"Tôi đến đây để tìm người, là cô Lâm Vũ Nặc", Trần Hạo nói thật.
Nghe vậy, bảo vệ mới lịch sự mỉm cười: "Thì ra là anh Trần, cô Lâm đã dặn tôi trước rồi ạ, mời vào!"
Trần Hạo thản nhiên gật đầu với anh ta rồi đi vào trong.
Sau khi tiến vào phòng tập thể dục, anh nhìn lướt qua thì thấy Lâm Vũ Nặc đang thực hiện một tổ hợp động tác thể dục ở gần góc tường.
Cô ấy không phát hiện ra Trần Hạo đã đến nên vẫn bình tĩnh tiếp tục bài tập.
Anh thích thú đứng cạnh mỉm cười nhìn Lâm Vũ Nặc làm xong một tổ hợp mới lên tiếng trêu chọc: "Tập như vậy cũng như không à, mặc quần áo không thấy gầy, cởi ra thì đàn ông cũng không có hứng, ai mà thích con gái mặt xinh nhưng thân hình vạm vỡ chứ?"
Cô ấy tức giận xoay lại, thấy là Trần Hạo thì mặt lập tức ửng đỏ lên: "Đại thần, anh đến bao lâu rồi?"
Anh cười nói: "Mười phút hay sao ấy?"
Nghe Trần Hạo nói thế, mặt Lâm Vũ Nặc càng đỏ hơn.
Cô ấy thầm nghĩ, đến được mười phút rồi thì chẳng phải cái gì cũng thấy hết rồi sao?
"Anh đến sao không nói tiếng nào vậy?", Lâm Vũ Nặc hỏi.
Trần Hạo gượng cười: "Thấy cô tập trung như thế nên tôi không quấy rầy được, có điều phương pháp tập luyện này chẳng ra làm sao cả, cô đừng làm lỡ thời gian nữa, chúng ta cần làm gì thì làm thôi!"
Nghe vậy, ánh mắt Lâm Vũ Nặc hiện lên sự mất mát khó thấy, thất vọng vì cho rằng mình dường như chẳng có chút sức hút nào với anh.
Ngay sau đó, cô ấy lại động viên bản thân rằng dù thế nào cũng phải cố gắng, bèn gạt nỗi buồn trong lòng đi, nói: "Đại thần, anh nói tập thế này không được thì chắc chắn anh biết cách đúng không, có thể dạy cho tôi chứ?"
Lâm Vũ Nặc bảo Trần Hạo đến vốn vì muốn gặp anh, mượn cơ hội này để kéo gần quan hệ của hai người lại với nhau, sao có thể dễ dàng bỏ qua được?
Giọng nói của cô ấy đầy êm ái, ngọt ngào, mang chút gì đó nũng nịu.
Được một cô gái xinh đẹp mềm mại nhờ vả, sao Trần Hạo đành lòng từ chối?
Anh bắt đầu uốn nắn những lỗi sai trong động tác của Lâm Vũ Nặc, từ sau lưng nắm lấy eo của cô ấy.
Hai người đứng sát nhau làm cho trái tim Lâm Vũ Nặc không ngừng nhảy lên.
Bàn tay hơi thô ráp của Trần Hạo khẽ vuốt hông Lâm Vũ Nặc, trong khoảnh khắc ấy, người cô ấy như bị điện giật, suýt thì mềm nhũn ngã vào lòng anh.
Trần Hạo tiếp tục sửa dáng tay cho Lâm Vũ Nặc, hơi thở của anh kề bên tai cô ấy, tư thế của hai người rất thân mật.
Bề ngoài thẹn thùng đến mức mặt đỏ tía tai, trong lòng Lâm Vũ Nặc lại như ăn trái ngọt, giờ đây, cô ấy thậm chí còn vọng tưởng rằng anh làm những hành động này là cố ý.
Phối hợp theo sự chỉnh sửa của Trần Hạo, Lâm Vũ Nặc mềm mại hỏi: "Thế này đúng không?"
Anh mỉm cười gật đầu.
Hai người không nghĩ rằng cảnh này bị người thanh niên tuấn tú ở đằng xa quan sát, đó là Vương Truyền Minh, người nổi tiếng trên tấm áp phích trước câu lạc bộ thể thao.
Huấn luyện viên của phòng tập thể dục mà Lâm Vũ Nặc đăng ký là Vương Truyền Minh, qua mấy tiết học, anh ta rất có ấn tượng với cô gái đáng yêu và tràn trề sức sống thanh xuân này, thậm chí còn có ý nghĩ khác.
Lúc này lại nhìn thấy Lâm Vũ Nặc thân mật với một người đàn ông xa lạ, đã thế người đàn ông kia còn phô trương trong ở lĩnh vực mà mình am hiểu nhất là thể dục, Vương Truyền Minh rất khó chịu.
Hơn nữa, thấy động tác mà Trần Hạo vừa hướng dẫn hoàn toàn ngược lại với những gì mình đã dạy, anh ta biết ngay Trần Hạo nhân cơ hội tán gái, ai không để ý còn nghĩ anh cố ý đến quấy phá..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...