Anh ta thầm nghĩ, không biết? Sao lại có thể không biết được chứ?
Tương Tĩnh Vũ không biết, Constantine thực sự không biết Lý Nham, ông cụ này là người phụ trách phòng trưng bày nghệ thuật Perrotin, Lý Nham chẳng qua chỉ là đối tác nhỏ đến từ nước Hoa mà thôi, thân phận làm sao có thể sánh bằng Constantine.
Thông thường, nếu như hai bên có chuyện gì cần bàn bạc thì đều do cấp dưới của Constantine tiến hành trao đổi với Lý Nham, trong phương diện này, ở Hải Dương của nước Hoa có hai vị quan chức phụ trách mảng văn hoá mới có đủ tư cách gặp gỡ Constantine.
Sau khi nói xong, Constantine cũng không thèm liếc mắt nhìn Tương Tĩnh Vũ, ngược lại nhìn chằm chằm Trần Hạo: “Cậu bạn này, nhất định cậu là bạn bè của ông Golding, nếu không, sao cậu có thể biết được những chuyện bí mật của ông ta như thế!”
Constantine vừa dứt lời, Bạch Phi Nhi cũng vô cùng kinh ngạc, cô thầm nghĩ, trò đùa gì vậy? Chẳng lẽ những lời Trần Hạo nói là sự thật, hai bức tranh này là Golding tiện tay vẽ ra?
Tương Tĩnh Vũ tức đến phát điên, anh ta không thể tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy.
Đường đường là bức tranh của hoạ sĩ sơn dầu nổi tiếng Golding, thế mà lại vì tán gái mà vẽ ra, ngay cả bức Tiệc tối dưới ánh chiều tà kia cũng là vì muốn làm xấu mặt người bạn của mình nên mới vẽ ra, như thế này cũng quá là lố bịch rồi? Mình đang nằm mơ sao? Con mẹ nó, mình nhất định là đang nằm mơ?
Vẻ mặt Tương Tĩnh Vũ không thể tin, Bạch Phi Nhi cũng nhìn chằm chằm Trần Hạo, muốn biết anh có phải là bạn của Golding thật hay không.
Trần Hạo đã mang đến cho Bạch Phi Nhi rất nhiều bất ngờ, ở lễ hội âm nhạc lúc trước, ông chủ của dàn nhạc cũng quen biết anh, các nhân vật lớn trong tập đoàn tài chính Ruth, Hans ở nước Hoa cũng tỏ ra kính trọng Trần Hạo, xét từ góc độ này, nếu như anh quen biết Golding thì cũng không có gì bất ngờ.
Trong khi Bạch Phi Nhi còn đang ngổn ngang suy nghĩ, Trần Hạo đã thản nhiên trả lời: “Không, sao tôi có thể quen biết Golding được? Tôi chỉ vô tình nghe được lời đồn đó thôi! Không ngờ chuyện này lại là sự thật?”
Sau khi Trần Hạo phủ nhận, Bạch Phi Nhi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Tương Tĩnh Vũ đắc ý, cái gì mà ông chủ của một phòng trưng bày nghệ thuật, giả vờ cái gì chứ, thật ra cũng chỉ là một người thiếu hiểu biết, các tin tức có liên quan đến Golding cũng là tin vỉa hè.
Trong lời đồn, Golding là người vô cùng kiêu ngạo, gần như điên cuồng với hội hoạ? Tại sao ông ấy có thể tiện tay vẽ tranh như vậy được? Đây không phải là đang khinh nhờn bức tranh đó sao?
Có thể Bạch Phi Nhi và Tương Tĩnh Vũ không rõ lời của Trần Hạo là thật hay giả, nhưng sao Constantine có thể không biết?
Constantine biết được tin tức này khi lấy hai bức tranh từ chỗ của Golding, thông qua chính miệng Golding nói.
Hơn nữa, theo như những gì ông ta miêu tả, cả thế giới này chỉ có năm người biết chuyện, Constantine có thể xem như là người thứ sáu.
Golding cũng nói, nếu như không phải hôm đó tâm trạng tốt, cộng thêm việc hai bức tranh bán được với giá cao thì ông ta cũng sẽ không đem chuyện này nói cho Constantine.
Constantine cho rằng, Trần Hạo biết được chuyện này bởi vì anh là một trong năm người bạn mà Golding vô cùng tin tưởng kia, Constantine là người phụ trách phòng trưng bày nghệ thuật, nhiệm vụ hàng đầu chính là lợi dụng tất cả mọi cơ hội làm quen với người làm nghệ thuật, sau đó nghĩ biện pháp mua các tác phẩm nghệ thuật mà bọn họ làm ra, trưng bày ở phòng triển lãm, bán đấu giá rồi kiếm về một đống tiền lớn!
Cho nên, tạo mối quan hệ tốt với Trần Hạo là nhiệm vụ hàng đầu lúc này.
Nhưng mà bí mật này cũng thật khó tin, ai có thể ngờ hai bức tranh của Golding tiếng tăm lừng lẫy lại được vẽ nên trong tình cảnh vô lý như vậy?
Nếu như không phải chính miệng Golding nói ra, nhất định là Constantine cũng không tin.
Nhưng mà, nếu Trần Hạo đã phủ nhận chuyện này, ông ta cũng không thể trực tiếp nói ra nghi ngờ, bởi vì Constantine sợ chọc giận Trần Hạo, sẽ mất đi cơ hội tạo mối quan hệ tốt với bạn bè của Golding..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...