Anh Chồng Xin Đừng Manh Động!


Ánh sáng của một ngày mới chiếu rọi vào trong căn phòng, tia nắng ấm áp sà vào khuôn mặt trắng hồng xinh xắn của người con gái, gió mát tràn vào trêu đùa lọn tóc mai.
Châu Yên Thục khẽ trở mình, cả cơ thể cảm thấy mệt mỏi vô cùng, xương cốt rã rời như không phải của chính mình.

Cô lười biếng khẽ cử động, bàn tay mảnh khảnh theo thói quen sờ soạng khoảng trống bên cạnh, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Drap giường lạnh ngặt, vậy mà có tiếng thở nhẹ nhàng ở đâu đó phà vào sau gáy Châu Yên Thục, làm cho vài sợi tóc tơ gần đó bay lên trong không trung.

Bỗng dưng đôi mắt biếc xinh đẹp mở to, cô giật mình ngồi thẳng người, ánh mắt hốt hoảng nhìn cảnh vật xung quanh.
Vẫn là căn phòng được sơn theo màu tông chủ đạo là gam xanh dương, cửa sổ mở rộng cùng với chậu hoa linh lan trắng tinh khôi đang độ bung nở, tấm rèm cửa thêu hoa hướng dương tung bay trong gió.
Châu Yên Thục ôm đầu dằn vặt suy nghĩ, chẳng phải đêm qua cô ở chung một phòng cùng người đàn ông tên Nhận Khuất Phong kia sao?
Lẽ nào đó là giấc mơ chăng?
Cô đang vò đầu bứt tóc suy nghĩ, bỗng nhiên một tiếng động truyền đến bên tai của cô.
Một tiếng ngái ngủ kéo dài, ngay sau đó nệm giường chỗ cô bị núm xuống rồi lại phục hồi về trạng thái ban đầu.
Châu Yên Thục hốt hoảng nhìn xuống cơ thể của mình, thấy trên người mặc một bộ áo choàng ngủ lạ lẫm, cô đơ người trong giây lát.

Trong đầu cô không ngừng suy nghĩ miên man, lẽ nào tên Nhậm Khuất Phong đáng ghét kia đã âm thầm đưa cô về phòng từ lúc trời vừa hửng sáng như lời hắn đã hứa với cô, tiện thể lấy luôn bộ đồ ngủ của hắn mặc lên người rồi trả cô về vị trí ban đầu?
Điên thật rồi! Điên thật rồi!
Như này là chết cô rồi! Quá lộ liễu!
Nếu thấy cô ăn mặc khác với mọi khi, liệu rằng người chồng ngốc của cô có nhận ra điều gì bất thường không?
"Vợ ơi, Hiểu Đăng dậy rồi!"
Châu Yên Thục nghe tiếng gọi mà giật mình, cô hốt hoảng ngoảnh đầu về hướng vừa phát ra âm thanh, thấy người đàn ông đang dụi dụi hai bên mắt, sau đó anh ta nhìn cô với một đôi mắt thất thần.
"Vợ, Hiểu Đăng đói!"
Châu Yên Thục chớp chớp mắt, chưa kịp định thần lại sự việc đang xảy ra đã bị người đàn ông trước mặt làm thức tỉnh.
Chợt ánh mắt của Nhậm Hiểu Đăng dừng lại chiếc cổ thon dài của cô, trên làn da trắng tuyết ấy còn lưu lại vài vết đỏ tím mờ ám.
"Vợ ơi, có cái gì đo đỏ ở trên cổ của vợ vậy?"
Châu Yên Thục chột dạ, theo phản xạ mà đưa tay lên sờ lấy cổ của mình.
"Dạ? Có cái gì cơ?"
Cô giả vờ như bản thân mình không biết cái gì hết, nhưng chỉ có trời mới biết tâm trạng của cô lúc này nó căng thẳng đến mức độ nào.
Trong lòng cô không ngừng oán trách, mắng thầm tên đàn ông đáng ghét kia đã hại cô ra nông nỗi này.

Bây giờ phải giải thích với anh ta thế nào sao cho hợp lý đây?
Nhậm Hiểu Đăng sấn lại gần cô, ánh mắt anh ta nhìn đăm chiêu vào vết hồng trên cổ của cô không rời.
Châu Yên Thục sợ hãi đến đổ mồ hôi hột, khoé môi giật giật vài cái.
"Có con muỗi nó chích vợ của Hiểu Đăng sao? Con muỗi này to quá, vết cắn cũng to, không biết bao giờ mới hết đây! Chắc Tiểu Thục Thục đau lắm phải không? Để Hiểu Đăng nói với ba rằng trong phòng có muỗi, ba sẽ sai người đến bắt muỗi để nó không làm vợ của Hiểu Đăng đau nhá, có được không vậy vợ?"
Dáng vẻ ngây ngô không hiểu chuyện của Nhậm Hiểu Đăng làm cho cô nhịn không được mà đưa tay lên che miệng, bật cười thầm trong bụng.

