"Được rồi, đừng diễn trò nữa, nói đi, là ai làm?", Trần Hạo kéo Tiêu Nhất Phi lại hỏi.
Tiêu Nhất Phi cười tủm tỉm nói: "Còn nhớ ông lớn của Hương Giang, Quách Cự kia không?"
Trần Hạo suy nghĩ cẩn thận cái tên này, cảm thấy cũng hơi quen tai, nhưng không nhớ ra được đã từng gặp ở đâu.
Tiêu Nhất Phi nhắc nhở: "Chính là tên khốn Hương Giang đến bới móc khi ba người chúng ta cùng nhau ăn cơm lần đầu tiên ấy!"
"Là ông ta sao?", lúc này Trần Hạo mới nhớ lại Quách Cự là ai.
"Ừ! Chính là ông ta, không biết lấy được video quay Hâm Dao từ chỗ nào, đã đi đe dọa bắt Hâm Dao ngủ cùng! Thật chẳng ra làm sao!", Tiêu Nhất Phi tức giận nói.
"Được thôi! Tôi đi là được! Những chuyện như thế này, các cô không thành thạo bằng tôi đâu!", Trần Hạo lười biếng nói.
Tô Hâm Dao khuyên bảo: "Trước hết phải nghĩ cách khác đã, Quách Cự này rất có thế lực, dưới tình huống không cần thiết, vẫn nên cố gắng hết sức đừng xung đột chính diện!"
Trần Hạo không coi ra gì cười: "Yên tâm, chỉ là chuyện nhỏ thôi!"
Nói xong, Trần Hạo xoay người rời đi.
Khi Tô Hâm Dao còn định khuyên bảo, Trần Hạo đã đi ra khỏi cửa.
Thấy vẻ mặt anh như thể đây là việc mình phải làm, trong lòng Tô Hâm Dao không tự giác dâng lên cảm giác khác thường.
Tiêu Nhất Phi lại đứng bên cạnh cười xấu xa trêu chọc: "Xem vẻ mặt lưu luyến này của cô, chẳng lẽ muốn bắt cậu ta! "
"Con bé đáng ghét này nói lung tung gì vậy, cái gì gọi là đỡ thèm, nói khó nghe thế hả!", Tô Hâm Dao đỏ mặt trợn mắt nói.
"Bớt lại đi, tôi cũng là phụ nữ, cô nghĩ cái gì, làm sao tôi có thể không nhận ra được? Làm bất cứ chuyện gì cũng phải có thứ tự trước sau chứ, tôi nhìn thấy chàng trai này trước! Khi cậu ta cam lòng tình nguyện vì chị đây! Không cho cô chạm vào cậu ta, nghĩ cũng không được, lén lút càng không được!"
"Phì, cô đúng là lưu manh!", Tô Hâm Dao không nhịn được cười.
Câu lạc bộ Lâm Giang, trong phòng ngắm thủy triều.
Quách Cự đang nâng ly chúc mừng với quan chức phụ trách phát triển thành phố là Đàm Hồng.
"Chủ tịch Quách, lần này ông đến Hải Dương đầu tư, các quan chức ở Hải Dương vô cùng biết ơn, ông yên tâm, điều kiện ưu đãi sẽ nhanh chóng được phê duyệt, đến lúc đó Quách Thị có thể thỏa sức tung hoành ở Hải Dương rồi!"
Quách Cự cười nhạt, làm sao lại không biết Đàm Hồng đang ám chỉ ông ta nên thực hiện lời hứa rồi, nói: "Ông Đàm yên tâm, chuyện mà tôi đã nhận lời thì chắc chắn sẽ giữ lời, con trai ông đang ở công ty của Hương Giang, tôi bảo đảm nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, tôi sẽ thông qua con đường an toàn bỏ tiền vào công ty! Trái tim của ông cứ yên ổn nằm trong lồng ngực đi, tôi đã làm chuyện này vô số lần rồi, rõ ràng, cam đoan thần không biết quỷ không hay!"
"Ha ha! Vậy tôi cảm ơn chủ tịch Quách trước nhé!", Đàm Hồng mặt mũi tươi cười, trong mắt lóe lên vẻ tham lam.
Nhận được câu trả lời khẳng định, Đàm Hồng thông minh chuyển đề tài: "Chủ tịch Quách, tôi nghe người ta nói ông nhìn Tô Hâm Dao vừa mắt phải không?"
Nhắc đến Tô Hâm Dao, Quách Cự cười nhạt: "Hừ! Người phụ nữ này không biết điều! Chẳng qua chỉ là một diễn viên mà thôi, thế mà còn giả vờ trong sạch cao quý với tôi!"
Đàm Hồng nghe vậy, nịnh nọt nói: "Chủ tịch Quách, hay là tôi tìm người cảnh cáo cô ta?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...