"E là bác sĩ Trần không biết nhà họ Du là tồn tại như thế nào? Nhà họ Du là một trong những dòng họ hàng đầu ở Ma Đô, cậu chủ nhà chúng tôi là người kế vị tương lai của nhà họ Du.
Cậu Du muốn gặp anh, đó chính là niềm vinh dự!”, Hàn Vũ kiêu ngạo nói...
Nghe nói là nhà họ Du ở Ma Đô, mọi người xung quanh đều giật mình và bàn tán xôn xao.
"Nhà họ Du ở Ma Đô? Đó có phải là nhà họ Du tuyên bố chưa bao giờ để mất một khoản đầu tư nào không?"
"Hẳn là đúng rồi.
Nhìn một màn này thì cũng chỉ có nhà họ Du mới có thể ngầu như vậy.
Đoàn xe đi ra ngoài cũng đã vượt qua giá trị thị trường của các công ty khác.
Nhà họ Du thực sự rất giàu có!"
"Nhà họ Du này giàu hay không cũng không quan trọng, nghe nói có một ông lớn đứng đằng sau! Căn cơ bên phía chính phủ cũng rất sâu, làm sao nhà họ Du có thể chạy với tốc độ cao chặn một bác sĩ nhỏ không nổi bật như vậy? Nhà họ Du có người bị bệnh thì tìm bác sĩ nào mà chả được?"
Khi mọi người đang tò mò bàn tán, trong lòng Mễ Quả Quả cũng rất khiếp sợ.
Nhà họ Du không phải là một dòng họ bình thường, giàu nứt đố đổ vách thì không cần phải nói, bốn trong số mười dự án lớn nhất Ma Đô trong những năm gần đây đều bị nhà họ Du lấy được, điều này đủ để thấy được năng lực và lai lịch của nhà họ Du!
Giờ phút này, nhà họ Du đến tìm Trần Hạo, e rằng sẽ rất phiền phức.
Trong khi Mễ Quả Quả đang suy nghĩ về điều này, đã đặt đũa xuống, mỉm cười và ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn đến Hàn Vũ.
Hàn Vũ mỉm cười khiêu khích, nghĩ rằng Trần Hạo biết được tên tuổi của nhà họ Du, cũng biết rõ có bao nhiêu lợi hại, định chấp nhận sẽ đi gặp cậu chủ!
Ai ngờ được sự đắc chí ở trong lòng của anh ta còn chưa hết, Trần Hạo đã đứng dậy đi lướt qua rồi đi thẳng ra ngoài! Mặc kệ đám người Hàn Vũ mà chuẩn bị rời đi!
Lúc này, tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ, thằng nhãi này không thèm quan tâm đến nhà họ Du? Con mẹ nó! Làm thế nào mà có thể lớn lên với cái đầu đó vậy?
Mễ Quả Quả cũng phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.
Sắc mặt của Hàn Vũ tối sầm xuống: "Đứng lại cho tôi!"
Trần Hạo dừng lại, quay đầu liếc nhìn anh ta: "Còn có chuyện gì không?"
"Không nghe thấy tôi nói gì sao? Cậu Du nhà tôi muốn gặp anh!", Hàn Vũ nghiến răng nghiến lợi.
Trần Hạo tức giận nở nụ cười: "Vừa nãy tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Vậy thì tôi sẽ nói lại lần nữa, tôi không có hứng thú với lời thỉnh cầu của cậu chủ nhà anh...", lời nói đặc biệt kiêu ngạo.
Hàn Dư nghe vậy liền nổi giận, nói: "Cậu chủ nhà tôi cũng không thích người rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Mễ Quả Quả cũng trở nên khó coi: "Tôi là Mễ Quả Quả của nhà họ Mễ.
Nếu cậu Du muốn gặp Trần Hạo thì có thể tự mình đến đây, hoặc là khách sáo một chút, đây là dáng vẻ mời người của các anh sao?"
Hàn Vũ đã từng nghe nói về nhà họ Mễ đứng đầu ở tỉnh Sở, biết được sự oai phong của văn Chu võ Mễ ở tỉnh Sở, nhưng trước khi anh ta đến đây, cậu chủ đã ra lệnh rằng dù có chuyện gì cũng phải đưa Trần Hạo đến, cho dù phải bắt cũng phải đi.
Vì vậy, Hàn Vũ cũng không nể mặt Mễ Quả Quả, biểu hiện vẫn có xu thế mạnh mẽ như trước.
"Xin lỗi cô Mễ, đây là chuyện giữa nhà họ Du và Trần Hạo, không liên quan gì đến nhà họ Mễ của cô.
Tôi khuyên cô ít lo chuyện bao đồng.
Mặc dù nhà họ Mễ có thế lực ở tỉnh Sở nhưng ở trong mắt nhà họ Du cũng chẳng là gì!”, Hàn Vũ nói.
Mễ Quả Quả không ngờ vệ sĩ của nhà họ Du lại dám không nể mặt mình như vậy, trong lòng tức giận, định nói gì đó thì Trần Hạo đã ngăn cô ấy lại.
“Nói chuyện với mấy con kiến nhỏ này làm gì, đi thôi!”, nói xong, Trần Hạo kéo Mễ Quả Quả rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...