Anh Chồng Khờ


Du Tử Uyên lại không sợ chút nào, vẫn nhìn chằm chằm Trần Hạo.

Hàn Vũ ở bên cạnh bị dọa sợ thiết chút nữa đã quỳ xuống trước mặt cậu chủ nhà mình.

Trong một chớp mắt, anh ta cảm nhận được một luồng sát khí kinh khủng mà Trần Hạo thả ra! Hàn Vũ thầm oán trách thiếu gia nhà mình, rõ ràng đã thua thê thảm như thế, lại còn không muốn ăn.

“Chậc chậc, cậu Du thật có khí phách!”
Trần Hạo cười híp mắt, vừa nói vừa nâng tay lên, cái gạt tàn rơi xuống lần nữa, anh không nói lý, đập thật mạnh tạo thành tiếng kêu bình bịch.

Do đến khi chiếc gạt tàn không chịu nổi nữa mà vỡ vụn, Trần Hạo mới dừng tay.

Bây giờ Hàn Vũ ở bên cạnh thật muốn khóc thay cho Du Tử Uyên, thật muốn chạy lên cầu xin tha thứ thay cậu ta.


Du Tử Uyên không hiểu sát khí lộ ra trên người Trần Hạo có nghĩa gì, nhưng người trải qua biết bao sóng gió như Hàn Vũ sao lại không biết chứ?
Anh ta chắc chắn rằng nếu Du Tử Uyên tiếp tục cứng đầu cứng cổ, chọc giận cái tên Diêm Vương này thì Trần Hạo sẽ không chút ngần ngại bóp nát cổ cậu chủ nhà mình.

Trần Hạo cười khẽ, nhẹ nhàng vứt nửa cái gạt tàn trên tay.

"Tôi thấy bây giờ chúng ta mới có thể bình tĩnh nói chuyện trả nợ được đấy!"
Du Tử Uyên thở phì phò không ngừng như thú hoang, trong mắt cậu ta hiện lên tia sáng tàn độc, nhưng cậu ta vẫn không sợ hãi mà bò lên ghế sô pha, trên trán lấm lem vết máu, đôi tay run rẩy móc một điếu thuốc lá ra khỏi túi.

Điếu thuốc lá màu trắng bị cậu ta bóp, in lên đó một dấu vân tay màu đỏ tươi, trông rất đáng sợ.

Du Tử Uyên châm lửa, rồi hít mạnh một hơi tựa như muốn nicotine lấp đầy lá phổi của mình.

"Anh Trần đây quả đã nằm ngoài dự đoán của tôi, có chút thông minh đấy, nhưng tiếc rằng anh lại không dám để tôi chết!", Du Tử Uyên cười gằn nói.


Du Tử Uyên nói xong, đến cả Hàn Vũ cũng không nhịn nổi mà đi lên tát cậu chủ nhà mình một bạt tai.

Não bị úng nước à? Giờ là lúc nào rồi? Mà còn làm bộ hả?
Trần Hạo nhàn nhạt cười nói: "Anh thích chết thì lúc nào tôi cũng có thể giúp anh toại nguyện cả, còn có rất nhiều cách chết khác nhau anh có thể chọn đấy!"
Nghe vậy, lá gan của Hàn Vũ co rúm lại, nhanh chóng nói: "Hiểu lầm thôi, anh Trần, tất cả đều chỉ là hiểu lầm thôi!"
Trần Hạo mỉm cười nghiền ngẫm: "Hiểu lầm sao?"
Du Tử Uyên dường như không hiểu ý của thuộc hạ vậy, cậu ta vẫn lộ ra vẻ mặt hung tợn như cũ: "Hiểu lầm cái gì, nói trắng ra là mày vẫn không dám giết tao, bởi mày biết rõ rằng nếu tao chết thì mày sẽ phải đối mặt với sự trả thù điên cuồng của nhà họ Du, người nhà của mày, bạn bè của mày, và cả mày nữa, tất cả đều phải chôn cùng với tao!"
Hàn Vũ cuống cuồng nhảy dựng lên: "Cậu chủ, đừng… đừng nói nữa!"
Trần Hạo cười cợt nhìn Du Tử Uyên: "Du Tử Uyên, sao anh biết nhà họ Du cao ngất trời trong lòng anh không khác gì con kiến nhỏ trong mắt tôi đâu?"
Du Tử Uyên cười ha hả kinh khủng tựa ác ma: "Có lẽ mày chưa nếm qua sự khủng bố của nhà họ Du, nhưng trước tiên mày sẽ thấy được sự khủng bố của tao, lá gan của mày rất lớn nhưng tiếc rằng lần này tao là đối thủ của mày!"
Trần Hạo kinh thường bĩu môi: "Có vẻ như cậu Du rất tin tưởng bản thân mình nhỉ…! Điều này không khỏi làm tôi cảm thấy hơi hứng thú không biết là anh có thủ đoạn gì đấy!"
Du Tử Uyên cười điên cuồng, khi cậu ta định nói gì đó thì điện thoại di động trên tay cậu ta bỗng vang lên.

Mặt mũi cậu ta vương đầy máu, cười nhe răng chăm chú nhìn vào Trần Hạo, thuận tay nối máy, bên trong truyền đến tiếng khóc lóc kể lể: "Cậu Du… tha mạng với…, hợp đồng với Bạch Thị không thể chấm dứt, chấm dứt… thì tôi sẽ chết mất… hức hức…"
"Mày chết hay không thì lên quan gì đến tao? Liệu đường mà làm làm đi, tao không giúp mày được!", Du Tử Uyên tàn nhẫn nói ra những lời này rồi cúp điện thoại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui