Đứng trước cửa văn phòng của anh, tôi tự nhận chính mình rất nhát gan nên không dám bước vào.
Nghĩ đến chuyện mấy hôm trước còn cự tuyệt không đồng ý hẹn hò cùng anh thì càng buồn bực.
Tôi làm sao biết được bản thân sẽ biến thành nhân viên của anh chứ? Nếu tôi sớm biết sẽ có ngày này, thì ngày đó đã cố gắng nịnh bợ một chút rồi.
Không biết Lâm Hạo có phải chính là kiểu người nhỏ mọn, thích trả thù không nữa?
Cốc! Cốc!
Tôi thở dài, gõ tay vào cửa kính.
-Vào đi!
Giọng anh truyền ra nghe rất êm tai.
Tôi bước vào, thấy anh yên vị trên ghế tay đặt trên bàn làm việc.
-Đóng cửa lại!
Tôi rất nghe lời, đóng cửa lại.
-Em ngồi đi.
Lâm Hạo cất văn kiện vào ngăn kéo dưới chân, khoát tay ý bảo tôi ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, anh thong dong đi đến ngồi đối diện với tôi.
-Anh tìm em có chuyện gì sao?
Anh khoanh tay trước ngực, mắt nhìn tôi có chút nheo lại.
Tôi chột dạ nuốt nước bọt, tự trấn an chính mình không cần phải sợ anh.
Anh cười càng thích thú.
-Ái Hân! Em sợ anh lắm sao?
-Hả? Không… Không có!
Tôi áy ngại, tránh né ánh nhìn của anh.
Đột nhiên Lâm Hạo đứng lên, thân thể cao lớn di chuyển gần sát, khiến tôi hoảng loạn đưa tay trước ngực phòng bị.
-Anh… Hạo… Anh muốn làm gì?
Lâm Hạo càng lúc càng ép sát, cơ thể tôi như dựa sát vào sô pha hơi thở nặng nề.
-Anh Hạo… Anh bình tĩnh…
Anh nheo mắt nhìn tôi rất lâu, cho đến khi thoả mãn anh mới cười.
-Em nói xem, nhìn em như vậy không phải rất xinh đẹp sao? Sau này đi cùng anh, đừng trang điểm thành xấu nữa đó biết không?
Anh vô tư dùng ngón tay chạm lên mũi tôi, tim tôi run lên bần bậc.
Tôi vô thức gật đầu.
-Dạ vâng…
Anh thu người trở lại, bầu không khí mới giảm đi chút sự ám muội.
-Ái Hân! Anh đã xem qua thành tích của em rồi, em rất có tài bán nhà đấy! Cuối năm anh sẽ đề cử tăng thêm tiền thưởng hoa hồng cho em.
Tôi vui vẻ hai mắt khẽ chớp.
-Thật sao? Nhưng mà thành tích đó điều là công sức của cả nhóm bọn em, cho nên anh Hạo muốn tăng chút tiền thưởng thì hãy chia đều cho cả nhóm của em nhé!
Anh gật đầu, ý cười càng lộ liễu.
-Anh nhất định sẽ xem xét đề xuất này của em!
-Dạ… Cảm ơn anh!
Ở cạnh Ái Hân, anh điều cảm thấy bản thân rất thổi mái.
Ái Hân là một cô gái rất đáng yêu, đạc biệc cũng rất thông minh khiến anh cảm thấy cô lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.
-À! Mẹ anh nhắn em chiều nay đến nhà dùng cơm…
-Hả? Vậy sao? Dì Tâm nhắn em sao? Sao em chẳng nghe mẹ nói gì cả?
Dì Tâm là mẹ của Lâm Hạo, mỗi lần dì ấy qua nhà trò chuyện với mẹ tôi dì Tâm đều xuống bếp nấu ăn, nấu toàn những món tôi thích.
Thỉnh thoảng tôi lại cùng mẹ sang nhà dì Tâm chơi, dì ấy thường xuyên than thở vì bố anh rất bận.
Đi công tác ngoài Bắc chẳng có thời gian về nhà, còn anh thì theo bố học kinh doanh.
Một năm nay mới vào sài gòn tiếp quản công việc thay bố.
Dì Tâm bảo buồn chán, nên cứ bảo tôi và mẹ sang nhà trò chuyện.
Tôi đối với dì Tâm rất có ấn tượng.
Anh cười.
-Chỉ là một bữa cơm thông thường thôi, hôm qua đã nhắn cho dì Mai rồi.
Chắc dì Mai quên nói với em đấy!
Tôi ngẫm nghĩ lại cũng đúng, lúc sáng tôi hấp tấp đến công ty mẹ có lẽ chưa kịp nói.
-Dạ… Vậy để chiều em sẽ đến.
-Ừ! Đến chiều anh đợi em trước cổng, sau giờ làm nhé!
Tôi kinh ngạc.
-Đi cùng sao?
-Ừ! Em định tốn thêm tiền bắt taxi sao?
Tôi nghĩ ngợi một lúc liền gật đầu.
Sau đó đi ra khỏi phòng của anh.
***
Về lại chỗ làm việc, cả nhóm bắt đầu xoay quanh tôi, ai cũng tò mò lần lượt đặt câu hỏi.
-Ái hân! Cậu vào văn phòng của anh Hạo lâu thế? Anh ấy nói chuyện gì vậy?