Song rất nhanh sau đó Châu Yên Thục khôi phục dáng vẻ của mình, đưa tay lên xoa xoa vết tích mà người đàn ông kia để lại, ngượng ngạo dùng lời nói dịu dàng dỗ ngọt Nhậm Hiểu Đăng.
"Em không sao hết, Hiểu Đăng đừng làm phiền đến công việc của ba! Chỉ là vết muỗi cắn nhẹ, lát nữa em xuống dưới nhà lấy đá lạnh chườm vào miệng vết thương là nó nhanh chóng lành lại thôi! Chưa đến nửa ngày là nó hết!"

Châu Yên Thục vừa cười vừa nói dối.

Đối mặt với tình thế bí bách này cô chỉ có thể đổ tội cho bản thân tối qua sơ ý đã không kéo rèm cửa lại, để đêm đến muỗi từ vườn bay vào tìm nguồn máu béo bở.

Mà con muỗi này cũng lạ, có bao nhiêu chỗ nhiều máu không chích, ai lại đi chích ở cổ, để lại đúng năm dấu cắn lớn bé trên da thịt trắng nõn của cô.
Châu Yên Thục cho rằng người đàn ông trước mặt tin lời của mình, cô nói khoác lác vài câu cho qua chuyện, sau đó rời khỏi giường nhưng trong lòng vẫn không ngừng mắng Nhậm Khuất Phong là một tên Đại ma vương đáng ghét.

Hắn dám để lại dấu vết ám tình trên da thịt của cô, cũng may chồng của cô là một tên có vấn đề về não bộ, cho nên Châu Yên Thục mới thoát khỏi kiếp nạn này.
Cô chạy vội vào trong phòng tắm, mở vòi nước ra, tát dòng nước mát lạnh cho bản thân mình thêm tỉnh táo hơn.
Nhìn bản thân mình ở trong gương, một cảm xúc khó tả dấy lên trong lòng Châu Yên Thục.
Cô cắn chặt lấy môi dưới của mình, cố gắng đè nén đi nỗi uỷ khuất xuống đáy lòng.

Nhưng không hiểu sao trong tâm trí của cô lại nhớ đến hình bóng của người đàn ông xấu xa kia, trái tim bỗng nhiên đau nhói lại, đôi mắt biếc bất giác ngập trong làn nước trong veo, sống mũi cay xè.

Đôi mi đen tuyền cong như cánh bướm chớp động vài cái, phút chốc giọt lệ mặn chát không cầm cự được mà thi nhau tuôn rơi khỏi hốc mắt, kéo dài hai bên gò má trắng hồng của cô, từ từ chảy xuống đọng từng giọt trên mu bàn tay trắng trẻo đang bám chặt lấy bồn rửa mặt.
Tiếng nước xối xả vang vọng lấn át đi tiếng khóc thương tâm của người phụ nữ.

Châu Yên Thục tự nhủ bản thân mình không được khóc, nhưng nhớ đến nửa tháng trước tự tay mình kết thúc mối tình đầu đang còn dang dở, con tim yếu đuối không chịu được càng trở nên thổn thức hơn.
Cô cứ ngỡ, quyết định của mình hoàn toàn đúng đắn.

Nghe lời Châu Tuấn Hào gả vào gia đình hào môn làm con dâu gán nợ trong vòng năm tháng, sau này cuộc sống của hai cha con cô vô lo vô nghĩ, không còn bộn bề, đau đáu tìm ra con đường giải pháp tình hình kinh tế suy sụp của công ty ba mình.
Nhưng có đánh chết Châu Yên Thục cũng không thể ngờ rằng, mình lại tình cờ gặp lại tình cũ trong chính căn nhà của chồng mình, đã thế còn gọi người đó hai tiếng: “Anh chồng”.
Dĩ nhiên Châu Yên Thục không hề hay biết gia thế của người đàn ông, chỉ biết hắn là người giữ chức vụ cao trong tập đoàn siêu quốc gia, cũng không biết Nhậm Khuất Phong là người sáng lập ra tập đoàn đó.

Sau cuộc hội ngộ bất đắc dĩ đó, Châu Yên Thục mới có cơ hội được biết, Nhậm gia là một gia tộc vô cùng giàu có nhưng sống lại rất kín tiếng.

Khi nhắc đến, người ta thường nghĩ tới Nhậm gia nằm top đầu trong ngũ đại gia tộc, bàn tay vào trong làng kinh doanh.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận