báo - bà cô làm ra vẻ trịnh trọng - tuần sau lớp chúng ta có tiết ngoại khoá, trường sẽ tổ chức cho các em tham quan một khu rừng sinh thái.
Nghe đến đây cái lớp trở nên rần rần hơn bao giờ hết, sắc mặt ai cũng đầy hứng thú.
- Trật tự, còn một việc nữa - bà cô ổn định lớp rồi nói tiếp - chuyến đi này các em sẽ được giao mỗi nhóm một mẫu thực vật, các nhóm phải tìm loài cây ấy trong rừng và viết bài báo cáo để nộp. Cô sẽ lấy điểm thực hành cho bài báo cáo này. Mỗi nhóm 2 người, 1 nam 1 nữ, các em tự bắt cặp với nhau.
Mấy đứa con gái đều hướng ánh mắt long lanh về phía hắn cầu xin. Điểm số không quan trọng, chỉ cần chung nhóm với Thiên Vũ chắc chắn ăn trọn điểm 10. Nhưng cái quan trọng hơn hết là có cơ hội tiếp xúc Coldboy. Từ trước đến nay trong trường chỉ có mỗi Kỳ Phong là được nói chuyện với hắn, học tập hay các hoạt động gì các hắn cũng chỉ tham gia cùng Phong. Đây là cơ hội ngàn năm có một để bọn con gái có thể rút ngắn khoảng cách với hoàng tử. Nhân vật chính trước thái độ của toàn thể XX trong lớp chỉ có thể... làm lơ.
- Tôi sẽ chung nhóm với cô ta - hắn lười biếng chỉ ra phía sau lưng, giờ thì mấy ánh mắt thấy ớn kia đã chịu dời đi chỗ khác.
Chỉ một câu nói của hắn đã tạt gáo nước lạnh vào mớ hi vọng vừa mới nhen nhóm của bọn con gái. Nó thì chẳng quan tâm, mặc xác ai muốn làm gì làm, nhưng cũng vì sự "im lặng là đồng ý" một cách ngoan ngoãn mà nó được cả đám con gái ganh tị rồi đâm ra ghét bỏ.
- Cậu chung nhóm với nhỏ đó thiệt hả? - Gin quay sang hắn.
- Đỡ hơn lũ vịt trời kia - hắn nhàn nhạt đáp.
- Ừ, cũng đúng! - Gin gật gù rồi quay xuống phía sau - ê Thiên Di, tôi chung nhóm với cậu nhá.
- Sao cũng được, tôi dễ mà! - Thiên Di nhún vai đáp.
Một buổi học lại chậm chạp lết theo thời gian.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...