Trong số những người đi tham quan có không ít người biết Thường Lâm, sau khi nghe được tin này thì vội vàng tới đây để hàn huyên.
Phương Đồng đi cùng Thường Lâm nhìn thấy Tiêu Nhất Phi đi tới, không ngừng cười hi hi, vẻ mặt vui mừng bước tới đón tiếp.
“Tổng giám đốc Tiêu, ông Thường đây nghe nói xưởng thuốc của đại học Trung y vừa mới được thay máu, cho nên mới dẫn người đến xem, thị sát tình hình, là một lãnh đạo của nhà trường, tôi sẽ đi theo ông ấy suốt toàn bộ quá trình!”, Phương Đồng nhìn Tiêu Nhất Phi, nói rõ tình huống, đồng thời trên gương mặt còn nở một nụ cười sâu xa để thị uy.
Sao Tiêu Nhất Phi lại không biết suy nghĩ của Phương Đồng là gì, chỉ là cô ấy cũng không để lộ ra vẻ bối rối như ông ta tưởng tượng.
“Hiệu trưởng Phương vất vả rồi!”, Tiêu Nhất Phi cười bắt tay với Phương Đồng.
Phương Đồng quay người giới thiệu với Thường Lâm: “Ông Thường, vị này chính là người phụ trách của xưởng sản xuất thuốc Cửu Khúc sau khi được thay máu, tổng giám đốc Tiêu Nhất Phi!”
Thường Lâm chỉ bình thản đảo mắt nhìn Tiêu Nhất Phi một cái, cười một tiếng coi như chào hỏi qua, sau đó lại tiếp tục hàn huyên với các lãnh đạo quen biết trong bệnh viện.
Tuy Tiêu Nhất Phi bị khinh thường nhưng lại không để trong lòng, vươn tay ra với Thường Lâm: “Chào ông, tôi là Tiêu Nhất Phi!”
Lúc này mới vô cùng miễn cưỡng nhìn thẳng vào Tiêu Nhất Phi, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô một cái, vẻ mặt oai nghiêm: “Gần đây, nghe nói xưởng thuốc của đại học Trung y đã được đổi mới, có người nói tốt, có người lại bảo có không ít vấn đề, kinh tế xã hội hiện đại, biết cầu tiến là tốt, nhưng dù sao thì cũng có cổ phần của nhà nước trong đó, xưởng sản xuất thuốc vẫn nên phục vụ cho quốc gia nhiều hơn”.
Nói đến đây, Thường Lâm bắt đầu diễn xuất, ra vẻ yêu nước thương dân, chuyển đề tài: “Nghe ông Phương nói, hiện tại trong xưởng thuốc không có ghế của ban giám đốc, như thế sao được? Không có ban giám đốc thì sao có quyền nói chuyện? Làm sao có thể bảo đảm lợi ích của quốc gia và trường học được chứ?”
Phương Đồng liên tục gật đầu, dáng vẻ nịnh bợ: “Ông Thường nói đúng lắm, đại học Trung y sẽ cân nhắc về vấn đề này một lần nữa, chính là bởi vì quản lý không nghiêm, nên khi công ty có sự cải biến đã để cho người ta thừa nước đục thả câu, gây thất thoát tài sản của nhà nước! Sau khi trở về tôi sẽ mở cuộc họp, để tổng kết lại những kinh nghiệm được truyền đạt!”
Hai người kẻ xướng người họa, còn những người đến tham quan đều nhìn nhau.
Trong giới y dược của tỉnh, Thường Lâm là một Diêm Vương nổi tiếng, có không ít xưởng thuốc bị hắn ta xóa sổ.
Nghe nói, năm ấy có một xưởng thuốc nào đó chào đón không chu đáo, cuối cùng bị Thường Lâm sử dụng giấy phép sản xuất để chèn ép, cuối cùng cứ như vậy mà phá sản.
Trong số những người đến tham quan, đặc biệt là mấy vị viện trưởng của bệnh viện nhìn Thường Lâm, cảm thấy dường như hắn ta đang đến đây để gây rối.
Thường Lâm thấy một lời nói của mình thôi đã khiến tất cả mọi người phải hoảng sợ, cười nhạt, càng ép buộc nhiều hơn: “Đương nhiên, đây là chuyện giữa trường học và công ty Cửu Khúc, không thuộc quyền quản lý của tôi, hôm nay tôi đến đây chủ yếu để kiểm tra, xem xét tình hình thôi!”
Nói xong, Thường Lâm dẫn đầu mọi người đi tới xưởng sản xuất thuốc trước, trong lúc vô tình, những người còn lại đều bám đuôi theo sau, hình thành xu thế các vì sao vây quanh mặt trăng là Thường Lâm.
Chốc lát sau, mọi người đã tới cổng xưởng sản xuất.
Thường Lâm đang chuẩn bị để cho cấp dưới của mình vào điều tra thêm thì đột nhiên có một đám người lao ra từ trong xưởng thuốc, đuổi theo một con chuột..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...