Tôi cười gượng.
-À, hỏi về công việc thôi!
Người kia liền tặc lưỡi nghi hoặc.
-Tôi cảm thấy có phải cậu và anh Hạo đã quen biết từ trước không? Nghi ngờ lắm nha…
Tôi liền xua tay.
-Không, làm gì có chứ?
Người bên cạnh liền tiếp lời.
-Cả nhóm có bao nhiêu người lại không gọi chỉ gọi mình cậu vào! Thật đáng nghi ngờ!!!
Cả nhóm bắt đầu tranh luận, Bảo Châu thấy tôi bị rơi vào thế khó liền chạy đến cắt ngang cuộc nói chuyện.
-Mọi người thật sự tò mò đến như vậy sao? Muốn biết sự thật chứ gì?
Cả nhóm tụm lại, người nào người nấy đều gật đầu chăm chú lắng nghe Bảo Châu nói tiếp, tôi lúc này giống như được giải thoát.
Nhưng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe nó nói:
-Ái Hân và anh Hạo giám đốc của chúng ta, chính là đang trong quá trình tìm hiểu yêu đương!!!!
-Cái gì????
Cả nhóm giống như kinh ngạc đồng loạt hét ầm lên.
Tôi chết đứng tại chỗ, hô hấp đứt đoạn.
Tức đến nghiến răng.
-Mầy điên hả con kia! Tao giết chết mầy…
Tôi nhảy đến siết cổ của Bảo Châu, khiến nó hét lớn.
Vì câu nói của nó mà nguyên ngày hôm đó cả nhóm chỉ lo bàn luận chuyện của tôi là Lâm Hạo.
Có người thì nói tôi và anh ấy rất xứng đôi, có người còn nói chắc chắn là tôi đã chủ động theo đuổi anh ấy, có người còn khoa trương nói rằng tôi và anh ấy chắc chắn đã hẹn hò từ nhiều năm rồi, vì ngại nên không dám công khai.
***
Đúng 7 giờ tối, tan làm…
-Ái Hân! Về cùng không?
Tôi xụ mặt, lườm nó.
-Tao không muốn chơi chung với mầy nữa, cái đồ con bạn xấu xa.
Mầy hại chết tao rồi, bây giờ chuyện mầy nói lại đồn ầm cả công ty!!!
Nó cười phát lên.
-Dì Mai dặn tao phải nói như thế để cho người ta biết, anh Hạo đã là của mầy.
Mầy nghĩ xem, anh ấy hoàn mỹ như vậy mầy không giữ sẽ bị cướp mất đấy!!!
-Mẹ nó! Mầy lại lôi mẹ tao ra làm bia đỡ đạn sao? Chuyện của tao mầy và mẹ cần gì phải sốt ruột đến thế hả?
Tôi lớn giọng.
Bảo Châu liền ôm lấy tôi.
-Dì Mai nói, phải nhanh chóng đem mầy gả đi cho đỡ tốn cơm tốn gạo!
Tôi liếc nó.
-Ác với tao thật!
-Rồi sao? Có về cùng không?
Tôi định trả lời, thì xe anh đã chạy đến bên cạnh.
Anh xuống xe đi lại chỗ tôi.
-Đợi có lâu không?
Tôi ngượng ngùng lắc đầu.
Bảo Châu đẩy vai tôi.
-À, thì ra là Ái Hân hôm nay đi cùng anh Hạo sao? Vậy em không làm phiền hai người nữa.
Nó cười cười.
-Ái Hân! Tao về trước đây…
Bóng lưng nó mất hút sau lời nói, chạy cũng nhanh thật.
Chuông điện thoại tôi vang lên.
Là số của mẹ!
-Dạ! Con nghe.
-Ái Hân! Dì Tâm cũng có rủ mẹ sang nhà dùng cơm, nhưng mà bố con hôm nay hiếm khi về nhà, nên mẹ ở nhà chuẩn bị thêm cho bố con ít đồ ăn để mang theo để trang trại!
-À dạ vâng mẹ!
Bố của Ái Hân có trang trại ở ngoại ô của thành phố sài gòn, ở đó nuôi bò sữa và trồng trọt cây ăn trái, còn chăm sóc thêm cả vườn hoa.
Thường ngày sẽ ở trang trại, rãnh thì mới vào lại sài gòn.
Có khi đi cả mấy tháng, mẹ còn phải mang đồ dùng thêm cho bố để tiện sống ở ngoại thành.
Tôi ngắt máy.
-Mẹ em không đến được!
-À, vậy chúng ta đi thôi!
Tôi nhìn ngó xung quanh xác định không có ai cả, mọi người tan làm ra về hết rồi tôi mới yên tâm ngồi vào xe anh.
Xe chạy đi.
Ở phía sau Bảo Châu liền dẫn cả nhóm đi đến.
-Thấy rõ chưa? Mọi người thấy rõ chưa hả? Ái Hân và giám đốc quen nhau đó, chỉ là ngại không dám nói ra thôi.
Tôi bảo mọi người đứng rình ở đây là không sai mà!??
Cả nhóm cười thành tiếng.
-Thì ra là như vậy? Hahaah Ái Hân và anh Hạo giám đốc của chúng ta cũng đẹp đôi quá chứ!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...