Nói xong những lời đó, hai người liếc nhìn nhau, họ cười đầy kiêu ngạo, ai cũng nghĩ rằng tên dế nhũi này nghe được những điều kiện tốt như thế mà không chạy tới nịnh bợ lấy lòng chắc? Huống chi Cửu Khúc chỉ là một công ty nhỏ, trừ khi não bị úng nước, không thì ai lại chẳng muốn nịnh bợ để có phần!
Nghĩ thế, Hồng Bình lại cười nhìn Trần Hạo, nào, chạy tới đây nịnh bợ đi, ông đây đang chờ đấy!
Kết quả Trần Hạo lại không hành động theo kế hoạch của bọn họ, anh hoàn toàn không quan tâm đến những lời hai người kia nói, vẻ mặt cực kì mất kiên nhẫn: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì hai người có thể đi!”
Gì cơ? Cả hai đều ngu người, hoàn toàn không thể tin nổi đáp án của Trần Hạo lại là lời từ chối.
Hồ Tĩnh buồn bực muốn chửi mẹ nó, nếu có thể mang một thương hiệu lớn như Sâm Kỳ đến Hải Dương thì đó chính là thành tích quan trọng nhất của ông ta, cuối năm nay vị trí ông ta đã ngồi quá lâu cũng sẽ được nhích lên thêm một bậc, thế nhưng Trần Hạo lại từ chối.
Hồng Bình không thể tin nổi: “Cậu vừa mới… Từ chối lời đề nghị hợp tác ư của chúng tôi ư?”
Trần Hạo tức giận cười: “Tôi nói thế vẫn chưa đủ rõ ràng à?”
Hồng Bình tức điên người, anh ta đường đường là đại diện của công ty dược Sâm Kỳ, thế mà lại bị một công ty dược nhỏ xíu như Cửu Khúc đuổi về, với anh ta đó là sự nhục nhã cùng cực, nếu không phải giữ phong độ thì hẳn là bây giờ anh ta đã đè Trần Hạo xuống đất dần cho một trận.
Hồ Tĩnh nói: “Cậu Trần, hình như cậu không hiểu được những lời tôi vừa mới nói thì phải? Cửu Khúc và Sâm Kỳ hợp tác với nhau chính là một cơ hội cực kỳ tốt, sau này sản phẩm của Cửu Khúc sẽ được dán nhãn mác Sâm Kỳ, chẳng những tiêu thụ được trong nước mà còn đánh cả vào thị trường quốc tế! Cậu có chắc là sẽ từ chối không?”
Trần Hạo sờ mũi, nói: “Mấy người có thấy mình phiền không? Tôi không có hứng thú hợp tác! Hai người có thể ra về”.
Hồ Tĩnh bị những lời Trần Hạo chọc tức, nói thế nào ông ta cũng là người của chính phủ, lại bị đuổi ra thẳng thừng như thế, lại còn ngay trước mặt Hồng Bình, làm sao ông ta có thể chịu đựng được nỗi nhục đó? Nên sắc mặt lập tức tối đi.
Hồng Bình cũng cực kỳ khó chịu, bình thường anh ta mang danh Sâm Kỳ đi đâu lại chẳng được cung phụng như Phật Tổ đâu? Đúng là thứ không biết điều! Nghĩ thế, Hồng Bình nháy mắt với Hồ Tĩnh.
Hồ Tĩnh cười lạnh nói với Trần Hạo: “Cậu Trần, cậu có chắc mình không muốn suy nghĩ lại không? Hôm nay tôi tới đây cũng đại diện cho thái độ của chính phủ Hải Dương đấy!”
Hồng Bình cũng hùa theo: “Sâm Kỳ đầu tư vào tỉnh Sở là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, sẽ không có gì thay đổi, Cửu Khúc không muốn làm bạn với Sâm Kỳ, thế thì sau này sẽ thành đối thủ với nhau đấy, anh có nghĩ tới hậu quả chưa?”
Trần Hạo cười hài hước, cảm thấy hai người này thường được người ta tung lên quá cao nên tưởng ai cũng sẽ quan tâm đến mình!
Thấy Trần Hạo không lên tiếng, Hồ Tĩnh tưởng mình đã hù được anh nên cười giả lả: “Chàng thanh niên à, cậu phải nhìn xa trông rộng vào, nên biết chọn lựa thế nào cho tốt!”
Trần Hạo trợn trắng mắt nhìn Hồ Tĩnh: “Chọn lựa ư? Dùng lựa chọn của tôi để đổi lấy cái cớ cho ông thăng quan phát tài hả? Tôi còn trẻ thật nhưng không ngu!”
“Cậu…
ần này thì Hồ Tĩnh đã bị Trần Hạo chọc điên thật rồi.
Hồng Bình thấy Trần Hạo mỉa mai lại Hồ Tĩnh thì cười thầm không biết thằng này có bị ngu hay gì không? Người của chính phủ mà cũng dám đụng tới hả? Anh ta bèn thêm mắm dặm muối cho chuyện bé xé ra to: “Anh Trần nói thế có ngông cuồng quá không? Anh tưởng mình kinh doanh kiếm được chút tiền thì xem bản thân mình là trời à? Anh lại dám nói chuyện với ông Hồ như thế?”
Trần Hạo liếc nhìn hai người, cười trêu tức nói: “Các người muốn lấy công thức bào chế thuốc trị viêm gan B đặc hiệu của Cửu Khúc thôi chứ gì? Lại còn làm như mình cao quý lắm, nghe cái giọng điệu như bố thí cho ai ấy, mấy người có bất thường gì về thần kinh không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...